Chương 4: Tìm được người!

Hồi Đông cung, Ngọc Hoàn dặn Liễu không được nói những chuyện vừa xảy ra cho bất kỳ ai làm ả ức lắm. Tuy nhiên, để ý tên phu xe không phải người do mình phái đi, thái tử thoáng chút nghi hoặc, gặng hỏi.

Liễu thật thà hồi bẩm:

-Bẩm điện hạ, kẻ phu ấy đã bị bọn thổ phỉ giết chết.

Thái tử nghe đến thổ phỉ thì giật mình, quay sang Ngọc Hoàn với vẻ lo lắng:

-Nàng gặp thổ phỉ sao? Chúng có làm gì nàng không? Nàng bị thương chỗ nào không?

Ngọc Hoàn lắc đầu cười hiền, nhẹ nhàng cầm hai tay thái tử ra khỏi người mình, nhìn Liễu mà nói:

-Em đừng làm điện hạ phiền lòng nữa. Chẳng phải chúng ta bình an rồi sao?

Thái tử tỏ ý thắc mắc sao hai chủ tớ họ có thể thoát khỏi đám cướp ấy, biết Ngọc Hoàn không muốn cho mình hay, chàng liền nghiêm mặt với ả Liễu, dọa sẽ xử tội ả không bảo vệ được thái tử phi nếu không kể rõ đầu đuôi và cũng là để nàng không cản trở ả bẩm chuyện.

Liễu cúi đầu thưa:

-Bẩm điện hạ, có một túc vệ trẻ với thanh đao sáng loáng đã kịp thời ứng cứu.

Thái tử một lần nữa hoài nghi:

-Túc vệ với thanh đao?

Ngọc Hoàn thấy nhân chuyện này cũng nên có chút gì gọi là đền ơn cho cậu thanh niên kia, nàng bèn lên tiếng:

-Người đó tên họ Lê Thung, đang tuần tra trong kinh thành. Người này chiêu thức lợi hại, một mình địch hơn mấy tên. Thiết nghĩ, người tài nên được trọng dụng, điện hạ liệu có thể cho y vào cung giữ chức cấm vệ không?

Nét mặt thái tử có chút thay đổi, chàng chợt chững lại, đôi mày chau vào nhau. Khẽ ậm ừ vài tiếng, thái tử buông điệu cười miễn cưỡng. Chàng dặn Ngọc Hoàn từ nay nếu không phải việc quan trọng tuyệt đối không được xuất cung rồi lấy cớ chủ tớ nàng đi đường xa, lại vừa thoát khỏi động thổ phỉ nên cho người dìu họ về tẩm phòng nghỉ ngơi.

Ngọc Hoàn vốn là người nhạy bén, hiểu ngay ý tứ thái tử muốn né tránh nhưng lại không hiểu nguyên do, chỉ dám đoán rằng khả năng thái tử và người thanh niên đó quen biết nhau khá cao. Nàng không để tâm nữa vì dù gì mục đích của nàng vào đây là để tìm người. Nhủ rằng nếu may mắn thấy được, nàng sẽ sắp xếp người đó cận kề bên mình.

Mãi nghĩ ngợi, Ngọc Hoàn không hay biết Tuân đã đứng trước cửa phòng mình từ khi nào. Nghe Liễu thông báo, nàng liền ra đón cậu vào trong. Đôi tay nhỏ bé vẫn không rời chiếc đĩa bánh, Tuân ngước nhìn chiếc bàn cao quá đầu mình như muốn mạo hiểm nhón chân đặt lên nhưng sợ không khéo sẽ rơi cả đĩa nên lại thôi. Liễu lanh lợi liền hiểu ý, bèn giúp cậu bé làm việc ấy.

Nhìn đĩa bánh đặt ngay ngắn trên bàn, ả Liễu đánh động hỏi han:

-Hôm nay hoàng thái tôn điện hạ mang thật nhiều Thử khúc thảo bính đến, quả là có lòng với thái tử phi của hạ tỳ.

-Thử khúc thảo là chi? Hình như ngươi sai rồi, đây là Phật nhĩ thảo bính do chính hoàng tằng tổ mẫu dặn ngự thiện phòng làm riêng cho ta. – Tuân quay sang Ngọc Hoàn với chút nghi hoặc của trẻ thơ - Hoàng tằng tổ mẫu nói do loại rau làm ra bánh này có hình dạng như tai của đức Phật nên gọi là Phật nhĩ thảo. Hoằng tằng tổ mẫu luôn đúng, vậy có phải ả Liễu sai không ạ?

Liễu vội nhìn sang Ngọc Hoàn, bởi Tuân nhắc đến thái hậu, sợ sẽ phạm thượng nhưng ả không hiểu mình không đúng chỗ nào nên nét mặt thoáng lo sợ:

-Hoàng thái tôn điện hạ, hạ tỳ không nói sai ạ.

Tuân thấy thái độ của kẻ dưới bèn đắc ý:

-Ý ngươi nói hoàng tằng tổ mẫu ta sai sao?

-Hạ tỳ…

Ngọc Hoàn thấy sự háo thắng của trẻ con khi lên đến một đỉnh điểm nhất định thì sẽ bộc phát quyền hành của mình, tới lúc đó e ả hầu của nàng phải chịu khổ thêm một phen nên đành đứng ra giải vây cho ả.

Nàng dịu dàng sờ lên làn da mịn màng của cậu bé, ôn tồn giải thích:

-“Phật nhĩ thảo” đúng nhưng “thử khúc thảo” cũng không sai. Một từ được dùng trong cung, một từ phổ biến ngoài dân gian. Tuân à, có một số từ ngữ trong cung gọi thế này nhưng ngoài dân gian lại khác biệt.

Tuân chầm chậm nói:

-Vậy người có thế dạy cho con không, m… mẫu… mẫu thân? Mẫu thân… con có thể gọi người là mẫu thân không?

Ngọc Hoàn ngạc nhiên, đưa mắt nhìn Liễu cũng đang kinh ngạc không kém, trong lòng nàng thập phần vui mừng. Tuân bản chất thông minh, chỉ cần nhìn biểu hiện trên mặt người khác, cậu bé đã đoán được ý tứ, tươi cười mà nói:

-Con được gọi người là “mẫu thân” ạ?

Ngọc Hoàn cười hiền gật đầu, Tuân nói tiếp:

-Phụ thân nói người là chính thê, con phải gọi người là “chính mẫu” nhưng con sợ người không thích…

-Đương nhiên là ta rất vui – Ngọc Hoàn xoa đầu Tuân – Ta rất quý bé Tuân, con lại thương ta như vậy sao ta lại không thích?

Nghe nàng gọi mình là “bé”, mi tâm vị hoàng thái tôn nhỏ chợt trở nên sinh động, có lẽ cậu bé khá thích thú với danh xưng lạ lẫm này. Ngọc Hoàn bế cậu lên chiếc ghế gỗ không tựa, sau bản thân ngồi cạnh bên càng thêm sự gần gũi.

-Ngoài dân gian, chúng ta thường gọi “bé” trước tên thể hiện sự yêu mến. Cũng như “Phật nhĩ thảo” sẽ gọi là “thử khúc thảo”, “mẫu thân” sẽ gọi là “mẹ”, “phụ thân” là “cha”, “di nương” là “dì”, “huynh đệ” lại có nhiều cách nói hơn nữa, tùy thuộc theo từng địa phương mà con sẽ gọi như thế nào. – Ngọc Hoàn ân cần giảng giải.

-Dân gian thật vui. – Tuân hào hứng đáp – Con cũng muốn được ra dân gian. Mẫu thân vừa từ dân gian trở về thật là thích quá. Sau này, người hãy dẫn con đi cùng nhé!

Ngọc Hoàn nựng đôi má phúng phính, không suy nghĩ mà liền ưng thuận. Nàng ra hiệu Liễu mang đĩa bánh đến rồi cầm lên một miếng đút cho Tuân. Cậu bé cắn đến hơn nửa, nửa còn lại nàng không ngần ngại mà cho ngay vào miệng. Tuân vô tư nói:

-Mẫu thân con dặn không được đến học với người nữa vì mẫu thân sợ con sẽ làm phiền người.

Ngọc Hoàn khẽ động đôi mày, hỏi:

-Mẫu thân con nói vậy thật sao?

Tuân gật nhẹ đầu, nói:

-Vâng ạ. Nhưng con cảm nhận được mà, người yêu quý con, con cũng yêu quý người. Con đến thăm người ngay khi hay tin người hồi cung để chứng minh người thật sự yêu quý con chứ không phải lấy lòng phụ thân.

Nhắc đến thái tử, Ngọc Hoàn còn chút hoài nghi. Rõ ràng từ những ngày đầu vào cung, khi Tuân lỡ va phải nàng thì bọn hầu mặt nhanh chóng biến sắc kéo đến mà nhận tội, chứng tỏ thường ngày thái tử phải nghiêm khắc với chúng lắm. Lại nhớ đến chuyện thái tử sẵn sàng ban chết cho một tên hầu khi hắn tò mò đưa mắt nhìn kiệu thái tử phi, so với một thái tử luôn hòa nhã mà cha nàng hay nhắc đến quả thật khác xa muôn phần.

Ngọc Hoàn chợt ngắm nhìn hình hài bé nhỏ đang từ tốn ăn miếng bánh khúc rồi nghĩ hẳn cậu bé này phải chịu áp lực rất lớn bởi thân phận hoàng thái tôn của mình. Vị không thể để thái tử mất mặt, Tuân càng phải ra sức chuyên tâm học hành dù chỉ chưa đầy bốn tuổi, cậu buộc phải tỏ ra thông minh, nếu mệt mỏi mà nghỉ ngơi vui đùa một tí của trẻ con thì bị cho là lêu lỏng. Ngọc Hoàn thầm thở dài trong lòng, cho rằng lý do khiến những đứa trẻ trong cung sớm mất đi những niềm vui cơ bản cần có đều bắt nguồn từ suy nghĩ mà kẻ trưởng thành áp đặt lên cho chúng. Nàng đột nhiên nghĩ đến đứa con tương lai của bản thân, nàng không thể cứ mãi khước từ thái tử, đến một lúc nào đấy, nàng cũng phải sinh cho thái tử một người con. Liệu chăng do nàng vẫn chưa có con của riêng mình nên mới có ý nghĩ cung quy này khắc nghiệt?

Vẫn là chưa thể đoán trước điều gì. Nàng vô thức lắc đầu.

Sau khi giải quyết một số công việc, thái tử vào tẩm phòng Ngọc Hoàn, nhìn thấy nàng và nhi tử gắn bó thân thiết, chàng cảm thấy rất đỗi hài lòng. Đoạn, chàng sai bà vú đưa nhi tử vào thư phòng đọc sách, đám hầu cận cũng hiểu ý đều lui ra, để lại không gian riêng cho bề trên bàn luận.

Dù trở thành thái tử phi hơn hai tháng trời nhưng nàng vẫn còn ái ngại phu quân của mình. Ngọc Hoàn giữ khoảng cách nhất định, im lặng chờ thái tử lên tiếng.

Thái tử trông điệu bộ của nàng thì không khỏi buồn cười, ý niệm trêu đùa tự nhiên nảy sinh. Chàng làm vẻ nghiêm trọng, nói:

-Mẫu phi muốn một hoàng tôn của riêng ta và nàng. Nàng nghĩ… khi nào thì thích hợp?

Thái tử tiến lên bao nhiêu bước, Ngọc Hoàn lùi bấy nhiêu bước. Nàng nuốt nước bọt, khi thấy thái tử đã quá gần mình, nàng vội đưa tay ra phía trước ý định nói “Khoan!” nhưng ngôn chưa kịp xuất khẩu thì thân người không vững đột ngột ngã ra sau. Thái tử phản xạ nhanh lẹ, choàng tay ôm lấy eo nàng. Góc nhìn cận thế này chợt khiến chàng động tâm. Trong phút chốc, chàng chợt cảm giác ngại ngùng liền để Ngọc Hoàn ngồi lên chiếc giường, còn bản thân ngồi lên chiếc tràng kỷ cách đó vài bước chân.

Ngọc Hoàn lúc đánh bọn cướp với hiện tại như thể hai con người khác nhau. Chính vì nàng chỉ hơn mười bảy tuổi, lại xưa nay ham thích rong chơi, được cha chìu chuộng bao bọc nên tuyệt nhiên chưa từng biết đến chuyện nam nữ ái ân.

Bầu không khí ngượng nghịu chợt tăng lên khiến người ta khó chịu, cả thái tử lẫn Ngọc Hoàn đều không nhìn lấy đối phương. Đến khi không chịu được sự im ắng thì cả hai lại cùng nhau lên tiếng, rồi lại cũng nhượng qua lại ai là người bắt đầu trước.

Ngọc Hoàn thở hơi dài nhẹ mà rằng:

-Tuân là một đứa bé sáng dạ, rất xứng với vị trí hoàng thái tôn. Nếu như… Nếu như con thiếp sau này tư chất không bằng Tuân, thiếp khẩn xin điện hạ nên chọn người tài.

Thái tử phì cười, gật đầu đồng tình. Biết sự bông đùa của mình có phần hơi quá trớn, chàng đánh tiếng nhận lỗi. Trầm ngâm thêm lúc lâu, chàng nói tiếp:

-Thật ra ta không hề muốn ép nàng. Về lý, cả hai chúng ta hoàn toàn giống nhau, đều miễn cưỡng chấp thuận cuộc hôn phối này. Tuy nhiên về tình, có vẻ như ta dần phải lòng nàng rồi. Nhưng nàng đừng lo lắng, ta sẽ đợi nàng mở lòng. Cưỡng ép chẳng được vinh quang cho lắm có đúng không?

Ngọc Hoàn nghe thế thì an tâm vài phần rồi hỏi:

-Thiếp có thể hỏi một câu được không? Điện hạ… Điện hạ phải lòng thiếp khi nào?

Thái tử nhướng một bên mày, nhún vai mà thật thà trả lời không chút suy nghĩ:

-Mới lúc nãy.

Ngọc Hoàn không biết đáp gì hơn, chi đành “à” một tiếng. Thái tử từ nãy giờ vẫn không ngừng nở nụ cười, chàng bình thường ưa nghiêm chỉnh nên hiếm khi cười với ai. Nhưng mỗi lần cười lên, mọi thứ chung quanh dường như bị lu mờ hẳn đi.

-Nàng không đến Vĩnh Ninh cung thăm mẫu phi ta sao?

Thái tử lên tiếng khiến người con gái đang say mê với điệu cười của mình chợt tỉnh khỏi cơn mộng. Ngọc Hoàn nhớ ra vẫn chưa thăm hỏi Quý phi, nàng nhanh chóng đứng dậy, vội khấu đầu với thái tử rồi thoắt cái rời đi.

Liễu đứng chờ hầu bên ngoài cửa, chưa hiểu chuyện gì thì bị chủ kéo theo. Nàng vừa đi lại vừa ngoái đầu trò chuyện cùng ả Liễu, không chú ý phía trước nên va phải một cung nhân hầu trà. Ngọc Hoàn nhăn mặt vì cảm giác bỏng rát.

Liễu hớt hải, xô ngã người cung nữ kia, vừa mắng vừa ngắt nhéo:

-Mày có mắt như mù à? Thái tử phi cao quý thế nào há lại để con tiện tỳ như mày mạo phạm hay sao?

Ả tỳ lạy lục van xin:

-Con biết tội, bẩm bà con biết tội… Con đáng chết. Con đáng chết…

Liễu chỉ thẳng tay vào kẻ bên dưới, lại tiếp tục lớn tiếng:

-Mày hất cả ấm chè nóng vào người thái tử phi, có chết cũng đáng. Mày… Mày…

Ngọc Hoàn kéo Liễu lại, “suỵt” một tiếng ý muốn ả im cái miệng hàm hồ ấy ngay. Vừa lúc, Đường Lan từ tẩm phòng bước đến, nhìn sơ ả cung nhân đang khóc lóc sợ hãi bèn hỏi chuyện. Liễu thuật lại sự việc không chút thêm thắt. Đường Lan mỉm cười rằng:

-Cung quy nghiêm ngặt, phạm lỗi ắt phải phạt. Tuy nhiên, thái tử phi hẳn sẽ không để đôi tay ngọc ngà dính vào hạng tầm thường như ả đâu đúng không?

Liễu lanh mồm lên tiếng:

-Thái tử phi ra lệnh, con sẽ thay thái tử phi phạt nó thật nặng.

-Hỗn láo! – Đường Lan lập tức quát khiến Liễu rụt lại – Thái tử phi và ta đang nói chuyện, đến lượt ngươi chen sao? Nên nhớ, ngươi cũng là tỳ nữ, dù là tỳ nữ riêng của thái tử phi chăng nữa, thân phận nô bộc tôi tớ không khác gì nhau…

-Cẩn?

-Dạ, bẩm bà, con xin nghe… - Ả tỳ nghe thì vội thưa.

Đường Lan bị phân tâm bởi tiếng gọi của Ngọc Hoàn, vốn ả cung nhân này tên Cẩn, làm sao nàng ta có thể biết được? Ả Liễu ngồi xổm xuống ngó nghiêng gương mặt ả hầu, không giấu nổi kinh ngạc.

-Thái tử phi quen biết ả tỳ này sao? – Đường Lan bán tín bán nghi hỏi.

Ngọc Hoàn suy tư lúc lâu rồi bật cười nhẹ, lắc đầu:

-Tôi chỉ muốn nhắc nhở ả đi đứng cẩn thận. Trong cung vạn sự khó lường, sẩy một chút ngay cả mạng cũng không bảo vệ được…

-Bây đâu, lôi ả hạ tỳ này ra ngoài đánh 30 hèo.

Thái tử từ đâu đột nhiên xuất hiện, đôi mày rậm cau có làm nét mặt chàng trở nên đáng sợ. Tên hầu cận thái tử tên Khương Chủng mách rằng có kẻ mạo phạm thái tử phi, còn làm đổ nước nóng lên người nàng khiến chàng tức giận. Nghĩ rằng Ngọc Hoàn sẽ nhân từ mà tha cho kẻ hầu đó, thái tử liền đến xử phạt.

Ngọc Hoàn vội đứng chắn cho ả tỳ khỏi bị đám lính đưa đi, nói:

-Điện hạ, do thiếp không cẩn thận đã va vào ả. Nếu trách oan, e kẻ dưới tuy tuân nhưng bất phục.

Thái tử giọng có chút cằn nhằn:

-Nàng dung túng cho chúng như vậy còn đâu là cung quy phép tắc?

Đường Lan bước đến bên cạnh Ngọc Hoàn, cốt cũng muốn che cho ả tỳ. Nàng ta cũng lên tiếng:

-Ả là cung nhân của Vĩnh Ninh cung được lệnh mang chút chè bổ huyết đến cho điện hạ dùng. Kẻ hầu hạ đôi lúc cũng có chút sai phạm là chuyện thường tình, thái tử phi cũng không để tâm xin điện hạ hãy nương tình. Hoặc dĩ điện hạ muốn răn dạy thì cũng nên cho ả về Quý phi dạy dỗ.

Thái tử im lặng một chút rồi nói với tên Khương Chủng đang đứng sát cạnh:

-Đưa ả đến Vĩnh Ninh cung, bẩm rõ mẫu phi ta rằng ả đã làm loạn những gì tại nơi này.

Khương Chủng vâng dạ rồi nhanh kéo ả tỳ đi khuất. Thái tử liền quay sang Ngọc Hoàn, thể hiện rõ sự lo lắng trên gương mặt, còn sai người đến Thái y viện gọi thái y đến xem xét nơi bỏng của nàng. Nhìn dáng vẻ quan tâm của thái tử dành cho Ngọc Hoàn, biết bản thân không còn phận sự ở đây nữa, Đường Lan nhanh chóng cáo lui.

Sau khi được thái y điều dưỡng, Ngọc Hoàn tâm thế mãi bồn chồn không yên. Nghe tiếng bước chân, nàng biết được ả hầu thân cận của mình về đến liền hỏi tới tấp chuyện của ả tỳ khi nãy. Liễu vừa từ Vĩnh Ninh cung, một mặt là thi hành theo lệnh của thái tử, thông báo thái tử phi của ả bị bỏng chưa khỏe nên gửi gắm chút quà mọn cho Quý phi; một mặt ả nghe ngóng tình hình đứa tỳ. Liễu nói:

-Tiểu thư, chúng ta tìm được người rồi!

Ngọc Hoàn nhảy cẩng lên, không giấu nổi sự vui mừng nhưng để chắc rằng mình không nghe lầm, nàng hỏi lại một lần nữa:

-Em chắc chứ? Đúng là Cẩn Du? Chắc chắn là Cẩn Du chứ?

Liễu tươi cười gật đầu. Ngọc Hoàn thở phảo nhẹ nhõm nói:

-Cuối cùng cũng tìm được rồi. Tạ ơn trời phật, cuối cùng cũng tìm được rồi!

Liễu bỗng chần chừ, miễn cưỡng nói:

-Tiểu thư, em còn biết được rằng nhị phu nhân trước giờ chính là người hay quan tâm thị Cẩn.

Ngọc Hoàn lòng tựa đã trút được cảm giác nặng nề bấy lâu, giọng muôn phần thoải mái:

-Đường Lan quả thật là một người tốt. Chúng ta phải thân thiết với chị ta nhiều hơn. Tìm được Cẩn Du là tốt rồi, việc bây giờ chính là tìm cách để gặp lại chị ấy càng sớm càng tốt!