Chương 6: Xung đột

" Học Viện Chiến Thần sao?"

Lôi Lâm biết Học Viện Chiến Thần là học viện kỵ sĩ tốt nhất ở vương quốc Cách Tát Lạp, không chỉ chiêu sinh quý tộc, điều kiện nhập học cũng phi thường nghiêm khắc, nghe nói chỉ nhận thiên tài chân chính!

"Kiếm thuật chỉ là sở thích của tôi, chỉ có Phù Thủy mới là thứ cả đời tôi truy cầu!"

Kỵ sĩ tuy có lực lượng cường đại, nhưng vẫn nằm trong phạm vi Lôi Lâm hiểu biết, cũng không vượt qua cực hạn, nhưng Phù Thủy trong truyền thuyết chính là có thể điều khiển phong vũ lôi điện, là sinh linh mạnh mẽ có sinh mệnh lâu dài!

Phù Thủy cường đại, rõ ràng đã vượt ra khỏi giới hạn nhân loại, Lôi Lâm cũng không thể nào tưởng tượng được.

Hơn nữa, mỗi Phù Thủy đều là học giả có tri thức phong phú, bọn họ dùng thái độ nghiêm cẩn để nghiên cứu thiên nhiên, hơn nữa tìm ra quy luật, tiến hành lợi dụng, từ đó thu được lực lượng cường đại! Loại tác phong này thích hợp hơn với thân phận nhà khoa học ở kiếp trước của Lôi Lâm.

"Không sai! Cho dù Đại Kỵ Sĩ cũng chỉ là tôi tớ của Phù Thủy chính thức, chúng ta không thể nào tưởng tượng được lực lượng mà Phù Thủy nắm giữ đấy..."

Sắc mặt Kiều Trị nghiêm túc, dùng âm điệu như vịnh ngâm để nói ra.

"Vì sao mặc kệ lời gì từ trong miệng cậu nói ra, tôi đều cảm giác như đang nhìn thấy người ngâm thơ rong..." Lôi Lâm trợn trắng mắt.

"Ha ha... Còn không phải là bị cha tôi đưa tới cung đình, tiếp nhận cái gọi là huấn luyện quý tộc, nên mới trở thành như vậy!" Kiều Trị lại khôi phục bộ dáng lúc trước.

Rồi hắn nháy mắt mấy cái, có chút ranh mãnh nói: "Lôi Lâm cậu còn chưa có vị hôn thê nhỉ? Không bằng tôi giới thiệu em gái Lỵ Nhi của tôi cho cậu! Em ấy là mỹ nhân nổi tiếng đấy..."

"Cút!"

Dưới ánh trăng, hai thiếu niên đùa giỡn cùng đi ra bãi cỏ.

"Ngủ ngon! Kiều Trị!"

"Ngủ ngon! Lôi Lâm!"

Lôi Lâm giao Thập Tự kiếm cho Kiều Trị, sau khi tạm biệt Kiều Trị thì trở về trong xe.

Trong thùng xe vẫn chỉ có một mình hắn, trong xe tản ra hương vị nhàn nhạt, đó là mùi mục nát xen lẫn mồ hôi buồn nôn, khiến các thiếu niên quý tộc đều không muốn chờ lâu trên xe, vừa đến thời gian nghỉ ngơi sẽ lập tức như ngựa thoát cương chạy đến trên đồng cỏ chơi đùa.

Người ở thế giới này rất cởi mở, đối với quý tộc lại càng như vậy, Lôi Lâm thông qua Chip nên có cảm giác mạnh mẽ, đã phát hiện được không ít dã uyên ương, điều này cũng khiến hắn không thể không lựa chọn rời xa hơn nơi trú quân để huấn luyện.

Nhớ tới cảnh tượng dã chiến mà nhãn lực hơn người cuả hắn trông thấy, trong lòng Lôi Lâm lại tức giận, điều này khiến hắn liên tưởng đến ký ức vị thiếu gia ăn chơi trước kia.

"Không ngờ đổi sang thân thể trẻ tuổi, ngay cả dục vọng đều tăng lên rồi..." Lôi Lâm cười khổ.

Sau một hồi bình phục tâm tình lại ra lệnh"Chip! Điều tra số liệu thân thể của ta!"

"Lôi Lâm Pháp Lôi Nhĩ có lực lượng: 1. 5, nhanh nhẹn: 1. 6, thể chất: 1. 4 trạng thái: Khỏe mạnh "

Từ khi hắn tu luyện phương pháp hô hấp của kỵ sĩ đến nay đã hơn một tháng, hiện tại trạng thái thân thể của Lôi Lâm không chỉ đã đuổi kịp chúng bạn cùng lứa tuổi, mà còn có vượt qua một chút. Khi đối mặt với Kiều Trị, hắn đã ẩn giấu thực lực của mình, lại để Kiều Trị có chút suy đoán sai lầm.

"Không sai! Nên tiến hành tu luyện hôm nay rồi!"

Lôi Lâm bày ra tư thế, tiến vào trạng thái tu luyện, đây là bài học mỗi ngày của hắn, theo lời Chip nhắc nhở, ban đêm sau khi rèn luyện xong lại tu luyện phương pháp hô hấp sẽ đạt được hiệu quả tốt nhất.

Thời gian đã qua đại khái hơn hai mươi phút, trên người Lôi Lâm bị mồ hôi thấm ướt, nhưng tạp chất màu đen chảy ra lại rõ ràng đã ít đi.

"Hô!" Lôi Lâm mở hai mắt ra, nhìn trên người, có chút bất đắc dĩ: "Hiệu quả từ phương pháp hô hấp đã yếu bớt, đây cũng là chuyện hợp tình hợp lí, dựa vào Chip đo lường tính toán, phương pháp hô hấp bí truyền của gia tộc Pháp Lôi Nhĩ này dù trải qua tối ưu hóa, những sau khi khiến tố chất thân thể của ta tăng lên tới 2.0 thì phương pháp này sẽ hoàn toàn mất đi hiệu quả... Đây cũng là cảnh giới của kỵ sĩ dự bị, tiếp đó, chỉ có thể thông qua sự cố gắng và sinh tử kích thích từ bên ngoài, thử kích phát năng lượng sinh mệnh mới có thể lần nữa tiến bộ..."

Nghĩ tới đây, Lôi Lâm lấy từ trong túi áo ra một trái cây mọng nước màu vàng, ngoài vỏ của trái cây còn có một số điểm lấm tấm màu đen, nhìn có chút khủng bố.

Lôi Lâm trực tiếp bỏ trái cây vào trong miệng, lại móc ra một phần rễ cây, há miệng lớn bắt đầu nhai nuốt.

"Tích! Trạng thái tế bào mệt nhọc của chủ thể được giảm bớt, có thể một lần nữa tiến hành tu luyện phương pháp hô hấp kỵ sĩ!"

Âm thanh của Chip truyền đến.

"Đã thành công!" Những thực vật này là gần một tháng qua, Lôi Lâm thông qua Chip không ngừng thí nghiệm lấy được, có thể giảm bớt mệt nhọc trên thân thể, đề cao số lần tu luyện mỗi ngày.

Hơn nữa điều phối ra một số thuốc tăng cường thể chất, tố chất thân thể của Lôi Lâm mới có thể tiến bộ nhanh như vậy.

"Tiếp tục!" Lôi Lâm một lần nữa tiến vào trạng thái phương pháp hô hấp kỵ sĩ.

Một tháng qua, đoàn xe lại đi qua mấy nước nhỏ, về sau đã hoàn toàn tiến vào khu vực hoang dã.

Khu vực hoang dã người ở thưa thớt, chỉ có cát vàng thê lương, dấu vết của dã thú hung tàn cùng mã tặc vẫn còn sinh động.

Đoàn xe tiến vào đây đến nay, đã nhiều lần gặp phải nguy hiểm, mặc dù không có nhân viên thương vong, nhưng Lôi Lâm cảm giác được nguy cơ càng ngày càng mạnh, khát vọng đối với thực lực cũng không thể chờ đợi được.

...

Đến khi nắng sớm của bình minh chiếu xuống, đoàn xe lần nữa lên đường.

Lôi Lâm ôm hai tay trước ngực, một mình ngồi ở một chỗ, mấy thiếu niên chung quanh đều có chút chán ghét né tránh, khiến chung quanh hắn trống một vùng.

"Cũng không biết Bối Tư Tháp dùng phương pháp gì, người trong xe ngựa đến bây giờ vẫn đang cô lập mình, nếu là thiếu niên bình thường, chỉ sợ sớm đã bị ép điên rồi! Đáng tiếc là gặp mình!"

Lôi Lâm thích ý duỗi lưng một cái, ngày hôm qua tu luyện đến quá nửa đêm, rất là mỏi mệt, chỗ trống này vừa vặn thích hợp để hắn nghỉ ngơi một hồi.

"Chỉ có điều thế giới này thật là lớn, đoàn xe đã đi non nửa năm rồi, rõ ràng còn chưa tới đích, cũng không thấy biển..."

Lôi Lâm nghĩ ngợi, hơi híp mắt lại, bắt đầu ngủ bù .

Reng reng reng! ! !

Lúc này xe ngựa đã dừng lại, người áo đen lắc lục lạc trong tay: "Các tiên sinh! Các nữ sĩ! Xuống xe dùng cơm trưa!"

"Lại đến giữa trưa rồi hả?" Lôi Lâm mở hai mắt ra "Cuộc sống như vậy, thật đúng là nhàm chán!"

Xuống xe ngựa, nhận lấy phần đồ ăn thuộc về mình xong, Lôi Lâm vừa cắn bánh mì trắng vừa đi đến một bụi cỏ tùng bên cạnh nơi trú quân.

Lúc trước thu lấy đám thực vật thay thế kia đã dùng hết rồi, Lôi Lâm chuẩn bị bổ sung một ít.

Lôi Lâm vừa đi, vừa tùy ý đánh giá thực vật chung quanh "Đây là quả bích căn, trong kho tài liệu đã có, vô dụng đối với ta!"

"Ừm! Cỏ Sa Mạn, đây là thực vật chỉ ở nơi hoang dã mới có, có thể thu lấy để sử dụng!" Lôi Lâm rút lên một cọng cỏ non màu vàng đất. Cạnh lá của loại cỏ này còn có răng cưa, rất là sắc bén, Lôi Lâm cẩn thận từng li từng tí bẻ gẫy cọng cỏ non, chất lỏng màu xanh từ nơi đứt gãy chảy ra, Lôi Lâm dùng ngón tay chạm một chút rồi bỏ vào trong miệng, sau đó lập tức lộ ra vẻ thất vọng.

"Đã tìm được, quả Vô Hoa Xà!" Lôi Lâm ném Sa Mạn thảo xuống đất, tùy ý đi tới, khóe mắt thoáng nhìn, phát hiện trong bụi cỏ có trái cây màu vàng mà mình ăn ngày hôm qua, trên mặt lộ ra nét mừng.

"Hắc hắc! Xem tao nhìn thấy cái gì? Lôi Lâm! Tao nên nói thật sự không hổ là ở tiểu quý tộc tù nông thôn sao? Rõ ràng chỉ biết ăn ven đường quả dại! Thật sự là khiến vinh dự của quý tộc chúng ta bị bôi đen..."

Lôi Lâm vừa hái quả Vô Hoa Xà xuống, bỏ vào túi, lúc này lại nghe thấy một giọng nói đầy chán ghét.

"Âu Lâm sao?" Lôi Lâm ngẩng đầu, chỉ thấy hung thủ đã đánh chết công tử bột lúc trước.

Âu Lâm có mái tóc dài màu đỏ rực, trên thân thể đầy cơ bắp, cánh tay đã lớn bằng đùi Lôi Lâm. Hiện tại hai tay ôm trước ngực, cười nhạo Lôi Lâm.

Bên cạnh hắn còn có mấy thiếu niên quý tộc đứng lấy, cùng phối hợp phát ra tiếng đùa cợt.

"Chip! Quét số liệu!"

"Dò xét chấm dứt! Âu Lâm có lực lượng: 1. 7, nhanh nhẹn: 1. 2, thể chất: 1. 5, trạng thái: Khỏe mạnh "

Chip phản hồi tin tức.

Lôi Lâm nhìn số liệu trước mắt, thực lực của Âu Lâm rất không tồi, lực lượng tương đương cỡ hai người trưởng thành, khó trách có thể đánh cho Lôi Lâm lúc trước tới mức trọng thương bị mất mạng.

Đều là con cháu quý tộc, chỉ cần chịu được khổ, mỗi ngày kiên trì rèn luyện, hơn nữa có phương pháp hô hấp, có số liệu này không hề thấy quái lạ.

Mấy quý tộc đi theo phía sau Âu Lâm sẽ không mạnh như vậy, phần lớn đều từ 1. 0 trở xuống, thậm chí Lôi Lâm còn thấy một thiếu niên sắc mặt trắng bệch, số liệu đều chỉ tầm 0. 5, có thể so sánh với Lôi Lâm lúc trước.

Trong lòng im lặng tính toán, thực lực của Âu Lâm gần giống như hắn, nhưng kiếm thuật cùng chiêu thức không có khả năng vượt qua hắn có Chip trợ giúp.

Mấy thiếu niên còn lại chỉ tới để góp đủ số, số liệu kém quá lớn, muốn trừng trị bọn hắn sẽ cực kỳ nhẹ nhõm, tựa như người lớn bắt nạt trẻ con vậy.

"Có chuyện gì?" Lôi Lâm hỏi, giọng nói vô cùng bình tĩnh.

"Mày..." Lôi Lâm phản ứng như thế, rõ ràng đã vượt quá dự đoán của Âu Lâm, không thấy phẫn nộ, cũng không có sợ hãi, khiến hắn không biết nói tiếp như thế nào.

"Nếu như là vì chuyện Bối Tư Tháp lần trước, không phải tao đã xin lỗi rồi sao? Bối Tư Tháp cũng tha thứ rồi..." Lôi Lâm nói tiếp.

Nhưng trong lòng lại giật mình, có lẽ đây là Bối Tư Tháp thăm dò, nhịn một tháng, rốt cục không nhịn được sao?

"Không sai! Cũng là bởi vì Bối Tư Tháp! Cô ấy tha thứ cho mày rồi nhưng tao thì không!" Âu Lâm nắm chặt nắm đấm, lớn giọng nói.

"Được rồi! Vậy mày muốn thế nào?" Lôi Lâm xòe hai tay ra, dường như hơi bất đắc dĩ, chỉ là sâu dưới đáy mắt lại có vẻ cười nhạo.

Không ngờ Lôi Lâm dễ nói chuyện như vậy, Âu Lâm nhẫn nhịn cả buổi, mới nghẹn ra một câu: "Mày thề là về sau không được trêu chọc Bối Tư Tháp!"

"Được!" Lôi Lâm đồng ý, hơn nữa tay phải xoa huy chương ở ngực, ở trên đó có khắc hình Thập Tự kiếm cùng chim sơn ca, đây là tộc huy của gia tộc Pháp Lôi Nhĩ!

"Tao dùng danh nghĩa gia tộc Pháp Lôi Nhĩ thề, về sau không chủ động trêu chọc Bối Tư Tháp!"

Dùng danh nghĩa gia tộc thề, đối với quý tộc chính là lời thề cực kỳ nghiêm trọng, kẻ vi phạm sẽ bị toàn quý tộc phỉ nhổ.

"Như vậy! Âu Lâm tiên sinh! Tao có thể đi chưa?"

Lôi Lâm có chút khom người, đã thành một lễ nghi quý tộc hoàn mỹ.

"Đợi một chút!" Dường như Lôi Lâm mềm yếu vượt qua đoán trước của Âu Lâm, lúc này trong ánh mắt của hắn toát ra vẻ tham lam: "Căn cứ vào pháp tắc quý tộc, mày còn cần bồi thường, giao ma thạch trên tay ra đây!"

"Ma thạch!" Đám người chung quanh hét lên kinh ngạc.

"Ma thạch sao?" Lôi Lâm hỏi lại, căn cứ vào ký ức, ma thạch dường như là tiền tệ thông dụng của Phù Thủy, cũng là học phí nhất định mà học đồ Phù Thủy không có tín vật phải nộp mới có thể nhập học.

Lôi Lâm không biết chi phí nhập học chính quy cần bao nhiêu, bởi vì trên người của hắn chẳng có khối ma thạch nào, dường như Ước Hàn tử tước dùng rất nhiều biện pháp để thu thập ma thạch , nhưng đáng tiếc một khối cũng không có được, bởi vậy có thể thấy ma thạch trân quý đến mức nào!