Chương 213: Aokiji báo cáo

Lâm mặc dù biết người này nói thật, hắn cũng biết qua ngày hôm nay bản thân hắn sẽ đăng lâm cường giả đỉnh cao, nhưng trong nhà mới biết chuyện của mình a.

Hắn hiện tại chỉ thuộc yếu nhất đại tướng cấp thôi, chỉ khi nào một trong hai loại Haki đột phá tới đỉnh phong, thì hắn mới có tư cách cùng tam đại tướng một chọi một thời gian dài được.

Bởi vậy nghe Doflamingo tâng bốc, mặt ngoài thì cười, nhưng trong lòng thì không dâng lên chút kiêu ngạo tự mãn nào.

“ quá khen rồi, quả thật sắp tới chúng ta sẽ có dịp hợp tác một chút đây, nếu Joker ngươi phải trở về Tân Thế Giới, thì chúng ta tạm biệt ở đây vậy” : Lâm cũng không muốn nói nhiều với tên này.

Hơn nữa hắn cũng không có thòi gian dài dòng với Doflamingo, hiện tại hắn vẫn còn đang nội thương đây, nhất là vì siêu phụ tải phát ra tuyệt chiêu, hắn cần phải tỉnh dưỡng một thời gian.

Lúc này cả cơ thể Lâm đều đang đau nhức đây, làm sao có thời gian cùng tên này nói nhảm được, bởi vậy hắn quyết đoán buôn lời chào từ biệt.

“ vậy ta sẽ ở Tân Thế Giới chờ đợi đại giá của ngươi rồi” : Doflamingo cũng biết Lâm còn có việc, cho nên hắn cũng không nán lại làm gì, khách sáo vài câu xong thì bay trở về hạm đội.

Sau đó bọn hắn cũng phá băng rời khỏi, Lâm nhìn Doflamingo cùng người của hắn từ từ đi xa, ánh mắt hơi híp lại, không biết suy nghĩ gì, sau đó hắn cũng quay trở về thuyền.

Vừa về tới, thì Lâm bắt đầu hít một hơi khí lạnh, tác dụng phụ của tuyệt chiêu lúc nãy bắt đầu hiện ra rồi.

Mặc dù chỉ trên cơ sở lúc này gia tăng đau đớn gấp đôi, cũng làm cho Lâm hít một hơi khí lạnh, tình hình bị thương còn nghiêm trọng vượt quá dự đoán của hắn.

Lâm cảm giác lần này phải tu dưỡng một tuần trở lên mới khỏi hẳn được, lần sau quả thật hắn không dám liều lĩnh bộc phát vượt giới hạn như vậy nữa, hắn không có quang hoàn nhân vật chính a.

“ lão đại, ngươi thế nào, sao sắc mặt khó coi như vậy” : một người cán bộ thấy sắc mặt Lâm đen kịt, thì giọng nói nhược nhược hỏi nhỏ.

Lâm hít sâu một hơi, gắng gượng đè cảm giác đau đớn xuống, hắn hiện tại còn không thể cho người khác biết hắn bị thương được, cho dù đó là người mình.

Hắn phải giữ cho bọn họ cảm giác an toàn khi có hắn chống lưng, như vậy sĩ khí của tổ chức mới càng ngày càng cao được, hiện tại chỉ chống lại một cái đại tướng trong thời gian ngắn.

Mà còn bị thương, thì lòng tin của mọi người đối với hắn sẽ sụp đổ, như vậy không chỉ uy vọng của hắn trong tổ chức bị suy yếu, mà còn làm cho lòng người bàng hoàng.

Dù sao hải quân có ba đại tướng a, một người Lâm còn không đánh lại, thì làm sao để bọn họ có tự tin cùng hải quân chống lại đây, trong khi hải quân còn không chỉ ba đại tướng là mạnh nhất đâu.

“ không có việc gì, trận này là trận đầu tiên của chúng ta ở Grand Line, và chúng ta thắng rồi.... Truyền lệnh quay thuyền.... chúng ta trở về....lần này tổ chức thành công tuyên bố sự suất hiện của chúng ta với thế giới.....tối nay mở tiệc suốt đêm chúc mừng”

Lâm lắc đầu nói không có gì, sau đó thì đột nhiên lớn tiếng nói lên, tất cả mọi người đều có thể nghe được, lập tức vui mừng đều hiện lên trên mặt mỗi người.

Đúng a, bọn hắn thắng rồi, trận chiến này đánh cực đẹp đẽ, hơn nữa từ giờ bọn hắn không cần phải ẩn núp nữa, mà có thể quang minh chính đại xuất hiện rồi.

Lập tức tiếng hoan hô vượt tận mây xanh, Lâm cũng cực kỳ vui vẻ nhìn cảnh này, không biết có phải ảo giác hay không, khi hắn nhìn mọi người vui vẻ, đau đớn cũng giảm bớt mấy phần.

Sau khi hoan hô hoàn tất, thì hạm đội bắt đầu phá băng trở về, phiến hải vực bị đóng băng này, có lẽ phải qua một tuần thời gian mới có thể tan chảy hết.

. . .

Quả nhiên không ngoài Doflamingo suy đoán, lúc này tổng bộ hải quân, Nguyên Soái văn phòng!

“ vậy là ngươi cùng đối phương đánh ngang tay sao?, thật có mạnh như vậy, theo điều tra tuổi tác của đối phương không vượt qua 20 tuổi a?”

Một thanh âm nghi vấn vang lên, không ai khác ngoài Sengoku Nguyên Soái, và người hắn đang trò chuyện chính là Aokiji.

Lúc này hai người đang liên lạc với nhau qua điện thoại trùng, Aokiji sau khi rời khỏi Lâm bọn hắn không lâu, thì lập tức dùng diện thoại trùng liên hệ tổng bộ.

Báo báo tình hình thực tế cho Nguyên Soái, và cuộc nói chuyện này đang diễn ra khi Aokiji vẫn đang chạy xe đạp, một tay cầm lái một tay cầm ốc sên.

“ đúng vậy, ngang tay, mặc dù ta cảm thấy nếu đấu tới cuối cùng người thắng vẫn là ta, nhưng nếu muốn giữ đối phương lại thì hoàn toàn không đủ, phải có hai đại tướng thì mới có hi vọng giữ hắn lại, bởi vậy tránh cùng đối phương trở mặt thành thù, nên ta kết thúc sớm chiến đấu, hơn nữa đồng ý giao Đảo Cá Voi cho đối phương quản lý, hơn nữa đối phương cũng nguyện ý không đối địch với hải quân, ít nhất trong thời gian ngắn ta tin chắc là như vậy, nếu chuyện kia hải quân làm xong tốt, thì có dư lực đối phó bọn họ rồi”