Chương 2: BÁC SĨ HẠ TIẾP TỤC LỪA DỐI

Hạ Thành hôm nay rảnh rang có thể tán ngẫu, vốn là định tìm Thẩm Minh đi ra ngoài ăn cơm, bất quá Thẩm Minh vận khí không tốt bị tiêu chảy, nghĩ đến món ăn ngon không kiềm nổi muốn nuốt nước miếng, cái gì cũng đều làm không được, đành phải thôi.

Bất quá Hạ Thành đến đây hôm nay coi như có một chuyến thu hoạch không nhỏ, sau khi trở về ngay lập tức lấy tờ giấy kia ra, đem tên, số điện thoại lưu vào đi động, nhớ tới Lâm Mộc ngoan ngoãn như chú hổ con tươi cười, nhịn không được nhẹ nhàng cong khóe môi, ngồi trên sô pha im lặng trong chốc lát, cuối cùng tháo mắt kính xuống thuận tay quăng đi, bước vô thư phòng vùi đầu vào đống công văn tiếp tục công việc.

Trải qua một ngày nghỉ ngơi, công việc của Hạ Thành lại lu bù lên, hắn công tác tại bệnh viện rất nghiêm túc, đối với một người đàn ông mà nói tác phong làm việc nghiêm túc, siêng năng nhìn rất có sức hấp dẫn, huống chi đây là người đàn ông vàng độc thân có ngoại hình anh tuấn, đáng tiếc hoa rơi hữu ý nước chảy vô tình, Hạ Thành ở nơi công tác vĩnh viễn cùng người khác bảo trì sự lễ phép luôn giữ cự ly an toàn, ý cười sau mắt kính tuy rằng ấm áp, nhưng lại lộ ra sự xa cách nhàn nhạt.

Hạ Thành làm xong ca phẩu thuật tháo khẩu trang xuống, nét mặt mỉm cười nhìn người nhà bệnh nhân dặn dò vài câu, quay đầu nhìn bệnh nhân được đẩy ra, vừa nhấc đầu trả lời liền bắt gặp ánh mắt loé tinh quang của nữ y tá, đau đầu, bất quá bỗng nhiên chợt nhớ tới Lâm Mộc, hướng nữ y tá cười cười, xoay người trở lại văn phòng của mình, tỉ mỉ rửa tay, lấy điện thoại ra cầm trên tay.

Lúc này Lâm Mộc đang làm việc, bỗng nhiên nhìn thấy một dãy số lạ, miệng chu ra: “Sẽ không lại là tên lừa đảo đi? Đầu năm nay những tên lừa đảo thật sự là càng ngày càng nhiều ”. Nói xong vẻ mặt hung ác ấn nút tắt, cầm điện thoại bỏ vào trong túi áo.

Hạ Thành nhìn di động vẻ mặt khó hiểu nhưng lập tức hiểu ra vấn đề, suy đoán Lâm Mộc có lẻ đang trên lớp học, không tiện nghe điện thoại, vội vàng gửi tin nhắn đi:

Lâm Mộc đang muốn đem dãy số lạ xoá đi, nhìn đến tin nhắn liền chấn động, tay chân luống cuống đi đến nơi yên tĩnh đem điện thoại gọi qua: “Uy, bác sĩ Hạ, ngại quá em không biết số điện thoại này là của anh , còn tưởng rằng là tên lừa đảo nào đó, em gần đây rất chú ý tới lời cảnh báo của các chú cảnh sát trên weibo, học cách đề phòng những thủ đoạn lừa đảo, nhìn thấy số điện thoại lạ liền cúp máy……”

Hạ Thành nhíu mày, nén cười nghe hắn đem một chuỗi dài hoàn toàn không cần phải giải thích nói xong, thuận tiện còn biết được hắn thích weibo, thập phần hưởng thụ nghe âm thanh trong veo của hắn, cuối cùng thật sự nhịn không được, thấp giọng cười rộ lên.

Lâm Mộc ngừng lại: “Ai? Anhcười cái gì?”

“Không có gì, chỉ là cố nhớ nhắc nhở của cậu, học cách đề phòng những kẻ lừa đảo”. Hạ Thành ý cười không giảm, đối với đứa ngốc này tương lai có thể hay không bị người khác lừa, giấu đi hàm ý lo lắng ,“Cậu xem tôi cái gì cũng chưa nói, liền biết thói quen của cậu, vạn nhất tôi là tên lừa đảo cậu không phải chết chắc rồi?”

Lâm Mộc vẻ mặt vô tội: “Em biết anh không phải là lừa đảo a !”

Hạ Thành bóp trán:“Ân, cám ơn sự tín nhiệm của cậu !”

Lâm Mộc cười hì hì: “Đúng rồi, anh như thế nào gọi điện thoại tới em rồi? Em hiện tại ở bên ngoài , không biết Địch Nghị chân thế nào .”

“Tôi ngày hôm qua đem số điện thoại của hắn nhớ lầm, vừa gọi điện thoại không tìm đúng người, liền gọi đến hỏi cậu một chút.” Hạ Thành tiếp tục nói dối nhưng sắc mắt không hề thay đổi, “Cậu không ở trường học sao?”

“Ân, hôm nay chỉ lên lớp có nửa ngày , ở bên ngoài làm việc thêm.”

“Làm thêm tại chỗ nào? Có ký kết hợp đồng không? Lãnh tiền lương như thế nào ? Ông chủ tốt hay không tốt?” Hạ Thành theo bản năng liền hỏi liên tiếp mấy vấn đề, thật sự làm cho Lâm Mộc có điểm lo lắng, nhưng là Hạ Thành sợ hắn bị người khác lừa gạt còn giúp người ta kiếm tiền.

Lâm Mộc không nghĩ tới hắn quan tâm mình như vậy, cũng không cảm thấy quá bất ngờ, tuy rằng hôm qua mới nhận thức, nhưng chung quy khoảng thời gian trước đã gặp mặt nhiều lần , không tính xa lạ, nhịn không được trong lòng ấm áp, vội vàng cười gật đầu: “Ông chủ rất tốt , nơi này là khách sạn, cách trường học không xa, cũng đã ký hợp đồng làm việc, phát tiền lương theo tháng.”

“Vậy là tốt rồi, nếu có gì cần giúp đỡ, nhớ gọi điện thoại cho tôi.”

“Dạ~~!” Lâm Mộc cũng không để ý, chỉ cho là lời nói khách sáo, cao hứng gật gật đầu,“Đúng rồi, bác sĩ Hạ anh không phải muốn hỏi tình hình của Địch Nghị như thế nào sao? Đợi lát nữa em đem số điện thoại của hắn gửi qua đi động của anh ngaz~~?”

“Hảo, cám ơn !” Hạ Thành cười rộ lên,“Cậu làm việc đi, không quấy rầy cậu nữa .”

Lâm Mộc cười tủm tỉm cúp điện thoại, nghiễm nhiên đem bác sĩ Hạ xếp vào hàng ngũ những “Người tốt”, rất nhanh đem số điện thoại của Địch Nghị gửi qua, lại trịnh trọng lưu số của hắn trong danh bạ điện thoại bằng cái tên “Bác sĩ Hạ Thành”, tên họ và thân phận thiếu một thứ cũng không được, khỏi phải nói hắn đối với Hạ Thành có rất nhiều kính trọng a.

Hạ Thành quả thật không có lưu số điện thoại của Địch Nghị, những thông tin đó đều lưu lại ở chỗ của Thẩm Minh, bất quá nói muốn viết báo cáo y học, đương nhiên là muốn làm ra vẻ, kế tiếp một tuần mỗi ngày đều gọi điện thoại hỏi một chút tình hình của Địch Nghị, thuận tiện quanh co lòng vòng hỏi một chút thông tin về Lâm Mộc, biết bọn họ học về quản lý chuyên nghiệp , sắp kết thúc năm nhất chuẩn bị vào năm hai, v..v, ngay khi chân bị thương của Địch Nghị đã tốt lên nhiều thì liền mời hắn cùng Lâm Mộc ăn bữa cơm, cảm ơn hắn giúp mình làm báo cáo y học .

Địch Nghị đối với ngành y không biết gì cả, cho rằng y học có đại cống hiến vì chữa giúp cho cái chân bị thương của hắn , hắn không có nghi ngờ, chỉ cảm thấy vị bác sĩ này thật lòng rất chuyên nghiệp thậm chí có chút táo bạo nhưng tính tình lại rất tốt. Hơn nữa chính hắn vốn là tính cách tùy tiện nhưng đặc biệt trọng nghĩa khí, thường xuyên qua lại liền đem Hạ Thành trở thành bằng hữu

Các bạn học ăn cơm, chém gió huyên thuyên có lúc cũng không quên đem hắn ra bàn luận.

“Các cậu quen một người bạn vong niên, làm bác sĩ, tuổi còn trẻ liền làm chủ nhiệm, blah blah, blah blah……”

Bên cạnh một đám người “thì thầm” (kiểu như bàn tán, nói này nọ sau lưng) Hắn: “Tuổi còn trẻ như thế liền trở thành bạn vong niên !”

Địch Nhị cố gắng dùng lý lẻ tranh luận: “Khác biệt một chút có sao, người ta cũng đã đi làm được nhiều năm ngaz, như thế nào không tính bạn vong niên ? Đúng rồi, Lâm Mộc giống như cùng anh ấy quen thân. Lâm Mộc cậu nói này có tính là bạn vong niên không?”

Lâm Mộc nghiêm túc nghĩ nghĩ, gật đầu:“Hẳn là tính đi.”

Lúc này ở bệnh viện tại phòng kiểm tra bác sĩ Hạ đột nhiên hắt xì một cái, không hiểu sao cảm giác trong lòng có chút vui sướng.

Hạ Thành và Lâm Mộc đã xem như đã quen thân, bình thường công việc bận rộn không có thời gian giải trí hoạt động, đối với việc lên mạng càng không có hứng thú, bất quá biết Lâm Mộc thích online weibo, liền âm thầm đi đăng kí một tài khoản, theo dõi (follow) weibo của Lâm Mộc, nhìn hắn mỗi ngày đều chỉ biết đi làm và đi học thậm chí không có thời gian để chụp 1 bức ảnh, cảm giác trong lòng có cái gì đó khó hiểu không thể diễn tả thành lời.

Cũng bởi vì theo dõi weibo của hắn, mới biết được trường học trước cuối kỳ muốn tổ chức một trần đấu bóng rổ theo kiểu league (thi đấu vòng tròn), liền để lại cho Lâm Mộc một bình luận( cmt ấy mừ) :

Lâm Mộc nhìn đến bình luận của hắn, có chút vui mừng, cầm di động vui vẻ trong chốc lát, vội vàng trả lời hắn: (cái hình mặt cười là nằm trong cmt của 2 ảnh đó ngaz)

Đến ngày thi đấu, Hạ Thành cùng đồng nghiệp đổi ca trực, nhín chút thời gian đi tới trường học, bởi vì tới quá sớm, nên đành phải đi tới chỗ Thẩm Minh ngồi đợi.

Thời tiết càng ngày càng nóng, mở cửa sổ ra có thể cảm giác được luồn gió nóng táp thẳng vào mặt, bất quá trường học so với những nơi khác cây cối nhiều hơn, không khí tươi mát, cũng giảm bớt khí nóng , Hạ Thành nhàn rỗi cùng Thẩm Minh ngồi ở phía trước cửa sổ của lầu hai hóng chút gió mát từ một cây đại thụ cao lớn, bởi vì bầu trời rộng lớn ngăn cách, từ nơi xa thấy không rõ sân bóng rổ, đành phải nhìn đồng hồ đeo tay chờ đúng giờ liền đi.

Thẩm Minh nghiêng mắt lấy di động không biết đang làm cái gì vẻ mặt mỉm cười nhìn Hạ Thành, chậc chậc hai tiếng: “Tôi nói Tiểu Thành , cậu gần đây có phải hay không đang để ý ai à?”

Hạ Thành vẻ mặt vô tội, cũng không ngẩng đầu lên, tiếp tục nhìn di động : “Ân? Có sao?”

“Có, đương nhiên là có ! theo như tôi quan sát, cậu hiện tại biểu tình gọi là “Người tràn đầy xuân sắc”, nhất định có chuyện gì đó thú vị!” Thẩm Minh híp mắt đánh giá hắn, thấy hắn buồn cười, chính mình liếc mắt nhìn, bỗng nhiên hai tay che ngực lưng kề sát ghế dựa, kinh sợ nói, “Tiểu tử cậu sẽ không thích tôi đi? Tôi nói cho cậu ! Tôi đây là thẳng nam ! Thề sống chết không theo !”

Hạ Thành thở dài, ngẩng đầu đem hắn từ trên xuống dưới đánh giá rồi liếc mắt nhìn, cười rộ lên: “Đừng có mà mơ tưởng , tôi mà thích cậu thì đúng là tứ chi không cần, ngũ cốc không phân, cho mình tìm ngược sao? Cậu tự nhìn lại bản thân đi trên bàn làm việc một đống loạn thất bát tao, tôi mỗi lần đến đều giúp cậu thu dọn, muốn cùng cậu sống chung còn không đem chính mình mệt mỏi đến chết sao ?”

Thẩm Minh cười hì hì, liếc mắt nhìn trộm di động của hắn: “Mau nói cho ca ca, thích tiểu tử nào? Gần đây đều chịu khó như vậy, có phải cũng là học sinh trường này? Ai u ! cậu thế nhưng cũng bắt đầu chơi weibo !”

Hạ Thành cười cười: “Ngạc nhiên đến thế à? Tôi hôm nay đặc biệt đến đây xem trận bóng ” Xem bóng rổ xong rồi đi ăn cơm, cùng Lâm Mộc chụp ảnh.

Thẩm Minh trừng lớn mắt:“Ai? Tiểu tử này thường xuyên đến nơi này của tôi!”

Hạ Thành đang tươi cười bỗng dừng lại :“Hắn làm sao?”

Thẩm Minh thấy ánh mắt hắn có chút khẩn trương, nhất thời hiểu được, cười ha ha, trên vai hắn vỗ vỗ:“Yên tâm, tiểu tử này chưa từng đến nơi của tôi để xem bệnh, đều là đi học, là người rất nhiệt tình, tuyệt đối là một người con trai tốt!”

Hạ Thành nhẹ nhàng thở ra, lập tức phát hiện chính mình khẩn trương đến mức có chút thái quá , không khỏi khẽ nhíu mày.

Thẩm Minh chỉ chỉ vào ảnh chụp bên trong di động, thử hỏi:“Cậu thật thích nhóc đó sao ? Muốn theo đuổi con nhà người ta à?”

“Là rất thích , bất quá cũng không tính theo đuổi” Hạ Thành tự giễu cười cười,“Vạn nhất người kia là tiểu thẳng nam thì sao?”

Thẩm Minh cùng hắn là bạn học đại học, quan hệ rất thân thiết, đối với tính tình của hắn cũng hiểu rất rõ, biết hắn cùng chính mình giống nhau, tình cảm tựa như một tờ giấy trắng, mới vừa tốt nghiệp lúc ấy khó tìm được một người vừa ý, đang định theo đuổi thì biết được người nọ là thẳng nam, cũng dứt khoát buông tay , hiện tại lại thích một người so với mình nhiều như vậy, thật đúng là không biết chuyện tốt hay chuyện xấu.

Thẩm Minh lấy di động của hắn, mở weibo của hắn ra follow tài khoản của mình, lại cầm di động chính mình follow tài khoản của hắn, trong tay vội vàng, ngoài miệng cũng không đình: “Tiểu tử kia là gọi Lâm Mộc? Tôi cảm giác người cũng không tệ lắm, chính là tuổi còn nhỏ, bất quá vấn đề này cũng không lớn. Kỳ thật dựa vào công phu lừa dối người của cậu, muốn biết hắn tính hướng như thế nào cũng không khó, hỏi một chút liền ra.”

“Cậu đây là đang khen tôi sao?” Hạ Thành cười cười, lại nhìn đồng hồ, “Việc này về sau hãy nói, dù sao nhìn thấy tiểu tử đó cảm giác trong lòng rất tốt, coi nhau như bạn bè cũng vui rồi. Nhanh đến thời gian, ngươi không đi xem thi đấu?”

Thẩm Minh ỉu xìu phất tay:“Không có hứng thú, chính cậu đi thôi.”

“Đi.” Hạ Thành đi tới cửa, lại quay đầu nhìn hắn, cười nói,“Đề nghị cậu không có việc gì thì vận động nhiều một chút, nhìn cậu lề mề uể oải, cẩn thận về sau cùng bạn gái đi dạo phố một chút xíu thì đã phát mệt thành bệnh……”

“Xéo đi !” Thẩm Minh chộp lấy một quyển sách liền hướng hắn ném qua

Hạ Thành tâm tình sung sướng, nhặt quyển sách lên ném trở về, vô cùng cao hứng rời đi