Chương 97: Thương Lượng (thượng)

Vì Liên Giác Tu móc hầu bao nên trước đó Cao Cần đã nhanh chân đặt chỗ tốt.

Phòng bầu dục, bàn rộng tới mức hai mươi người ngồi chắc cũng không thấy chật.

Sau khi vào chỗ, mọi người nhìn nhau im lặng.

Bốn người ngồi bốn phía, nhìn chẳng giống cùng ăn tối mà như đi bàn công việc.

Liên Giác Tu nhướn mày: “Ngươi định gọi bao nhiêu món?”

Cao Cần: “Cũng ít thôi. Để bọn họ đem hết thực đơn lên.”

Liên Giác Tu: “…”

“Ta ăn bù lại phần tiệc cưới ấy mà.” Cao Cần thản nhiên nói.

Liên Giác Tu cười khan giải thích: “Bọn ta kết hôn lữ hành mà.”

Cao Cần: “Lúc ngươi đòi phong bì đâu có nói vậy.”

“Nếu nói ngươi còn tặng sao?”

“Đương nhiên không.” Cao Cần khẳng định.

Trương Tri nghe bọn họ nói chuyện vui vẻ, cũng thả lỏng. Hắn không thích kẻ khác thân cận với Kiều Dĩ Hàng quá – bất kể nam nữ.

Liên Giác Tu lúc ấy đang trêu chọc Cao Cần, không chú ý chút tâm tư nho nhỏ ấy của hắn, hỏi ngược lại: “Ngươi cùng Á Luân định khi nào làm?”

Cao Cần không đổi sắc mặt: “Chúng ta vẫn làm đấy thôi.”

Liên Giác Tu đen mặt: “Ý ta là lễ cưới ấy.”

Cao Cần liếc hắn: “Ngươi sốt ruột đưa phong bì.”

Liên Giác Tu cười xấu xa: “Không, là ta tiếc tiền hồng bao thôi.”

Cao Cần: “Vậy thì không nhất thiết phải tổ chức.” Hắn dừng một chút, “Á Luân đâu có cảm giác bất an như Cổ Chí Thanh nên kết hôn hay không cũng vậy.”

Liên Giác Tu nghẹn lời. Không bằng Cao Cần giữ mình trong sạch, quá khứ của hắn huy hoàng lắm.

Trương Tri nghe vậy hoàn toàn yên tâm. Nghe bọn hắn nói chuyện thì Liên Giác Tu và Cao Cần đều có bạn đời, như thế độ nguy hiểm cho Kiều Dĩ Hàng rất thấp.

Liên Giác Tu đột nhiên quay về phía Kiều Dĩ Hàng: “Các ngươi thì sao?”

Kiều Dĩ Hàng ngẩn ra: “Chúng ta?”

Liên Giác Tu hỏi: “Làng giải trí dù không có bí mật nào giữ được nhưng khá khoan dung với loại quan hệ này.”

Cao Cần đưa đẩy: “Ngươi nghĩ nhiều rồi. Đại Kiều và Trương Tri chỉ là bạn tốt mà thôi.”

Trương Tri sầm mặt xuống, trong lòng nổi lên một ngọn lửa. “Chỉ là bạn tốt mà thôi”, sáu chữ này vừa như hào nước sâu vắt ngang giữa hắn và Kiều Dĩ Hàng, lại vừa như cáo thị cảnh cáo bọn họ không nên vượt qua ranh giới.

Tuổi của hắn vốn tràn đầy tâm lý phản kháng. Sáu chữ này của Cao Cần như rót thêm dầu vào ngọn lửa leo lét trong lòng hắn. Hắn chằm chằm nhìn sườn mặt Kiều Dĩ Hàng, tựa hồ đang chờ hắn phản bác.

— Dù hắn cũng nghĩ không ra lý do Kiều Dĩ Hàng sẽ phản bác.

Kiều Dĩ Hàng mất tự nhiên mà nhấn mạnh: “Đúng, bạn tốt.”

Lửa giận trong lòng Trương Tri bốc lên đến đầu.

Liên Giác Tu nhíu mày, khóe miệng lặng lẽ nhếch lên, lại lặng lẽ hạ xuống, vờ như vô tình: “Sao đồ ăn còn chưa dọn lên nhỉ?”

Cao Cần gõ tay lên bàn: “Vì còn chưa chọn món.”

Hắn vừa dứt lời, phục vụ đã chậm rãi bưng đồ nhắm lên.

Liên Giác Tu ngạc nhiên hỏi: “Đây là gì? Đưa sai bàn rồi sao?”

Cao Cần vô thức nhìn cánh cửa sau lưng bồi bàn.

Bồi bàn mỉm cười đáp: “Đây là món Nhan tiên sinh chọn.”

Liên Giác Tu nhìn Cao Cần: “Ngươi quen ai họ Nhan sao?”

Cao Cần gật đầu: “Biết. Họ Nhan, tên tiếng Anh là vợ quản.”

Đang nói, Nhan Túc Ngang, Phong Á Luân cùng Tằng Bạch nối đuôi đi vào. Nhan Túc Ngang nghe vậy mỉm cười: “Ta vẫn biết ngươi có phương pháp quản giáo, làm cho Phong Á Luân ngoan ngoãn dễ bảo.”

Cao Cần tỉnh rụi, chỉ là khẽ liếc qua Phong Á Luân.

Phong Á Luân cười nói: “Ta không nghe lời ly gián đâu.”

Cao Cần cười. Nụ cười mau nở chóng tàn.

“Nhưng ta tiếp nhận phê bình, cũng suy nghĩ để tiến bộ.” Phong Á Luân đặc biệt quay đầu nhìn người phía sau, “Phải không, Tằng Bạch?”

Tằng Bạch mở to mắt chớp chớp. Dù hắn không hiểu nội dung cuộc nói chuyện nhưng vẫn đáp: “Đúng thế. Lúc học trung học thầy giáo đã nói, cần dũng cảm phê bình và tự phê bình.”

Phong Á Luân còn muốn nói tiếp thì Nhan Túc Ngang đã ôm lấy Tằng Bạch ngồi xuống một bên. Chủ đề này đành dừng lại tại đây.

Vì đột nhiên có thêm ba người nhập bọn, lửa giận của Trương Tri đành nhịn xuống. Nhiều người cũng có chỗ tốt của nhiều người. Khoảng cách giữa mọi người bị thu ngắn lại.

Cao Cần, Phong Á Luân, Tiểu Bạch, Nhan Túc Ngang, Liên Giác Tu, Kiều Dĩ Hàng, Trương Tri ngồi thành một vòng.

Trương Tri có vài phần bất mãn. Nếu có thể đổi, hắn thà để Kiều Dĩ Hàng ngồi cạnh Tằng Bạch vì trong tất cả, Tằng Bạch trông ngoan ngoãn nhất, lực sát thương nhỏ.

Mà sự bất mãn này rất nhanh thăng cấp.

Cổ Chí Thanh vắng mặt nhưng Liên Giác Tu bị lẻ đôi lại không hề buồn bã, ngược lại đem tất cả sự chú ý tập trung vào Kiều Dĩ Hàng, chốc lát lại gắp thức ăn, chốc lát lại múc canh đưa tới. Trương Tri mấy lần muốn gắp hộ cũng bất lực vì đĩa của Kiều Dĩ Hàng đã hết chỗ.

Kiều Dĩ Hàng ngồi giữa, cảm giác được Trương Tri ngày càng mất hứng, trong lòng âm thầm kêu khổ. Chết người chính là, trừ bỏ cảm ơn hắn chẳng thể nói gì khác. Liên Giác Tu dù sao cũng là đạo diễn phim sắp tới, hơn nữa đây chỉ là biểu thị sự quan tâm. Về phần Trương Tri… hắn thề nếu dám nói đừng gắp, bàn lập tức bị lật.

Theo lý thuyết, cảnh ghen tuông này hẳn phải là hai mỹ nữ kề cận hai bên, mà giờ một bên Liên Giác Tu, một bên Trương Tri khiến hắn mất tự nhiên. Xấu hổ nhất là hắn cảm thấy người nên biến tính là chính mình chứ không phải hai bọn họ. Giả như hắn là một mỹ nữ tao nhã quyến rũ, khung cảnh hẳn đẹp mắt hơn nhiều.

Hắn mở to hai mắt nhìn Cao Cần cầu trợ giúp.

Đau đớn thay, lúc này trong mắt Cao Cần chỉ còn Phong Á Luân. Ánh mắt cháy bỏng của hắn không thể rót vào thế giới riêng của bọn họ nửa tấc.

Nhưng Tằng Bạch lại chú ý tới hắn: “Ngươi muốn ăn tôm?”

Trước mặt Cao Cần chính là món tôm.

Tằng Bạch rất nhiệt tình giúp hắn xoay bàn: “Bàn này vốn là để xoay mà.”

Kiều Dĩ Hàng im lặng nhìn đĩa tôm từ từ đến gần. Cảm kích tấm lòng Tằng Bạch, hắn nhấc đũa lên nhưng còn nhanh hơn hắn là Liên Giác Tu cùng Trương Tri.

Liên Giác Tu một tay cầm đũa một tay cầm thìa, vung tay liền nhấy lên bốn con.

Trương Tri có dùng đũa kẹp kiểu gì cũng chỉ được hai con. Nhìn vẻ đắc ý của Liên Giác Tu, hắn lẳng lặng cầm cả đĩa tôm đặt giữa hắn và Kiều Dĩ Hàng, lạnh nhạt nói: “Ăn từ từ.”

“…” Kiều Dĩ Hàng đứng hình hồi lâu rồi im lặng ngậm đũa.

Bữa cơm vốn sôi nổi náo nhiệt lại bị cuộc tranh đấu quái dị giữa Liên Giác Tu và Trương Tri biến thành kỳ quặc hết mức.

Nhan Túc Ngang vốn chỉ đến xem trò vui, hết kịch hay thì biến nên Tằng Bạch vừa buông đũa liền lập tức lấy cớ cửa hàng thịt nhiều việc về trước.

Liên Giác Tu gãi đầu: “Chẳng phải đóng cửa từ tám giờ tối rồi sao?”

Cao Cần đáp ý tứ sâu xa: “Cửa hàng chỉ là địa điểm, nhu cầu khác nhau thì phục vụ khác nhau.” Hắn nhìn Trương Tri đột nhiên đỏ mặt mà híp mắt lại. Tư tưởng là những suy nghĩ hàng ngày tích lũy lại, có thể nhanh như vậy liên tưởng đến thứ khiến đỏ mặt chứng tỏ suy nghĩ bình thường cũng là điều rất dễ làm người ta xấu hổ.

Phong Á Luân: “Cũng muộn rồi. Chúng ta nên sớm về nghỉ thôi.”

Cao Cần hướng Liên Giác Tu trưng cầu ý kiến.

Liên Giác Tu bất đắc dĩ gật đầu rồi đứng dậy: “Ta đi trả tiền.”

Trương Tri cùng Kiều Dĩ Hàng ăn bữa cơm này cũng không thoải mái, chỉ ước mau tan, nghe thế đều lộ vẻ cuối cùng cũng kết thúc.

Đợi Liên Giác Tu trả tiền, mọi người xuống lầu, Kiều Dĩ Hàng lập tức nói phải về nhà.

Cao Cần đột nhiên liếc một hướng: “Ta đưa các ngươi về.”

Phong Á Luân hiểu ý: “Có phóng viên sao?”

Kiều Dĩ Hàng đối mấy chữ này vô cùng mẫn cảm, nhất là sau khi ở cùng Trương Tri. Nếu bị chụp ảnh đăng báo thì chẳng phải một đời anh danh hủy trong chốc lát sao? “Không thì ta về một mình cũng được.”

Trương Tri mím môi. Mặc dù hắn mất hứng nhưng còn chưa ngây thơ cứng đầu tới mức phản đối.

Liên Giác Tu nhìn Cao Cần cùng Phong Á Luân hất cằm: “Hai người các ngươi có muốn tách ra đi riêng không?”

Phong Á Luân cười: “Không sao cả. Dù sao trong lòng biết rõ là được.” Kỳ thực sau vụ hắn và Cao Cần lên ti vi, hắn từng khuyên Cao Cần không cần cứu vãn tình thế nữa. Dù sao giờ hắn cũng đã nửa thoái ẩn, chẳng khác nghỉ hưu là bao. So với giới giải trí, giờ hắn càng hứng thú chơi bóng, câu cá, trồng hoa. Mà về phần Cao Cần, chưa bao giờ hắn phải lo.

Cao Cần phất tay: “Lên xe cả đi, nói sau.”

Kiều Dĩ Hàng đành làm theo.

Cuối cùng năm người chen chúc trên xe.

Ngồi trước là Cao Cần và Phong Á Luân, ngồi sau là Trương Tri, Kiều Dĩ Hàng và Liên Giác Tu.

Không khí lại gợi nhớ tới bữa cơm vừa rồi.

Cao Cần lúc đầu chạy rất chậm, sau một ngã tư thì đột nhiên vọt đi.

Kiều Dĩ Hàng không nhịn được nhắc nhở: “Phía trước là quản hạt của vị giao cảnh kia đấy.”

Phong Á Luân buồn bực: “Giao cảnh nào?” Hắn từng bị tạm giam vì tội uống rượu lái xe nên sau này đều rất cẩn thận, không có cơ hội chạm mặt vị giao cảnh thần thoại nọ.

Bốn người còn lại đồng loạt im lặng.

Một lát sau Cao Cần mới mở miệng: “Giờ chắc tan ca rồi nhỉ?” Nói vậy nhưng đến đoạn kia, tốc độ rõ ràng chậm lại, hơn nữa còn láo liên nhìn quanh chỉ sợ lại phạm lỗi nào đó.

Kiều Dĩ Hàng nhìn phía sau: “Cắt đuôi phóng viên chưa?”

Cao Cần: “Chưa. Lát nữa ta để ngươi cùng Trương Tri xuống trước.”

Liên Giác Tu: “Lỡ như là đặc biệt đến săn tin về bọn họ thì sao?” Tin tức về hai người bất kỳ trong xe này đều có thể viết kín mặt giấy nha.

Cao Cần: “Ý ngươi là?”

Liên Giác Tu ngẫm nghĩ chút rồi nói: “Thả luôn ta xuống cùng đi.”

Trương Tri liếc xéo qua.

Mắt thấy túi chứa giận sắp nổ, Liên Giác Tu vội bổ sung: “Coi như làm bình phong đi.”

“Không cần.” Trương Tri lạnh lùng nói, “Cho ta xuống đây luôn.”

Cao Cần tạt vào lề, Trương Tri mở cửa bước xuống. Trước khi đóng cửa, hắn nhìn Kiều Dĩ Hàng: “Nhớ kỹ, về trước mười giờ.”

Kiều Dĩ Hàng囧: “Đấy là giờ giới nghiêm sao?”

“Không, là gia quy.” Trương Tri đóng cửa xe.

Xe một lần nữa lên đường.

Kiều Dĩ Hàng không nhịn được quay đầu lại.

Trương Tri vẫn đứng tại chỗ. Ngọn đèn đường lạnh lùng chiếu xuống, hắn như bị cắt ra khỏi thế giới này.

Máu Kiều Dĩ Hàng đông cứng lại cùng thân ảnh càng ngày càng nhỏ tại ven đường đó.

“Cho ta xuống trước.” Hắn đột nhiên quay đầu nhìn Cao Cần.

Cao Cần quan sát hắn qua kính chiếu hậu, tựa hồ đánh giá biểu cảm hắn lúc này.

Đáy mắt Kiều Dĩ Hàng lóe lên vẻ kiên định hiếm thấy.

Cam Cần lẳng lặng chọn chỗ vắng người rồi dừng lại.

Kiều Dĩ Hàng xuống xe.

Liên Giác Tu kéo cửa sổ xuống: “Cuối tuần sau bắt đầu quay.”

Kiều Dĩ Hàng ậm ừ một tiếng, chào bọn họ rồi chạy đi.

Liên Giác Tu nhìn bóng lưng Kiều Dĩ Hàng càng ngày càng xa, quay sang hỏi Cao Cần: “Ngươi không sợ bọn họ bị phóng viên chộp được?”

Cao Cần thản nhiên đáp: “Sớm cắt đuôi rồi.”

Phong Á Luân nghiêng đầu, đánh giá hắn: “Ta cảm thấy hình như có chuyện gì ta không biết đang diễn ra thì phải.”

Liên Giác Tu cười rộ lên: “Cao Cần, xem ra đời này ngươi không có cơ ngoại tình rồi.”

“Không cần đem dục vọng tăm tối của bản thân áp đặt lên người khác.” Cao Cần chuyển đề tài, “Ngươi thấy thế nào?”

Liên Giác Tu trầm ngâm: “Trương Tri thì khỏi nói. Chắc chắn là loại bé trai lần đầu rơi vào tình yêu cuồng nhiệt, nhìn qua rất chăm chú thận trọng, cũng là loại phiền toái nhất. Vừa sôi nổi, linh hoạt, lại cẩn thận, nội liễm. Bị người như thế quấn lên rất khó thoát được. Tổng thể mà nói, ta không đối phó được.”

Sắc mặt Cao Cần trầm xuống.

Liên Giác Tu lại tiếp: “Về phần Đại Kiều, người trưởng thành ở thời kỳ dao động. Nhưng chờ hắn lo tốt tương lai cùng đường lui, phòng chừng sức ba bò chín trâu cũng chẳng kéo nổi.”

Phong Á Luân bực mình: “Vậy nên, các ngươi đang nghĩ cách bóp chết ngay từ trứng nước.”

“Hừ. Bọn họ đừng nói là yêu đương, dù có hẹn nhau khỏa thân chạy ngoài đường cũng chả liên quan tới ta. Ta chỉ là bị người nhờ quan sát hộ thôi.” Liên Giác Tu dừng chút, ủy khuất nói, “Hơn nữa mất ba ngàn đồng mà chẳng ăn được gì, bị người ta trừng đến sắp thủng lỗ rồi đây.”

Cao Cần: “Rồi, ta sẽ tuân thủ lời hứa, tìm cớ để Cổ Chí Thanh trở về.”

Liên Giác Tu nhất thời rưng rưng nước mắt. Cuộc sống độc thân khổ sở. Rõ ràng khi kết hôn phải thêm vợ đau mình, ai ngờ ngay cả mẹ đẻ cũng không quan tâm nữa rồi.

Phong Á Luân nhìn chằm chằm Cao Cần.

Hắn đã khổ tận cam lai nhưng trải qua bao gian khổ, hắn hiểu. Tầm quan trọng của Kiều Dĩ Hàng với Y Mã chẳng cần nói cũng biết, hắn đã đạt tầm vương bài.

Phong Á Luân rất rõ, sự kiện chính mình cùng Cao Cần hôn nhau bị phát sóng tưởng như đè ép xuống rồi nhưng thực tế thì chỉ là dán băng lên vết thương, mở ra sẽ lại thấy mủ bên dưới. Nếu nói nghệ sĩ là cá thì nước chính là fan. Cao Cần bịt miệng được truyền thông nhưng tuyệt chẳng thể ngăn cản được miệng fan.

Vì thế hắn có thể tưởng tượng Cao Cần thận trọng thế nào khi xử lý chuyện này. Liên đới đến không chỉ có một mình Kiều Dĩ Hàng mà còn Y Mã. Giữa lúc thị trường âm nhạc trầm lắng như vậy mà có thể duy trì lượng đĩa tiêu thụ như Kiều Dĩ Hàng phải nói là sinh vật quý hiếm.

Tựa hồ cảm thấy ánh mắt của hắn, Cao Cần mở miệng: “Ta chỉ muốn hiểu rõ trạng thái hiện tại của nghệ nhân.”

Phong Á Luân thở phào nhẹ nhõm. Là người từng trải, hắn thực sự hy vọng hậu bối có thể đi trên con đường bằng phẳng hơn.

“Đương nhiên. Ta sẽ không chùn tay ở thời khắc mấu chốt.” Cao Cần bổ sung.

Liên Giác Tu ở phía sau khoan thai bỏ thêm câu: “Trương thị ở trong nước rất lớn mạnh đúng không?”

Cao Cần trầm mặc hồi lâu mới đáp: “Ta không lo lắng Kiều Dĩ Hàng.”

Lý do hắn đồng ý làm người đại diện cho Kiều Dĩ Hàng là hắn thấy được ở đó sự kiên trì như của Phong Á Luân, dù lúc đầu chịu bao nhiêu chỉ trích hắn cũng cắn răng phấn đấu, không ngừng điều chỉnh bản thân để thích ứng hoàn cảnh.

Người như thế dù không thuận buồm xuôi gió cũng nhất định có thể đứng dậy. Vì hắn hiểu nên điều chỉnh bản thân ra sao.

Liên Giác Tu bỏ thêm một câu: “Ta không lo Trương Tri.”

Cao Cần cảm thấy rất bất ngờ: “Xem ra ấn tượng của ngươi về hắn không tồi.”

Liên Giác Tu: “Ít nhất trong vô số lần sắp sửa lật bàn, hắn nhịn được.”

Cao Cần, Phong Á Luân: “…”

Sau khi xuống xe, gió lạnh thổi tới mới khiến Kiều Dĩ Hàng tỉnh táo lại. Trong tình huống không có gì che chở, đứng giữa ngã tư đông đúc này thực sự không phải hành động sáng suốt.

Hắn nhìn bốn phía, đi vào cửa hàng quần áo mua mũ và kính đội vào.

Dù ngụy trang có hơi đơn giản nhưng dáng người hắn hấp dẫn không ít ánh mắt chú mục.

Kiều Dĩ Hàng chỉ nghe ong ong bên tai, phảng phất như vô số người nhỏ giọng kêu Đại Kiều Đại Kiều Đại Kiều…

Hắn bước nhanh tới trước, thoát đi đám đông trước khi có người kịp phác lên.

Đây vốn là ngã tư khu sầm uất nhất thành phố, người nhung nhúc khiến hắn có cảm giác nghẹt thở như sắp bị nhấn chìm.

Suy nghĩ duy nhất khiến hắn cảm thấy vui mừng chính là sắp tới chỗ Trương Tri xuống xe rồi.

Mười thước, tàm thước, năm thước, hai thước, một thước…

Má nó!

Người đâu rồi!

Thực tế chứng minh, chạy trở về còn thấy người kia đứng đó chỉ là phim mà thôi. Người biết di chuyển, lại còn biết bắt xe mà di chuyển nữa.

Đến khi Kiều Dĩ Hàng về nhà, Trương Tri đã tắm rửa xong, đang ngồi chơi game bằng laptop trong phòng khách.

Nếu nhìn kỹ có thể thấy Trương Tri không làm nhiệm vụ luyện cấp mà kéo Thủy Tiên hòa thượng đến Đài Luận Võ liều mạng trút giận.

Kiều Dĩ Hàng cởi giày: “Tôi về rồi.”

Trương Tri cũng không thèm ngẩng đầu lên. Thực ra trong đầu hắn đang tua đi tua lại cảnh Liên Giác Tu gắp rau cho Kiều Dĩ Hàng tối hôm nay…

“Chết tiệt! Sao hắn không từ chối đi?!”

Kiều Dĩ Hàng cởi mũ và kính, nhìn bóng lưng cứng ngắc của hắn định mở miệng nhưng tiếng chửi khẽ, mấy lời định nói nghẹn lại trong họng. Hắn xoay người im lặng đi vào phòng ngủ.

Vừa vào mười giây lại đi ra, hắn đứng ở cửa trừng mắt nhìn kẻ đang dương dương tự đắc trên sô pha.

Trương Tri không ngẩng đầu lên đáp: “Tôi chắc chắn lần này quần lót ở trong máy giặt.”

Kiều Dĩ Hàng giơ hai tay lên: “Vậy còn tất?”

“Tôi chưa bao giờ giặt tất cùng với quần lót.”

Kiều Dĩ Hàng cau mày: “Thế nên nó ở trong bồn tắm?”

Trương Tri ngừng tay: “Sorry.”

“Rồi?” Kiều Dĩ Hàng cầm tất hắn, tựa hồ còn chờ đợi gì đó.

Trương Tri cuối cùng cũng nhìn lên. Con ngươi đen nhánh nhìn hắn chằm chằm.

Kiều Dĩ Hàng vẫn tiếp tục: “Tôi nghĩ chúng ta cần nói chuyện.”

Trương Tri lập tức gập máy lại, đứng dậy nhanh chóng đi đến chỗ Kiều Dĩ Hàng, không đợi hắn phản ứng đã giật lấy tất đi vào phòng tắm.

Phòng trong còn lưu lại mùi sữa tắm và dầu gội đầu có điểm ngòn ngọt.

Trương Tri đi tới chỗ thùng rác, vứt tất vào.

“Đó là lãng phí.” Kiều Dĩ Hàng đi theo sau hắn.

“Lãng phí có tính toán.” Trương Tri đột nhiên xoay người, chóp mũi vừa lúc xẹt qua Kiều Dĩ Hàng.

Vì quá nhanh nên hai người cũng không kịp phản ứng. Đến lúc tách ra mới ý thức được mọi chuyện.