Chương 17: Quyển 2 Chương 13: Tiết 13

Editor: Toujifuu


Mấy ngày kế tiếp, ta đều cắm chốt tại địa phương này. Hiện tại độ chính xác của tiễn ta đã được đề cao rõ ràng, không nói chỉ nơi nào đánh nơi đó, trên cơ bản cũng kém không bao nhiêu. Đáng tiếc tốc độ xuất thủ vẫn không được, lực lượng cũng kém một chút, bất quá những điều này đều không phải một hai ngày là có thể luyện được, ta cũng không vội.

Mấy ngày hôm trước Lăng Thiên cũng ở đây, cùng anh ta luyện cấp, ta càng cảm thụ được sâu sắc thực lực mạnh mẽ của người này. Ta vẫn luôn đoán, anh ta là cao thủ nào “chuyển thế”, hình như chưa từng nghe nói trong trò chơi có cao thủ kiếm sĩ nào đột nhiên thất tung a? Thôi đi, trò chơi này lớn như vậy, những ẩn sĩ không muốn nổi danh cũng không ít, người này hơn phân nửa cũng là một trong số đó đi. Bởi vì chính ta cũng có bí mật không muốn nói, vì vậy liền không tốt khi đi hỏi quá khứ của anh ta, chỉ có thể đem lòng hiếu kỳ giết chết trong bụng.

Hai ngày trước Lăng Thiên rời khỏi nơi đây, ta còn hơi có chút luyến tiếc, khiên thịt tốt như vậy, thật là không dễ tìm a! (^^) Này không phải sao, anh ta vừa đi, ta lại đành phải tìm bãi đất cao kiếm bia ngắm, tính thú vị thực sự giảm đi.

Mấy ngày kế tiếp ta lại thăng vài cấp, hiện tại ta đã được cấp mười sáu rưỡi (tức là cấp 16 + nửa cây kinh nghiệm), chuyên tìm nhược điểm công kích đối phó những con cua đó, cơ bản là một tiễn một con. Ban nãy lại là một tiễn bắn chết một con lớn, nghe thấy vang đinh một tiếng, bên người cua rớt ra một cái gì đó loang loáng. Rớt trang bị!

Đàn cua này thực sự quá nghèo, mấy ngày qua trang bị ta đánh ra không vượt quá năm kiện, trong đó có một thanh kiếm thuộc tính ta đã đưa cho Lăng Thiên (Lễ vật chia tay? ^^), thế cho nên hiện tại ta thấy rớt trang bị đều sẽ kích động nửa ngày. Nhặt lên nhìn, là một dải đai lưng, cư nhiên lại là vật phẩm đợi giám định. Nhân phẩm ngày hôm nay của ta đại bạo phát sao? Vui rạo rực mà cất thứ này vào vòng tay, xem ra ngày hôm nay sẽ không lỗ vốn.

“Tích —— ”

Có thiên lý truyền âm đến. Mở ra nhìn, tên của Phấn Hồng Trân Châu chợt lóe chợt lóe.

“Tiểu Lộ, chuyện gì?”

“Ca, đã nói không cho phép kêu em Tiểu Lộ!”

“Được được, Trân Châu tiểu thư. Có chuyện gì a?”

“Ca em đến cấp mười.”

“Thực sự? Thực lợi hại a.”

Ta hì hì cười, Tiểu Lộ này có chút huyết thống của ta a, lấy kinh nghiệm của một tân thủ mà nói trái phải mười ngày đã có thể đến cấp mười coi như không tồi. (chú: đây là thời gian trong trò chơi. Về sau thời gian trong trò chơi đều là thời gian trong trò chơi, ngoài trò chơi là thời gian bình thường, tỉ lệ đổi là 1: 6, sau này không chú thích nữa.)

“Vậy em hiện tại tìm thôn trưởng, ông ta sẽ cho em một bản đồ thành thị, em chọn Hải Duyên Thành bên trong đó. Sau khi tới chờ anh ở ngay chỗ truyền tống trận, anh lập tức trở về thành đón em.”

“Được, ca anh đến nhanh lên một chút a.”

Muội muội sắp tới, ta thực cao hứng, rốt cục có lý do rời khỏi địa phương không thú vị này rồi! (Còn không phải chính ngươi muốn ngốc ở chỗ này sao…) Cả ngày đối mặt cua, hiện tại ta nhắm mắt đều là hai cái càng bự huy a huy -_-

Vội vã chạy về, ta lo lắng tiểu nha đầu từ trước đến nay đều tràn đầy lòng hiếu kỳ kia sẽ chịu không được mê hoặc bản thân chạy ra ngoài chơi, đến lúc đó muốn tìm nhỏ không phải dễ dàng. Một đường xông tới quảng trường, xa xa ta đã thấy một tân thủ nữ ngự thú sư có tám phần tương tự với Tiểu Lộ đang chán đến chết mà đứng bên truyền tống trận nhìn trái phải xung quanh. Thở phào nhẹ nhõm, ta giảm cước bộ chạy qua, ai biết có người tìm tới Tiểu Lộ so với ta còn nhanh hơn.

“Tiểu muội muội, em một mình sao? Mới vào trò chơi phải không? Có muốn ca ca mang em đi chơi hay không? Anh tới nơi này đã lâu, rất quen thuộc với nơi đây, có thể tìm được rất nhiều địa phương hảo ngoạn. Hơn nữa em xem trang bị của anh, cấp các anh rất cao, có thể bảo vệ em nga.”

Ta đi đến phía sau nam nhân kia, vừa vặn nghe được những lời phía trên kia, không khỏi nổi da gà toàn thân. Tên này là kẻ dở hơi từ nơi nào chạy đến a? Lời kịch buồn nôn như thế cũng dám lấy ra. Ta thầm buồn cười, không vội vã ra mặt. Không nên nhìn Tiểu Lộ lộ ra bộ dáng nữ hài ngoan ngoãn, miệng của nhỏ rất lợi hại đó, tên này sắp không may rồi. Ngươi xem, không phải bắt đầu rồi sao ——

“Vị đại thúc này, ta đang đợi ca ca ta, không phiền ngươi, ca ca ta sẽ chiếu cố ta. Hơn nữa đại thúc chơi trò chơi này đã rất lâu sao? Vậy thế nào còn ở nơi này đây? Vào trò chơi đã lâu đều đã là cao thủ, cao thủ bình thường không phải đều phải đi đánh BOSS hoặc là ở trong bang hội làm việc sao? Vì sao đại thúc nhàn nhã như thế đây? Hay là ngươi không phải cao thủ? Vậy ngươi vào trò chơi là tới làm gì nha? Đại thúc vẫn nên nhanh đi tìm việc làm đi, bằng không cẩn thận bị chúng ta những người hiểu biết ít về trò chơi này vượt qua nga.”

Ta nói cái gì? Nha đầu kia chính là có loại bản lĩnh khiến người ta tức đến mức thổ huyết. Mang một khuôn mặt khả ái của thiên sứ, minh bao ám biếm (ngoài sáng khen ngợi trong tối châm biếm), thoại lý tàng đao (trong lời nói giấu đao) là thủ đoạn nhỏ chuyên dùng.

Ta thấy trên mặt vị “đại thúc” kia xanh một trận trắng một trận, biết nếu không đi ra giảng hòa, sợ là có người sẽ nổi điên.

“Trân Châu, anh đã tới chậm. Em đang làm gì? Em hài tử này, luôn thích thêm phiền phức cho người khác. Không nên làm lỡ thời gian của đại ca ca người ta, chúng ta đi thôi.”

Ta tiến lên hai bước lôi kéo tay Tiểu Lộ liền đi. Tiểu Lộ vừa nhìn thấy ta, ngẩn ngơ, bất quá rất nhanh phản ứng lại, cười rộ lên với ta, ngọt ngào mà kêu một tiếng:

“Ca —— ”

Trong sát na ta chỉ cảm thấy ánh mắt của nửa cái quảng trường đều tập trung trên người ta. Cảm tri của cung tiễn thủ là rất cao, ta rõ ràng thấy có người âm thầm lắc đầu, hình như không nghĩ ra vì sao muội muội xinh đẹp như vậy sẽ có ca ca bình thường như ta. Cũng đúng, Tiểu Lộ vốn trông rất khả ái, sau khi vào trò chơi hơn phân nửa lại đem dung mạo nâng lên, càng là một mỹ nhân tiêu chuẩn. Mà dung mạo của ta lại hạ xuống, đương nhiên không phải cùng một tầng với nhỏ. Thảo nào những người đó sẽ dùng hoa tươi cùng phân trâu để phân biệt chúng ta.

Người trong trò chơi so với trong hiện thực phóng khoáng hơn nhiều, ta đương nhiên biết lấy dung mạo hiện tại của Tiểu Lộ, sẽ trở thành mục tiêu rất nhiều người truy đuổi, hiện tại ta chỉ muốn nhanh chóng lôi ngôi sao nhỏ gây họa này đi, để tránh khỏi phiền phức. Không nghĩ tới, vẫn không kịp, một tay đưa qua ngăn ở trước mặt chúng ta.

“Chờ một chút, các ngươi cứ như thế liền đi?”

Ta quay đầu lại, sắc mặt tên ban nãy bị Tiểu Lộ giáo huấn một trận kia có chút xanh mà nhìn chằm chằm chúng ta. Ta nhìn nhìn trang phục của hắn, một nhạc sĩ. Nam nhân chơi nhạc sĩ thông thường đều là hai loại, một loại cực kỳ yêu thích đối với âm nhạc, muốn ở trong trò chơi đem loại yêu thích này phát giương quang đại, như là một bằng hữu kêu Phi Thiên trước đây của ta. Một loại khác, chính là giả vờ ưu nhã, muốn ở trong trò chơi theo đuổi nữ nhân, tên trước mặt ta này hơn phân nửa chính là loại đó.

“Vị huynh đệ này, ngươi còn có chuyện gì sao?”

Tiểu tử mặt xanh kia giương giương miệng, đột nhiên phát hiện không biết nên nói cái gì cho phải. Lời tiểu nha đầu kia ban nãy nói rất ác độc, nhưng bản thân vẫn nhất mực không thể nói lại, bằng không bất luận nói cái gì, đều sẽ khiến người ta cảm thấy mình là bị cô nhỏ nói trúng. Thế nhưng thả bọn họ đi lại không cam lòng, sắc mặt tiểu tử kia từ xanh lại bắt đầu chuyển trắng. Ta nhịn cười, nhìn hắn chơi trò chơi biến sắc mặt, thật sự là quá thú vị. Tiểu Lộ lại không có tu dưỡng tốt như ta, khe khẽ cười ra tiếng. Ta trừng nhỏ một cái, nhỏ mới thu liễm lại.

Vẫn là bằng hữu của tiểu tử kia nhìn không chịu được, từ bên cạnh đi ra, la hét:

“Các ngươi hai tên gà mờ này, cấp không cao nhưng mồm cũng thực lợi hại a, thế nào, các ngươi cho rằng có thể đi dễ dàng như vậy? Chúng ta chính là người của Trường Thiên Môn, Hải Duyên Thành này hoàn toàn là địa bàn của Trường Thiên Môn chúng ta, các ngươi ngày hôm nay không giao phó rõ ràng, cũng đừng mong đi ra khỏi nơi này.”

Như là muốn chứng minh lời nói của hắn, vài người đồng thời vây lại chỗ chúng ta. Ta nhíu nhíu đầu mi, lại là Trường Thiên Môn. Trước đây nghe nói Thu Thủy Trường Thiên vẫn là một nhân vật, thế nào mấy ngày nay gặp gỡ người của Trường Thiên Môn đều là loại dạng này? Chẳng lẽ tình báo trước đây lấy được sai rồi? Hay là Thu Thủy Trường Thiên thực sự không giỏi việc quản lý cấp dưới?

“Tôi chỉ nghe nói Hải Duyên Thành là chủ thành của nhà phát hành, không biết lúc nào biến thành Trường Thiên Thành? Chẳng lẽ Thu Thủy Trường Thiên môn chủ của quý môn cho các ngươi mỗi ngày tới nơi này tìm người mới gây phiền phức? Lời muội muội tôi ban nãy nói có chút thất lễ, bất quá các ngươi đều là tiền bối trong trò chơi, chẳng lẽ còn muốn tính toán với một tiểu cô nương mới tới hay sao? Trường Thiên Môn thì thế nào, Trường Thiên Môn có thể không giảng đạo lý?”

Ta đem thanh âm đề cao, nói lời nói để cho hơn phân nửa người toàn quảng trường đều nghe được. Ta cũng không tin, tất cả người ở đây đều là người của Trường Thiên Môn. Chỉ cần bọn họ còn bận tâm mặt mũi của Trường Thiên Môn, sẽ không dưới tình huống như vậy gây phiền phức cho chúng ta, huống hồ ở đây vẫn là khu an toàn. Lại nói ta làm thế này cũng là hạ sách vì không còn biện pháp khác, làm như vậy tất sẽ đắc tội Trường Thiên Môn. Hơn nữa nếu như mấy tên này không có đại não, hoặc thủ hạ của Thu Thủy Trường Thiên thực sự hoành hành đã quen, một chút thể diện cũng đều không để ý, vậy ngày hôm nay chúng ta thật đúng là không dễ thoát thân. Thực sự không được nữa, ta cùng Tiểu Lộ sợ là chỉ còn nước bỏ thành thị này, tìm một chủ thành khác mà đi thôi. Ta làm dự định tệ nhất trong lòng, kéo Tiểu Lộ đến phía sau mình. Hai ngày này thu nhập khá nhiều, trong bao có hơn năm mươi ngân tệ, truyền tống hai người vẫn đủ.

Ngay khi song phương giằng co không ngừng, một đội người đã đi tới. Đạo sĩ phía trước kia chính là Thu Thủy Trường Thiên. Hắn còn chưa đến gần, thanh âm đã truyền tới trước:

“Tiểu Thất, các cậu muốn làm gì? Muốn để người ta cho rằng Trường Thiên Môn chúng ta đều là lưu manh không nói lý sao?”

Nhạc sĩ kêu Tiểu Thất kia nhìn thấy hắn lập tức rụt lui thân mình, lửa tức bỗng chốc nhỏ đi. Ta giương mắt nhìn lên, phát hiện Thu Thủy Trường Thiên cũng đang nhìn ta.