Editor: Kingofbattle.
Ước chừng khoảng năm phút, sau khi sử dụng 5 lần Chiến Tranh Tiễn Đạp, thi thể Vệ Binh Giáo Đình bắt đầu nằm ngổn ngang dưới đất.
"Tại sao Giáo chủ đại nhân còn chưa tới? "
"Chết tiệt, còn có người cưỡi quái mã này lại mạnh như vậy! "
Trong lòng đám Vệ Binh Giáo Đình còn lại nóng như lửa đốt, bọn hắn đã bị Quang Minh Giáo Đình tẩy não triệt để, biến thành công cụ, không sợ tử vong, nhưng lo lắng nghi thức triệu hoán Thần Minh sẽ bị phá hư, rất buồn cười.
Thanh lý tất cả Vệ Binh Giáo Đình, Giang Hàn mới bước tới bên cạnh trận pháp, nhìn thấy Phí Kỳ đang vung búa phá tan đại trận, bèn hỏi: "Không phá được? "
"Ừ! "
Phí Kỳ nện búa ào ào lên lá chắn bán trong suốt kia, khiến cho nó phát ra rung động nhỏ li ti, nhưng mà vẫn cứ bất động, ngay cả một chút dấu vết cũng không có.
"Ta tới thử xem. "
Giang Hàn cưỡi Lam Lân Thú rồi dùng Chiến Tranh Tiễn Đạp đá lên màn chắn.
"Oanh! ! "
Hai móng trước của Lam Lân Thú nện thật dữ đội lên màn chắn, kết quả pháp trận vẫn bình yên xoay tròn, ngược lại Lam Lân Thú bị phản chấn nên tổn thương, hóa thành ánh sáng màu lam tiêu tán, kế tiếp Giang Hàn chật vật ngã xuống đất.
"Đinh! "
Hệ thống nhắc nhở: Lam Lân Thú của ngài đã chết, trong vòng 3 giờ không thể gọi ra tiếp!
May mà sinh vật trở thành tọa kỵ sẽ không chết hẳn.
Giang Hàn đứng bật dậy, đưa tay sờ thử màn chắn, sắc mặt ngưng trọng, đang suy nghĩ đối sách.
Tuyệt đối là không có nhiệm vụ nào khó giải!
Khẳng định có cách cứu muội muội Phí Kỳ ra ngoài!
"Ca ca! "
Trong đám hài tử, có một tiểu cô nương khoảng 8 tuổi, trên tay nàng có đeo một chiếc vòng tay màu lam, lúc này nàng đi tới trước mặt Phí Kỳ, gần pháp trận, trong con ngươi chứa đầy nước mắt: "Cám ơn ngươi tới cứu ta, ngươi đi nhanh đi, giáo chủ sắp tới, giáo chủ của Quang Minh Giáo Đình rất lợi hại......"
"Ta sẽ không! "
Phí Kỳ trừng mắt như sắp nứt ra, điên cuồng vung búa bổ lên lá chắn trận pháp, bởi vì lực phản chấn khiến cho hai tay nứt toác: "Phá cho ta... A... A...! "
"Ô...Ô...Ô...N...G! ! "
Chợt, toàn bộ pháp trận càng xoay tròn nhanh hơn, ở chỗ trung tâm, hội tụ ánh sáng càng rực rỡ, ngưng kết ra một viên tinh thạch màu trắng lộng lẫy tuyệt đẹp, tinh thạch trôi lơ lửng giữa không trung, phóng xuất ra khí tức thần thánh không thể xâm phạm.
Không hề nghi ngờ, tiến độ pháp trận đã nhanh hơn.
"Oanh"
Cùng lúc đó, một cỗ uy áo mãnh liệt cũng cuốn tới, giống như một tảng đá lớn, đè nặng lên ngực Giang Hàn, khiến cho hắn ngay cả hít thở cũng khó khăn.
Có cường giả nhanh chóng tới gần, nguy hiểm càng ngày càng nghiêm trọng!
Làm cách nào để phá giải khốn cục trước mắt, nhiệm vụ này không thể nào bí lối được......
Đầu óc Giang Hàn vận chuyển điên cuồng, tìm kiếm phương pháp phá giải.
"Bành! "
Bởi lực phản chấn mà thanh búa đã rơi ra, hai tay Phí Kỳ bị nứt toác mà không ngừng run rẩy, máu tươi nhỏ tí tách, trong lòng của hắn cảm thấy bất lực mà không thể làm gì.
"Ha ha ha, không thể nào cứu được, không thể nào......"
Hắn điên rồi cười to, hai mắt giăng đầy tơ máu, sắc mặt xám như tro, dĩ nhiên là tuyệt vọng triệt để.
Giáo chủ Quang Minh Giáo Đình, ít nhất cũng là thực lực Thiên cấp, dựa vào hắn và Nhất Giang Hàn Thủy mà muốn chống lại, căn bản là chuyện không tưởng.
Đúng rồi, Nhất Giang Hàn Thủy!
Ánh mắt của hắn nhìn về phía Giang Hàn, hay tay run rẩy lấy ra dây chuyền màu hổ phách cùng với quyển trục truyền tống, đưa cho Giang Hàn, gấp gáp nói: "Huynh đệ, cám ơn ngươi đi cùng ta cứu muội muội, ngươi không nên chết ở chỗ này, làm phiền sau này trở về chăm sóc mọi người ở Thiên Hải Trấn, coi như Phí Kỳ ta nhờ cậy ngươi rồi......"
"Đinh! "
Hệ thống nhắc nhở: có lựa chọn hoàn thành nhiệm vụ [Cứu Vớt] hay không?
(độ khó hiện tại : A)
"......"
Giang Hàn câm nín.
Thì ra, như vậy được xem là hoàn thành nhiệm vụ ư?
Rõ ràng người còn chưa cứu ra, cũng có thể nhận lấy ban thưởng, an toàn thoát khốn?
Hít thở thật sâu, Giang Hàn đẩy tay hắn ngược trở về, trong vẻ mặt khó hiểu của Phí Kỳ, nói ra: "Ta không thích nhớ về chuyện cũ, giao vòng tay cho ta, ta hoán đổi muội muội ngươi ra! "
Vòng tay ràng buộc!
Đây là vật phẩm mấu chốt phá giải nhiệm vụ!
Dựa theo cách nói của Phí Kỳ, nếu hai người ở gần khoảng 10 mét thì có thể hoán đổi vị trí của nhau, muội muội Phí Kỳ không muốn ca ca chịu khổ, ca ca lại không muốn bỏ rơi muội muội, mà hắn chính là người ngoài, tự nhiên là thích hợp làm vật hy sinh.
Đương nhiên, Giang Hàn cũng không cảm thấy suy nghĩ của muội muội Phí Kỳ có vấn đề.
Gia nhập phe Hắc Ám là cần hoàn thành nhiệm vụ, khẳng định nàng không có năng lực như vậy, mà thuộc về phe Quang Minh, thực lực bản thân lại không đủ, nàng chạy chỗ nào đều sẽ bị bắt trở về, nhiều lắm chạy thoát được vài ngày.
"Cái này......"
Phí Kỳ hơi do dự.
"Tiên sư nhà ngươi, muội muội của ngươi sắp chết mà còn đứng đây lằng nhằng, tình trạng nguy cấp, cũng đừng lề mề, ta cũng không ngu mà chịu chết, khẳng định có cách rời đi. " Giang Hàn chửi ầm lên.
"Tốt! "
Bị Giang Hàn trách mắng, Phí Kỳ tỉnh táo lại, quyết đoán gỡ vòng tay xuống, đưa cho Giang Hàn.
Đeo vòng tay vào, không rảnh xem xét thuộc tính, chẳng qua là nhìn thấy có thêm 1 kỹ năng, Giang Hàn nhìn về phía muội muội Phí Kỳ, trừng mắt nói: "Chớ học theo ca của ngươi, nhanh truyền tống cho ta! "
Lỵ tư: "......"
"Bá! "
Vị trí đổi chỗ, Lỵ Tư xuất hiện ở bên ngoài trận pháp, mà Giang Hàn thì bị nhốt ở bên trong.
"Đinh! "
Hệ thống nhắc nhở: xin chú ý, bởi vì nguyên nhân không rõ, ngài tiến vào trạng thái "Bị nhốt", không thể sử dụng đạo cụ loại truyền tống!
Quả nhiên, ở trong trận pháp sẽ xuất hiện hạn chế.
Giang Hàn cũng chẳng bất ngờ, nếu như người ở bên trong có thể sử dụng đạo cụ loại truyền tống, làm gì mà cần tìm cách cứu viện, muội muội Phí Kỳ đã sớm đồng ý cùng ca ca trao đổi vị trí.
"Đi nhanh lên, ngay và luôn! " Giang Hàn quát to.
Phí Kỳ cùng muội muội của hắn phải rời khỏi đây, hắn mang theo vòng tay, chỉ cần muội muội của hắn thuận lợi rời khỏi, kế tiếp hắn có thể thông qua vòng tay này truyền tống đến bên cạnh muội muội Phí Kỳ, bình yên chạy thoát.
"Xoẹt......"
Quyển trục bị xé nát, Phí Kỳ cùng Lỵ Tư đứng chung một chỗ, dưới chân hai người bắt đầu hình thành phù văn pháp trận, Phí Kỳ khụy gối xuống đất, mắt hổ rưng rưng: "Huynh đệ, cám ơn ngươi, về sau mạng của Phí Kỳ ta sẽ là của ngươi! "
"Đạp đạp đạp......"
Chỗ thông đạo tiến vào, mấy trăm vị thủ vệ Giáo Đình nhanh chóng vọt tới, người cầm đầu là một lão già mặc hồng bào, ánh mắt của hắn hung ác nham hiểm, trên mặt tràn đầy sát ý lạnh thấu xương, thân thể ốm nhách xông thẳng về phía Phí Kỳ: "Muốn chạy? Nằm mơ! "
Vong Linh Chi Ác!
Khi lão vừa tới gần, một bàn tay năng lượng khổng lồ màu tím đen liền ngăn ở trước mặt, vừa khéo chộp lấy lão, thuận lợi khống chế 0.25 giây, khiến cho thế chạy của lão bị chững lại, chỉ có thể trơ mắt liếc nhìn Phí Kỳ cùng Lỵ Tư đứng cách đó 10 mét biến mất trong trận pháp truyền tống.
"Sâu bọ đáng chết, ngươi dám cản ta? " Hắn tức giận nhìn Giang Hàn bằng ánh mắt hung ác.
Sắc mặt Giang Hàn vẫn lạnh lùng: "Ngăn thì cũng đã ngăn rồi, còn hỏi nhiều làm gì, đầu óc ngươi có vấn đề? "
"Ngươi! "
Lão giả giận quá hóa cười: "Tốt tốt tốt, hôm nay ta băm nát huyết nhục của ngươi cho chó ăn! "
Nói xong, hắn vươn tay, chạm tới bên trên vách ngăn trận pháp, trong miệng tụng lẩm bẩm, ý mở ra một lỗ hổng, để cho bản thân tiến vào.
"Ô...Ô...Ô...N...G——"
Tốc độ pháp trận xoay vòng mỗi lúc một nhanh, mặt đất lóe lên ánh sáng rất chói mắt.
"BA~! BA~! BA~!......"
Trên người đám hài tử bên trong pháp trận bị rạch ra vô số vết thương, từng giọt máu tươi tràn ra, nhỏ tí tách xuống đất, sau đó hội tụ lại chỗ trung tâm pháp trận, khiến cho khối tinh thạch màu trắng dần dần nhiễm lấy màu đỏ tươi diễm lệ.
"Đã xong, chúng ta sắp chết rồi! "
"Ô ô ô, ta không muốn chết, ta nhớ mụ mụ! "
"Mụ mụ, người đang ở đâu, ta sẽ không bao giờ...nghịch ngợm nữa......"
......
Những đứa trẻ kia vô lực khóc thút thít nỉ non, hi vọng cuối cùng đã tan vỡ.
Giang Hàn cũng không cho rằng mình là người theo chủ nghĩa anh hùng, cũng hiểu được bản thân đang ở trong trò chơi, nhưng thấy một màn này, vẫn có chút không đành lòng.
"BOANG...——"
Hắn đi tới trước khối tinh thạch kia, vung Phệ Huyết Kiếm chém xuống, chỉ nghe thấy âm thanh va chạm thanh thúy, tinh thạch không sứt mẻ chút nào.
Ngẫm lại cũng đúng, ngay cả vách ngăn pháp trận còn không phá nổi, huống chi là tinh thạch ở trung tâm.
Không cứu được ư?
Giang Hàn chau mày.
Không!
Cứu được!
"Xoẹt......"
Tay trái hắn cầm lấy mũi kiếm, cứa ngang 1 đường.
Chẳng hề cảm thấy cơn đau truyền tới, Giang Hàn đưa bàn tay phún máu lên trên tinh thạch, ngón tay nắm chặt, hận không thể bóp nát.
"Ngươi......Ngươi......"
Lão già vẫn còn đứng ngoài trận pháp liền nổi trận lôi đình, quát ầm lên: "Tiểu súc sinh, ngươi có biết mình đang làm cái gì hay không ? "
"Đương nhiên là ông đây biết rõ! "
Ánh mắt Giang Hàn trong suốt.
Kiếm Thần đã từng nói qua, Kiếm Sĩ Hắc Ám là tà ác, từ trên xuống dưới đều là tà ác, thân thể, huyết dịch, linh hồn, đều là tà ác!
Nếu như khối tinh thạch này cần có lực lượng nguyên tố ánh sáng từ máu tươi của đám hài tử làm vật dẫn, mới có thể gọi Thần Minh đến thế gian, vậy hãy để cho Giang Hàn ta dùng tà ác thuần túy, làm bẩn thứ thánh khiết này! !
......
Đôi lời tác giả: các vị huynh đệ, cho tác giả một like nha, tác giả xin cảm tạ…