Chương 16: Chương 16

Chương 16

Thay đổi người ở

Sau vài phút, Hannibal chờ đợi, hy vọng khoảng cách giữa hai xe giảm, và cậu sẽ nghe lại được tiếng nói của Peter. Hannibal chờ vô ích. Khi rào chắn cho xe lửa chạy qua được nâng lên, người đuổi đã lạc mất kẻ bị đuổi, hết cách vãn hồi. Konrad chạy vòng vòng trong khu phố, thử đi hết đường này đến đường khác.

- Thám tử trưởng đây, - Hannibal gọi. - Thám tử phó nghe không?

Peter không trả lời, mà là một giọng nói khác, của một cậu cùng tuổi Ba Thám Tử Trẻ vang lên trong máy thu nhỏ.

- ?! Này! Chuyện thám tử là chuyện gì đây? Nếu là trò chơi, thì cho mình tham gia với. Mình cũng chơi radio nghiệp dư đây.

- Đây không phải là trò chơi - Hannibal trả lời. - Cậu hãy giúp mình: cậu gọi cảnh sát đi.

- Cảnh sát à? Đề làm gì?

Hannibal suy nghĩ thật nhanh. Nếu nói ra sự thật, có thể cậu kia sẽ không tin, vì câu chuyện của Hannibal nghe vô lý quá.

- Mình đang bị nhốt trong chiếc xe tải, - Hannibal tuyên bố, - mình không ra được. Cậu hãy gọi cảnh sát và yêu cầu cho xe dừng lại để mình đi xuống.

Chỉ có cảnh sát mới có thể tìm ra xe của bọn cướp, giải thoát cho Hannibal, và có thể bắt hai tên vô lại kia. Cho nên, không được do dự.

- Đồng ý - cậu bé vô danh trả lời. Xin quá giang xe là vậy đó! Cậu cho biết cách tìm đi: mình không còn nghe cậu rõ nữa đâu.

- Đó là xe tải hai tấn, xanh dương, biển số PX 1043, đang đi về Hollywood. Chắc là sẽ đến trong vòng khoảng 10 nữa. Xe cũ và...

Người đối thoại ngắt lời:

- Này, mình không nghe cậu nữa. Cậu cứ xa dần. Cậu có nghe mình không?

- Mình nghe cậu đây - Hannibal nói. - Còn cậu?

- ?! Alô! - Cậu kia kêu. - Cậu đang ở đâu? Chắc là cậu không còn trong tầm nghe của mình nữa... Xin lỗi bạn nhé. Chúc bạn đi chơi vui vẻ.

Một hy vọng nữa lại bay đi. Hannibal bỏ radio trở vào túi và cố gắng nghĩ ra một chương trình hành động. Nhưng lần này, cậu không nghĩ ra được gì hết. Phải chi Harry và Joe không cột quách lại! Nhưng hai tên cướp không quên điều này.

Hannibal không sợ chết ngạt vì đã có khe hở cung cấp khí. Nhưng tương lai có vẻ đầy đe dọa. Chuyện gì sẽ xảy ra khi xe tải dừng lại, khi Harry và Joe sẽ lấy quách ra khỏi xe, tháo dây cột quách và mở quách ra...?

Khi ấy, Hannibal Jones sẽ y hệt như một con sò huyết trong vỏ bị banh ra. Bị phó mặc cho kẻ thù cư xử... Hannibal ớn lạnh và cố thay đổi dòng suy nghĩ. Hành động... Nhưng làm sao mà hành đọng được đây? Ngay khi nắp mở, nhảy ra và bỏ chạy à?

Có thể Hannibal sẽ có lợi thế về hành động bất ngờ. Nhưng cậu sẽ phải đối mặt với ba đối thủ: hai tên cướp và khách hàng bí ẩn của chúng. Tất cả sẽ đứng khá gần, dù Hannibal có lao về phía nào đi nữa. Cậu nghĩ đến chú, thím, chắc chắn sẽ thương nhớ cháu. Nghĩ đến Peter, đến Bob, sẽ không bao giờ biết được chuyện gì đã xảy ra với bạn.

Một cái gì đó rất giống cảm giác muốn khóc chiếm lấy thám tử trưởng. Đột nhiên xe tải dừng lại. Hannibal chuẩn bị hành động, nhưng vô ích. Sau khi dừng được năm phút, xe tải chạy tiếp. Hannibal nhớ lại rằng, đi được nữa đường, Joe phải gọi lại cho khách hàng để nghe chỉ đạo.

Lại một đoạn đường mới, lại những suy nghĩ đen tối... Quyết định lần sau sẽ thận trọng... nếu có lần sau.

Dừng. Tiếng cửa sắt được cuốn lên. Rõ ràng là đã đến rồi.

Khi đó, Hannibal không còn lo sợ nữa. A! cậu sẽ không để người ta bắt mà không tự vệ. Cậu sẽ chiến đấu đến cùng. Tính can đảm tự nhiên trở lại với cậu.

Cửa sau xe tải được mở ra. Tiếng kêu cọt kẹt và tiếng cạ báo cho tù nhân biết rằng Joe và Harry đã đến gần. Chúng nâng quách lên. Một tên xém thả tay ra.

- Cái thùng này không bình thường! Joe nhận xét. Trong kho nó có vẻ nhẹ. Rồi trong xe tải nó trở nên nặng hơn, bây giờ nó vẫn nặng... Tao không hiểu gì về mấy trò của bọn Ai Cập hết...

Nếu Hannibal không phải là nguyên nhân cho sự thắc mắc của Joe, có lẽ cậu đã cười. Nhưng trong lúc này, cậu hoàn toàn không muốn cười chút nào. Cậu thích hơn, nếu bọn cướp không phải khuân thêm năm mươi ký của cậu!

Quách trượt nặng nề xuống đất. Một giọng nói không nhận dạng được, nhưng không phải giọng Harry lẫn Joe ra lệnh:

- Vào gara nhanh lên!

Quách bị nâng lên, khiêng đi vài mét, rồi đặt xuống sàn bê tông.

- Tốt lắm - kẻ vô danh nói. - Các anh để tôi lại một mình ở đây một0 phút, sau đó các anh sẽ mang cả xác ướp và quách đi. các anh sẽ đốt cháy tất cả.

- Trước hết chúng tôi muốn tiền - giọng Joe đáp. - Ông đưa tiền cho chúng tôi ngay, hoặc chúng tôi không làm gì hết.

- Được thôi, được thôi. Tôi có tiền cho các anh đây. 2.000 đôla, đúng không?

Các anh hãy đóng cửa lại và chúng ta ra ngoài. Tôi sẽ trả tiền cho các anh ở ngoài. Một nữa trả bây giờ, và một nữa khi nào các anh đi tiếp.

- Tôi muốn lấy lại sợi dây - Harry nói. - Có thể sẽ còn dùng đến.

Hắn nghiên quách bên này rồi bên kia và rút dây ra.

- Đồ ngu! - Joe cười. - Bọn ta sẽ cần để mang hành đi tiếp.

- Thì sẽ cột lại - Harry càu nhàu. - Bây giờ lấy tiền.

- Bước ra. Tôi sẽ đưa tiền cho các anh ở ngoài - khách hàng nói lại, - dường như không muốn để cho hai tên cướp đứng trong phòng cùng với cái quách lâu quá.

Hannibal nghe tiếng cửa sắt, rồi im lặng. Thám tử trưởng thận trọng nhấc nắp lên, liếc nhìn bên trong. Bóng tối, hầu như tuyệt đối, đang ngự trị. tuy nhiên, Hannibal vẫn thấy được rằng mình đang ở trong một nhà xe và chỉ có một mình. Hannibal nhanh nhẹn đẩy nắp lại, rồi tìm một cánh cửa dẫn vào nhà. Cửa có kính; một chút ánh sáng xuyên qua kính, nên Hannibal dễ dìm rang tm ra cửa. Cậu định đặt tay lên tay cầm, thì tay cầm đó lại quay và cánh cửa mở ra. Thám tử trưởng áp sát mình vào tường; cánh cửa mở che khuất cậu.

Một người đàn ông bước vào. Hannibal buồn rầu thấy ông khóa cửa lại. Rồi không thấy cậu thanh niên đứng phía sau lưng, ông vừa xoa tay vừa tiến đến gần quách.

- Cuối cùng cũng được! - Ông nói lớn tiếng. - Hai mươi lăm năm chờ đợi, xong rồi!

Ông rút đèn pin từ trong túi ra rọi vào quách. Có lẽ ông sợ Harry và Joe thấy được ông đang làm gì trong khe màn cửa sổ, nếu bật đèn.

Sau khi khám xét quách một hồi, ông giở nắp lên, cúi xuống, thọc tay vào bên trong. Khi đó Hannibal hành động theo bản năng.

Hannibal tiến lên ba bước rồi đột ngột đẩy người đàn ông về phía trước.

Kẻ lạ kêu lên một tiếng nhỏ rồi ngã vào trong quách. Chỉ có hai cái chân lòi ra. Hannibal nhét chân vào, đậy nắp trở lại, rồi ngồi lên trên đó.

Khách hàng bí ẩn của bọn cướp, "kẻ chủ chốt giật dây âm mưu này", đã rơi vào bẫy.

Hắn có ở trong đó được lâu không?

Hannibal, với sự nhanh nhẹn của nỗi tuyệt vọng đã đè năm mươi ký của mình lên nắp. Nhưng đối thủ đang giãy giụa kịch liệt, dùng chân tay dộng vào quách.

- Joe! Harry! - Hắn la lên. - Các anh bị điên hay sao vậy?

Nhưng chỉ có tiếng thì thầm khẽ thoát ra khỏi quách. Không sợ Harry và Joe nghe được gì.

Nhưng vài phút nữa, bọn chúng sẽ nóng lòng và sẽ đến xem chuyện gì xảy ra.

Khi đó Hannibal sẽ làm gì?