Chương 201: đối thoại (2)

Lập tức người này sửng sốt, đầu óc hắn có chút lăng, những thiếu niên này thật không biết hay giả vờ a, sau đó hắn nghĩ tới tuổi tác của đối phương.

Bọn họ còn quá trẻ, nếu thật không biết hải quân bọn hắn tìm tới bọn họ làm gì, thì cũng không thể không được.

Nhưng hắn nhìn Lâm nở nụ cười ý vị thâm tường kia, thì suy nghĩ này lập tức biến mất vô ảnh vô tung, hắn biết người này biết hải quân tìm tới bọn họ làm gì, chỉ là giả vờ không biết mà thôi.

Lông mày Aokiji hơi nhíu nhíu, hắn lúc này lại không biết nên nói gì tiếp theo, chẵng lẽ nói hắn tới tìm bọn họ phiền phức a.

Bắt bọn hắn giao trả Đảo Cá Voi cho hải quân thì lại càng không ổn, những người này ngoại trừ tìm hải tặc cùng thế lực ngầm trên Đảo Cá Voi phiền phức ra.

Hầu như chưa gây sự tình gì với hải quân cùng người bình thường cả, hải quân quả thật không có lý do gì tìm bọn họ phiền phức.

Không thể chỉ vì cảm giác đám người này, bọn hắn có ý định chống đối chính phủ thế giới, thì lập tức bắt bọn họ lại chứ.

Nếu như một cở nhỏ thế lực, thậm chí cở trung thế lực, thì hải quân có thể sẽ không cần chứng cứ gì, lập tức điều động binh lực trước tiên bắt lại rồi nói sau.

Nhưng cách này đối với Lâm bọn hắn là không thể áp dụng được, mặc dù tổ chức bọn họ mới suất hiện thôi.

Nhưng đã hấp dẫn rất nhiều ánh mắt của người khác, quy mô chiến lực cũng không kém hơn cở lớn thế lực, mặc dù nhân số bọn họ còn thua kém cở trung thế lực một ít.

Nhưng chiến lực cá nhân của từng người đều mạnh hơn cở lớn thế lực a, phân chia thế lực mạnh yếu thì số lượng không quá quan trọng.

Chủ yếu là chiến lực trung bình của mỗi cá nhân và đỉnh cấp chiến lực mạnh yếu ra sao, bởi vậy cho dù tổ chức của Lâm hiện tại chỉ suất hiện một ngàn người.

Nhưng hải quân đã xếp bọn hắn vào hàng ngũ cở lớn thế lực rồi, nếu không phải bọn họ còn cần Đảo Cá Voi.

Cho nên chưa đến phút cuối cùng thì những người này chưa chắc sẽ chạy, nhưng nếu gặp nguy cơ lớn hơn, thì Aokiji dám chắc bọn họ sẽ bỏ qua Đảo Cá Voi bỏ chạy.

Lúc đó thì hải quân sẽ đối mặt với sự trả thù của những người này, bản thân hắn thông qua trận chiến vừa rồi của Lâm cùng Doflamingo.

Hắn cho ra kết luận một mình hắn không chắc có thể giữ lại những người này, cho dù thêm Doflamingo cũng thế.

Haki quan sát của hắn cao hơn Doflamingo một bậc, cho nên hắn nhận ra được trong đội ngũ của Lâm còn có hai vị chuẩn đại tướng cấp còn chưa ra tay đâu.

Nói như vậy thì cuộc chiến vừa rồi tổ chức này vẫn không toàn lực ra tay, nếu hai người kia ra tay thì Doflamingo sớm thua rồi.

Không kéo dài tranh đấu nửa ngày, như vậy có thể thấy tâm tư của tổ chức này vẫn rất cẩn thận.

Bọn họ thà tốn chút thời gian phân cao thấp, vẫn không nguyện dốc toàn bộ lực lượng ra chiến đấu, quả nhiên bọn họ sách lượt là đúng rồi.

Hiện tại nếu tiếp tục đại chiến, thì hai người này còn đỉnh phong chiến lực, hoàn toàn có thể kéo chân Doflamingo một lát.

Mặc dù theo cảm nhận của Aokiji, hai người này là yếu nhất trong chuẩn đại tướng cấp, nhưng hoàn toàn có thể ngăn chặn Doflamingo trong thời gian ngắn rồi.

Lúc đó thì bọn họ muốn chạy hắn cũng không ngăn được, muốn toàn bộ lưu lại đám người này, cần phải điều động hai vị đại tướng cấp mới được.

Bởi vậy tốt nhất hiện tại không nên cùng đối phương đối chọi quá căng, tốt nhất hiện tại không cần lật bài quá sớm, trước khi đến Aokiji còn cảm giác chuyện này dễ giải quyết rồi.

Hiện tại hắn mới cảm giác trước đó bản thân quá cả nghĩ lạc quan, lúc này tâm tình của hắn cũng có chút trầm trọng.

Mấy năm này hải tặc ra một số tân binh rất mạnh, hành động cũng không hề cố kỵ, chỉ cần bọn hắn thành công tới Tân Thế Giới.

Thì coi như là long về biển rộng, dù sao bởi vì có Tứ Hoàng tọa trấn, nên ở Tân Thế Giới thế lực của hải quân bị suy yếu tới mức thấp nhất.

Hầu như chỉ quản được một phạn vi cực nhỏ, hiện tại còn thò ra một thế lực mạnh mẽ như vậy, nhưng trước đó lại hoàn toàn không có chút tin tức nào.

Hắn ẩn ẩn cảm giác được thế giới loạn tượng càng lúc càng nghiêm trọng rồi, Aokiji chợt suy nghĩ, tương lai hải quân có thể chống cự được hay không đây.

“ ừm, thiếu niên ngươi có thể cho ta biết tên được chứ, cứ kêu thiếu niên như vậy cũng không ổn lắm đâu?” : Aokiji trong đầu rất nhiều suy nghĩ chợt lóe rồi qua, thời gian tốn hao chỉ vài giây thôi.

Sau đó hắn không vội trả lời câu hỏi của Lâm, mà hỏi tên của hắn.

“ à..thất sách, quên giới thiệu cho Aokiji đại tướng rồi, ta tên là Lâm” : Lâm hơi sững sờ, sau đó cười cười.

“ Lâm? Tên thật kỳ quái, lần đầu tiên ta nghe được có người tên như vậy” : nghe Lâm tự giới thiệu Aokiji hơi nhíu mày, hắn thử nhớ xem có gia tộc hoặc thế lực nào tên kỳ quái như vậy không.