Họ đỗ xe trên con đường cạnh công viên Yoyogi. Khi ra khỏi xe, lên vỉa hè, Ando và Miyashita nhìn lên tòa chung cư. Cửa sổ phòng Ando tối đen. Đã hơn ba tiếng kể từ khi anh hổn hển thoát ra khỏi đó. Giờ đã gần một giờ sáng. Miyashita hạ giọng hỏi, "Này, cậu chắc con quỷ cái còn ở đấy chứ?". Từ "quỷ cái" anh ta dùng có vẻ gò ép, Ando hiểu Miyashita đang cố cứng rắn để đương đầu với cuộc đối mặt sắp tới. "Chắc cô ta ngủ rồi". Căn phòng dường như yên tĩnh, nhưng đứng ở ngoài thì không cách nào biết được cô ta có còn ở bên trong không. "Này, người chết có cần ngủ không?". Miyashita đang cố ý mỉa mai sự kỳ quái của Sadako khi sống dậy từ một giấc ngủ dài chỉ để ngủ gật ở một nơi như thế này. Hai người đứng trên lề đường vắng vẻ, ngước nhìn cửa sổ tầng bốn một lúc. Rồi, với một vẻ quyết đấu, Miyashita nói "Đi thôi", và xông lên trước. Ando ngoan ngoãn theo sau. Cái yên ắng và lạnh lẽo của ban đêm thấu đến tận xương tủy, và anh không nghĩ có thể đứng nổi trên vỉa hè lâu thêm nữa. Có lẽ, nếu trời ấm hơn, anh sẽ ít sẵn sàng quay lại căn hộ của mình hơn. Bị Miyashita thúc giục, Ando gồng mình rồi vặn núm tay cửa. Bên trong không khóa. Cửa mở dễ dàng. Căn hộ dường như trống không. Đôi giày vải không còn ở trên sàn hành lang láng xi măng, cả tài sản duy nhất của Sadako, một túi xách Boston nhỏ, cũng không còn. Ando nhớ đã thấy nó trong hành lang khi anh bỏ chạy. Ando vào nhà trước và bật đèn. Căn nhà thực sự trống vắng. Sự căng thẳng của anh giãn ra. Ando đổ xoài lên giường. Tuy nhiên, Miyashita vẫn nâng cao cảnh giác, ngó vào phòng tắm rồi chạy ra ban công. Cuối cùng, sau khi đã khám xét kỹ ngôi nhà, anh ta cũng chịu yên. "Tôi nghĩ cô ta đi rồi". "Tôi tự hỏi cô ta đi đâu", Ando lầm bầm. Nhưng thực sự, anh cũng không thèm quan tâm cô ta đã đi đâu. Anh không bao giờ muốn liên quan gì đến cô ta nữa. "Có ý nào không?". Miyashita hỏi. Ando lắc đầu ngay. "Không", anh nói. Lúc đó anh mới nhận thấy nó. Trên bàn gần cửa sổ, một cuốn sổ để mở, Ando không thể nhớ đã dùng một cuốn sổ ở đó lúc nào. Anh đứng dậy và cầm lên. Vài trang đầy những chữ viết cẩu thả. Dòng đầu tiên viết, Gửi anh Ando, và ở cuối có ký Sadako Yamamura. Cô ta để lại cho anh bức thư. Ando đọc thầm câu đầu tiên, rồi đưa cuốn sổ cho Miyashita. "Gì đây?". "Lời nhắn của Sadako". Miyashita há hốc miệng kinh ngạc khi anh ta nhận cuốn sổ từ tay Ando. Mặc dù không được yêu cầu, anh ta vẫn đọc to lên. Gửi anh Ando, Vì không muốn làm anh sợ thêm nữa, tôi quyết định viết thư để lại cho anh. Một việc làm khá là lỗi thời, tôi biết. Xin cố giữ bình tĩnh khi anh đọc nó. Chắc chắn giờ anh đã biết tôi từ đâu đến. Tôi đã mượn dạ con của một phụ nữ tên là Mai Takano để hiện thực hóa sự tái sinh của mình vào thế giới này. Tôi không hiểu lắm về cơ chế mà nhờ nó tôi có thể quay lại cuộc sống. Cha tôi là phó giáo sư ngành y tại một trường đại học, và ông thường nói với tôi về sự di truyền khi tôi đến thăm ông tại Trại Điều dưỡng Nam Hakone, cha tôi là bệnh nhân ở đó. Vì vậy, tôi biết một chút về di truyền học. Có lẽ chỉ là linh cảm, nhưng tôi tự hỏi nếu sử dụng sức mạnh tinh thần của mình, tôi có thể in thông tin di truyền của mình lên cái gì không. Giờ nghĩ lại, tôi khá chắc chắn rằng lúc gần kề cái chết, tôi đã muốn thông tin di truyền của mình được nguyên vẹn ở dạng này hay dạng khác. Điều tôi cảm thấy không hẳn là ước muốn được tái sinh, mà là nỗi căm phẫn quá sức chịu đựng khi nghĩ rằng Sadako Yamamura và tất cả những gì là hiện thân của cô sẽ mục rữa dưới đáy giếng đó, không được ai biết đến. Những chuyện đã xảy ra với tôi là điều mà chắc chắn anh, với tư cách là một chuyên gia có hiểu biết nhiều hơn tôi, có thể giải thích được. Linh hồn của tôi, dù đã chết trong cái giếng đó, dần định hình trở lại trong cô gái ấy. Khi tôi khôi phục được nhận thức, cái tôi thấy trong gương không phải là khuôn mặt của tôi. Lúc đầu, tôi không hiểu chuyện gì đã xảy ra. Khuôn mặt tôi và thân thể tôi lại không phải là của tôi, chúng thuộc về một người phụ nữ khác. Nhưng "bản ngã" lại nói rằng đó thực sự là tôi. Cả thành phố cũng vậy, lạ lẫm. Những chiếc xe dọc trên phố, chúng quá hiện đại. Khi tôi nhìn vào lịch, tôi mới thấy hai mươi lăm năm đã trôi qua trong nháy mắt. Tôi nhận ra, bằng cách nào đó linh hồn tôi đã thoát khỏi thể xác và hai mươi lăm năm sau, nó chiếm lấy một cơ thể mới. Cô gái tội nghiệp bị tôi cướp đi cơ thể là Mai Takano. Ý thức của tôi không được sinh ra cùng lúc Mai sinh ra thân thể tôi. Một hạt giống tên là Sadako đã đâm chồi tận sâu trong dạ con của Mai. Khi tôi lớn dần, nó cũng lớn dần, cư trú trong người Mai, người chủ cơ thể đó. Lúc tôi đã sẵn sàng tái sinh, tôi điều khiển Mai hoàn toàn từ chỗ của mình ở trong dạ con của cô ấy. Tôi có thể nhìn thấy mọi vật từ hai góc độ, người mẹ và bào thai, sờ mó và cảm nhận theo hai góc độ đó. Với hai bàn tay nhỏ của tôi, tôi có thể chạm vào những nếp nhăn mềm mại nơi vòi trứng, cảm nhận chúng nhấp nhô như những con sóng. Khi thời điểm sinh tôi đến gần, một điều bắt đầu khiến tôi bận tâm. Sau khi tôi sinh ra, thì cơ thể của Mai sẽ như thế nào? Linh hồn Mai có trở lại không, cơ thể đó có trở lại toàn vẹn là Mai Takano không? Vì sao đó mà tôi nghĩ là không. Đột nhiên tôi nhận ra rằng mình đang dùng cơ thể đó như là vỏ kén. Vì vỏ kén không thể tự sống sau khi con ngài phát triển, nên cơ thể đó phải bị vứt bỏ, không được việc gì nữa. Đó có lẽ là một kết luận ích kỷ, nhưng tôi cảm thấy rằng Mai đã chết khi cơ thể cô ấy bị cướp đoạt. Câu hỏi lúc đó lại chuyển thành, tôi sẽ được sinh ở đâu? Nếu cô ấy sinh tôi ra ngay tại phòng,tôi sẽ đối mặt với đòi hỏi phải thủ tiêu cái xác phân hủy của cô ấy. Nhận thấy bào thai của tôi đã phát triển nhanh chóng đến thế nào, tôi nghĩ không lâu nữa tôi sẽ đạt đến độ trưởng thành, và tôi sẽ cần một nơi để sống. Căn hộ của Mai dường như là sự lựa chọn hợp lý nhất. Thế nghĩa là tôi không có lựa chọn nào khác ngoài việc phải được sinh ra ở một nơi cách xa khu nhà đó, một nơi mà tôi có thể bỏ cái xác và quay lại căn hộ một mình. Sân thượng là một nơi phù hợp. Nếu tôi bỏ lại cái xác trong khoang thông gió, thì sẽ phải mất một thời gian người ta mới phát hiện ra, và trong lúc ấy tôi có thể tự do sử dụng căn hộ của Mai. Khi thời điểm sinh sắp đến, tôi chuẩn bị và trèo lên sân thượng tòa nhà đó lúc nửa đêm. Tôi buộc một sợi dây vào cửa sắt và trèo xuống khoang thông gió. Trong quá trình đó, tôi trượt chân và trật một bên mắt cá chân, nhưng điều này không ảnh hưởng gì đến cơ thể mẹ. Tôi vẫn có thể tái sinh vào thế giới này theo lịch trình. Tôi bò ra khỏi tử cung, dùng tay và miệng cắn đứt dây rốn, tôi lau người bằng chiếc khăn ướt đã chuẩn bị sẵn từ trước. Tôi sinh ra vào lúc sáng sớm, trước bình minh. Chỉ lúc đó, khi nhìn lên tôi mới sửng sốt nhận ra rằng cái khoang thông gió khá giống với cái giếng nơi tôi đã chết. Nó như thể một nghi lễ phải trải qua mà các vị thần đã chuẩn bị cho tôi. Tôi nghĩ đó là một thử thách thiêng liêng bắt buộc; tôi sẽ không thể thích nghi được với thế giới này, trong thế giới mà tôi vừa mới được tái sinh, trừ phi phải tự mình bò ra khỏi đó. Nhưng việc ấy không khó. Một sợi dây từ trên mép treo xuống. Tôi trèo lên dây và có thể ra khỏi hố không gặp chút khó khăn. Bầu trời đằng Đông đang sáng dần, và thành phố tỉnh giấc trong ánh sáng đó. Nói thực, tôi đã uống không khí một cách thèm khát. Tôi cảm thấy được tái sinh theo đúng nghĩa đen. Một tuần sau, tôi đã lớn đến độ tuổi lúc tôi bị chết. Một cách bí ẩn, tôi khôi phục được trí nhớ của cuộc đời trước đó. Việc tôi sinh ra ở Sashikiji trên đảo Izu Oshima, quãng thời gian ngắn ngủi được sống với mẹ khi bà là đối tượng thí nghiệm cận tâm lý học, thời gian ở với người cha già của tôi ở trại điều dưỡng... Tôi nhớ tất cả. Tại sao thế, tôi tự hỏi. Có lẽ ký ức không in hằn lên những nếp nhăn trên não, mà được lưu giữ trong gen. Tuy nhiên, sâu thẳm trong con người tôi, có một khía cạnh mà tôi có thể nói là khác với chính tôi trước đây. Trực giác là cái duy nhất tôi sử dụng khi xem xét những thay đổi trong cơ thể tôi, nhưng tôi biết chắc là tôi khác với con người trước của tôi. Dường như tôi có cả tử cung lẫn tinh hoàn. Trước đây, tôi không có tử cung. Khi tái sinh, tôi có cả hai. Giờ tôi là một loài lưỡng tính hoàn thiện. Hơn nữa, người đàn ông trong tôi có thể phóng tinh. Tôi biết được là nhờ những gì chúng ta đã làm cùng nhau. Đến đây Miyashita ngước mắt khỏi cuốn số và nhìn Ando. Nghĩ rằng Miyashita có ý trêu chọc anh về chuyện đã ngủ với Sadako, Ando vụt nói :" Im mồm và đọc tiếp đi". Nhưng Miyashita đang nghĩ đến điều gì khác. "Một loài lưỡng tính hoàn thiện... Giả sử cô ta - có lẽ là nó? - có thể sinh con không cần phải quan hệ tình dục? Hãy tưởng tượng hậu quả". Rất ít sinh vật có thể sinh sản không cần sự kết đôi đực-cái. Ví dụ như sâu bọ có các bộ phận sinh dục đực và cái trên cùng một cơ thể, và có thể đẻ trứng đã thụ tinh. Sự sinh sản của các sinh vật đơn bào bằng cách phân bào cũng thuộc nhóm sinh sản vô tính. Một đứa con sinh ra không có yếu tố đầu vào của một giống đực và một giống cái thì sẽ có gen giống y hệt như "mẹ" của nó. Nói cách khác, Sadako sẽ đẻ ra một Sadako khác. Nếu một điều như vậy có thể xảy ra... "Nếu điều đó đúng, thì ... ", Ando lo lắng nhìn vào khoảng không. "Thì Sadako không còn là con người nữa. Cô ta là một loài mới. Một loài mới phát sinh do đột biến. Đây là sự tiến hóa xảy ra ngay trước mắt chúng ta!". Ando cố theo đuổi chuỗi logic. Câu hỏi là Sadako tự biến mình thành loài mới để làm gì. Khi một loài mới ra đời do kết quả của đột biến, nó chỉ có thể tìm những cá thể không bị đột biến để kết đôi. Ví dụ, giả sử như một con cừu đen sinh ra trong một đàn cừu có cả ngàn con cừu trắng. Con cừu đen phải kết đôi với một con cừu trắng. Giả sử kết quả của sự kết đôi này là một con cừu trắng hoặc xám, thì dễ thấy là tính trạng màu đen phải ngày càng yếu đi cho đến khi dần dần biến mất. Trừ phi có ít nhất hai con cừu đen, một đực và một cái, nếu không tính trạng đó sẽ không được truyền lại cho các thế hệ sau. Nhưng trong trường hợp của Sadako, vấn đề đã được giải quyết. Nếu cô ta có thể sinh sản vô tính, thì không cần phải chọn đối tác phối giống. Nếu cô ta có thể tự sinh sản, hoàn toàn một mình, thì tất cả đặc điểm khiến cô ta là Sadako sẽ được truyền lại cho thế hệ tiếp theo. Tuy nhiên, với một Sadako sinh ra một Sadako khác, mỗi lần một con, thì tỷ lệ gia tăng của loài đó sẽ cực kỳ chậm, không nhanh hơn sự phát tán của cuốn băng, mỗi lần một bản sao. Và trong khi loài này còn lãng phí thời gian, loài người có lẽ đã dồn nó vào chân tường và tiêu diệt nó. Để tồn tại, loài mới cần tự sinh sản nhanh chóng, và hàng loạt. Sadako cần có chỗ an toàn để tồn tại, có lẽ bằng cách chiếm lấy nơi cư trú của loài người, có lẽ bằng cách chui lên hàng loạt từ các khe nứt. Có lẽ cô ta đã có một kế hoạch ... Suy nghĩ của Ando bị gián đoạn khi MIyashita đọc tiếp bức thư. Đây có thể là một bức thư khá dài, nhưng tôi đảm bảo với anh mỗi lời trong đó đều là sự thật. Tôi chỉ đơn giản kể lại trung thực những điều đã xảy ra với tôi. Tại sao tôi làm thế?Để anh có thể hiểu được. Và giờ anh đã hiểu, tôi muốn đề nghị anh làm một việc cho tôi. Tại sao lại là anh? Bởi vì tôi tin anh là một chuyên gia, có kiến thức chuyên môn mà việc này đòi hỏi. Ando gồng mạnh người. Lạy trời, nó đây rồi. Nếu đó là điều mà anh không biết phải thực hiện thế nào thì sao? Ý nghĩ ấy khiến anh lo lắng. Trước hết: tôi muốn anh không can thiệp vào việc phát hành cuốn Ring. Điều đó chắc chắn nằm trong phạm vi khả năng của anh. Tất cả những gì anh phải làm là không làm gì cả. Tôi muốn anh không cản trở bất cứ việc gì khác mà tôi cố gắng làm. Tôi muốn anh hợp tác với tôi. Hãy nghe tôi. Tôi không có ý đe dọa anh, nhưng tôi phải nói rằng sẽ có chuyện rất tồi tệ xảy ra với anh nếu anh cản trở. Dù sao đi nữa, anh cũng đã đọc bản thảo Ring. Hãy xem như đã quá trễ, không thể làm gì được nữa. Nếu anh ngáng đường tôi, anh sẽ nhận ra thay đổi trong cơ thể mình. Nhưng tôi biết anh là người can đảm và sẽ sẵn sàng chống lại tôi cho dù phải chết. Do đó, tôi nghĩ phải đề nghị anh một phần thưởng để anh chấp nhận yêu cầu của tôi. Không có gì cho không cả, phải không? Anh sẽ nói sao nếu tôi bảo anh rằng tôi có thể cho anh điều anh mong muốn nhất, đó là ... Miyashita ngừng đọc và đưa cuốn sổ cho Ando, rõ ràng là muốn chính anh đọc nội dung tiếp theo. Ngay khi đọc điều được viết trong đó anh đánh rơi cuốn sổ. Trong một thoáng, anh mất đi khả năng suy nghĩ; mọi sức lực bị hút ra khỏi cơ thể. Anh chưa bao giờ mơ rằng cô ta sẽ đề nghị một điều như thế. Miyashita hẳn đã đoán được anh đang cảm thấy thế nào nên không nói gì. Mắt Ando nhắm nghiền. Anh cảm giác như Sadako đang thầm thì dịu dàng vào tai anh rằng anh nên hủy diệt loài người. Rằng anh nên đứng về phía loài mới, trở thành đồng minh của nó, làm việc cho nó. Sadako hiểu là nếu không có sự hợp tác của con người, loài mới của cô ta sẽ không bao giờ có thể tồn tại. Junichiro Asakawa, thông qua nỗ lực xuất bản cuốn Ring của mình, đã thực sự hành động cho Sadako rồi. Có thể chính anh ta không nhận ra điều đó, nhưng chắc chắn Sadako đang thao túng anh ta. Nhưng phần thưởng mà Ando nhận được, để đổi lấy việc anh bán linh hồn mình, còn lớn hơn cả sự cám dỗ. Đã biết bao lần anh cầu nguyện cho giấc mơ ấy thành hiện thực? Chưa bao giờ anh nghĩ nó có thể xảy ra. Điều đó thật sự có thể không? anh tự hỏi. Anh mở mắt và nhìn vào giá sách. Nó nằm đó, chiếc phong bì được kẹp giữa hai cuốn sách. Về mặt y học, điều này là không thể. Nhưng với sự trợ giúp của Sadako, nó có thể thực sự xảy ra. Có điều ...Anh cất lên tiếng thét đau đớn. Nếu Sadako không bị ngăn chặn, thì không thể biết cô ta sẽ gây ra cho loài người nỗi thống khổ nào. Là một thành viên của loài người, Ando không thể phản bội giống loài được. Rốt cuộc, cách duy nhất để ngăn chặn Sadako là tiêu diệt cô ta. Nhưng nếu thi thể của cô ta tiêu tan, thì giấc mơ của anh cũng vậy. Cách duy nhất để biến ước mơ của anh thành sự thật là để Sadako an toàn và khỏe mạnh. Ando cất lên tiếng rên rỉ từ sâu thẳm nỗi dằn vặt của mình. Khi anh nằm trên giường, bụng phập phồng, anh thấy một hình hài đằng sau hàng mi khép của anh, một hình ảnh mà anh không thể xua đi được. "Tôi nên làm gì đây?", Ando kêu khóc. Anh không thể tự đưa ra quyết định được. "Đó là vấn đề của cậu", Miyashita nói - không tàn nhẫn, mà với vẻ tự chủ điềm tĩnh. "Nhưng tôi không biết phải làm gì"."Cứ nghĩ đi. Nếu chúng ta ngáng đường Sadako, cậu và tôi, chúng ta sẽ chết ngay. Cô ta sẽ tìm người khác để giúp cô ta, thế thôi". Có lẽ Miyashita đúng. Mọi chuyện rõ ràng khi anh suy nghĩ lạnh lùng hơn. Việc Ando gặp Sadako hoàn toàn không phải ngẫu nhiên. Cô ta đã theo dõi anh. Không có cuộc gặp nào là tình cờ, cuộc chạm trán tại căn hộ của Mai cũng không, cuộc đối mặt với cô ta trên sân thượng cũng không, cuộc gặp gỡ tại nhà ga Sangubashi cũng không nốt. Cô ta biết trước Ando sẽ tìm ra sự thật, và cô ta đã hành động. Bỗng nhiên, Ando cảm thấy hoàn toàn không thể tài giỏi hơn Sadako được. Anh chỉ cần có một động thái sai lầm, lập tức virus Ring trong người sẽ bắt đầu trút sự tàn phá lên anh. Miyashita đã nhận ra ngay điều này và đưa ra một kết luận rõ ràng, nhưng Ando vẫn chưa thể quyết định được. "Cậu nói là tôi nên hợp tác với cô ta ư?" "Cậu có thể làm gì khác được nào?". "Còn loài người?" "Thôi nào, đừng hành động như thể cậu đại diện cho toàn bộ loài người đi. Hơn nữa, cậu đã quyết định rồi, đúng không? Thử nghĩ đến phần thưởng, lạy trời. Cậu định nói với tôi là sẽ bỏ qua nó à?". "Nhưng thế không công bằng. Cậu được gì từ chuyện này nào?" "Tôi sẽ xem nó như một dạng hợp đồng bảo hiểm. Một ngày nào đó, tôi sẽ vui mừng là đã có nó, cậu biết đấy. Chúng ta đâu biết cuộc sống có gì chờ đợi ta phía trước". Ando nhận ra mình đã bị dồn vào đường cùng, bị mắc bẫy. Từ nay đến vài thập niên sau, anh sẽ được đưa vào sử sách, và không phải như một người hùng. Anh sẽ được nhớ đến là kẻ phản bội mà nhờ có anh loài người đã bị đẩy đến bờ tuyệt chủng. Tất nhiên là nếu loài người còn tồn tại để nhớ đến anh. Nếu loài người diệt vong, thì lịch sử của nó cũng vậy. Tại sao mình lại tham gia vào ngay từ đầu? Ando ăn năn nghĩ lại mọi chuyện bắt đầu xảy ra với anh. Làm sao mà anh quên được? Từ việc mổ tử thi cho Ryuji, và rồi mật mã RING. Nó nhằm thông báo cho Ando sự tồn tại của bài phóng sự Ring. Anh đã đọc bài phóng sự ấy. Nếu như anh không đọc, anh sẽ không mắc vào cái mớ bòng bong này. Giá như anh không đọc nó ... Có điều gì đó gián đoạn suy nghĩ của Ando. Một ý nghĩ. Có cái gì khác diễn ra ở đây. "Ryuji", anh lẩm bẩm. Miyashita nhìn anh lo lắng. Dù vậy, Ando không quan tâm, khi anh đeo đuổi mạch lập luận mới này. Anh bắt đầu nghĩ anh nhận ra một ý chí đang tác động đằng sau tất cả sự việc mà anh coi là ngẫu nhiên. Có thật Ryuji gửi cho anh từ "ring" và "mutation" dưới dạng mật mã hoàn toàn vì thiện chí không? Chỉ là để báo với Ando hãy thận trọng không? Ando bắt đầu nghi ngờ điều đó. Anh bắt đầu nhận ra những gợi ý đó là để chỉnh đường, được đưa ra tại những thời điểm khi Ando dường như sắp sửa đi lạc hướng. Tại sao Ryuji làm như vậy? Còn điều gì khác nữa. Tại sao rốt cuộc Mai lại xem cuốn băng giết người đó? Nếu không phải là ngẫu nhiên cô xem cuốn băng vào đúng ngày rụng trứng, Sadako sẽ không bao giờ tái sinh. Mai đã lấy cuốn băng ở đâu? Tại nhà Ryuji. Tại sao cô đến đó. Để tìm trang thiếu trong bài viết của Ryuji. Nhưng thực sự có trang nào thiếu không? Chỉ Ryuji mới biết. Mọi thứ đều dẫn đến Ryuji. Ryuji, Ryuji, Ryuji. Anh ta và Mai đã từng chung đụng thân xác. Sẽ không lạ lẫm gì nếu anh ta biết được kỳ kinh nguyệt của cô. Cô đã bị anh ta điều khiển từ ngày đó.Ôi trời ... Ando nhìn vào mặt Miyashita, mắt anh nhíu lại lo lắng, và nói thầm, "Chính là Ryuji". Mắt Miyashita còn nheo lại sát hơn, anh ta không hiểu. "Cậu không thấy à? Chính là Ryuji. Hắn đã giật dây toàn bộ vụ này. Hắn đứng đằng sau Sadako". Khi Ando lặp lại cái tên đó, anh cảm thấy mối ngờ vực của mình càng trở nên chắc chắn. Ryuji đã thao túng toàn bộ bọn họ. Anh ta đã viết đoạn mã. Bên ngoài cửa sổ, âm thanh thành phố về đêm cuộn xoáy. Một chiếc xe chạy qua trên đường cao tốc Metropolitan, tiếng kêu như thể cái xe đang kéo theo vật nặng đằng sau. Lúc đầu nghe như tiếng móng tay chạm vào mặt kính, rồi chuyển thành tiếng cười lớn của đàn ông, một tiếng thét kỳ quái vọng đến từ một nơi rất xa. Ando nghĩ đó là giọng của Ryuji. Anh gọi vào không gian trống rỗng. "Ryuji, cậu ở đó không?". Dĩ nhiên không có lời đáp trả. Nhưng Ando có thể cảm nhận thấy anh ta. Ryuji đang hiện diện. Người đàn ông đã kết hợp với Sadako để săn đuổi loài người như môt thú tiêu khiển đang ở trong phòng anh, dõi theo sự việc diễn ra, cười chế nhạo vì Ando đã nhận ra quá muộn, không thể làm được gì. Một tia sáng lóe lên trong đầu Ando, anh phỏng đoán được Ryuji muốn gì. Điều gì anh ta không thể có được nếu không có sự hợp tác của Ando. Động cơ bị che giấu của Ryuji cuối cùng đã lộ rõ, nhưng nó cũng không giúp gì được cho Ando. Đã quá muộn, dòng sự kiện đã vượt quá tầm ảnh hưởng của anh. Điều duy nhất còn lại Ando làm được là hòa cùng tiếng cười khoái trá của Ryuji trong bóng tối.