Chương 53: Minh Đấu (trung)

Thuyền tới đầu cầu tự nhiên thẳng.

Kiều Dĩ Hàng buông lỏng tâm tình, đơn thuần nghĩ đối phương là phó tổng giám liền cảm thấy dễ dàng hơn nhiều: “Ngươi định thu âm.”

“Đúng thế.“ Nghĩ đến vở kịch hay trước mắt, Trương Tri tươi cười nhìn Kiều Dĩ Hàng.

Kiều Dĩ Hàng nghẹn họng trân trối: “Nhưng giờ ta còn chưa thấy qua nhạc và lời.“

“Ngươi không phải ca sĩ sao?“ Trương Tri đút tay vào túi, khoan thai, “Xem khoảng hai lần chắc là ổn thôi?“

Kiều Dĩ Hàng hồ nghi nhìn hắn, “Xem hai lần?“

“Mấy thứ ngươi cần đều ở phòng ghi âm số ba, ngươi luyện trước một chút. Hai giờ chiều chúng ta ghi âm.“

“Hai giờ chiều nay?“ Kiều Dĩ Hàng mở to mắt.

Trương Tri nhíu mày: “Đừng nói với ta là ngươi không làm được?“

Kiều Dĩ Hàng hít một hơi sâu: “Anh bạn nhỏ à, chế tác đĩa nhạc không giống giao bài học thuộc lòng.“

Sắc mặt Trương Tri thoáng cái trầm xuống: “Ngươi nói ai là anh bạn nhỏ?“

Kiều Dĩ Hàng duỗi tay, nhún vai: “Đúng thế. Ai nhỉ?“

Lửa giận từ đôi mắt sâu kia bắn ra như sóng lớn tràn tới.

Nhưng, trước khi Trương Tri phản ứng, Kiều Dĩ Hàng đã nhẹ nhàng vòng qua, đi về phía phòng ghi âm số ba.

Chỉ lưu lại bóng lưng cho kẻ kia.

Thế nhưng bình tĩnh cũng chỉ để cho Trương Tri xem mà thôi.

Mười phút sau, Cao Cần nhận được một cú điện thoại từ một người đang bức xúc cực độ.

“Cao đổng.“ Thanh âm của hắn phi thường nghiêm túc.

“Sao?“

“Có người gây khó dễ.“

“Gây khó dễ ai?“

“Ta.“

Cao Cần thản nhiên cầm quả táo trên bàn, cắn một miếng: “Không cần phải lo. Công ty đã mua bảo hiểm cho từng người.“

“… Album của ta.“ Kiều Dĩ Hàng đổi giọng.

Cao Cần nhấm nháp miếng táo trong miệng, chậm rãi nuốt: “EF?“

“Đúng thế.“

“Thân phận đối phương.“

“Phó tổng giám mới của EF.“

“Mười lăm phút nữa ta đến.“ Cao cần dập máy, hơi nhíu mày.

Mã Thụy bất đắc dĩ đập bàn tay thô ngắn của mình vào chồng tài liệu, thở dài: “Lúc ta nói chuyện ngươi nghe điện thoại ta nhịn. Lúc ta nói chuyện ngươi ăn táo ta cũng nhịn. Thế nhưng vì sao ngươi nghe điện xong, ăn táo xong lại tỏ thái độ với ta?“

Cao Cần: “Vậy ngươi muốn ta quay lưng lại?“

Mã Thụy nghẹn họng một lúc mới nói nên lời: “Sao ngươi có thể nghĩ ra biện pháp ngu ngốc như vậy chứ?“

Cao Cần: “Vì ta không chịu được nhân phẩm ngày càng xuống dốc của người nào đó.“

“Lúc ngươi nói đến người nào đó sao lại nhìn ta?“ Mã Thụy bất mãn.

“Lẽ nào chúng ta là người một nhà?“ Cao Cần vừa nói vừa đứng dậy.

“Ngươi định đi đâu?“ Cổ Mã Thụy không ngừng xoay theo động tác của Cao Cần.

“Chẳng phải ngươi kêu ta đến EF dàn xếp trước chuyện của Trần Thậm Nguyên sao?

“Nhưng chúng ta đang họp.“ Mã Thụy kháng nghị.

Cao Cần nhíu mày: “Nội dung cuộc họp là…“

“Đến EF sắp xếp chuyện của Trần Thậm Nguyên.“

“Ngươi chắc chắn bà nhà không hạ độc dược mãn tính chứ?“

Mã Thụy cả giận: “Đang êm đẹp ngươi trù ta làm chi?“

“Là nghĩ tốt cho ngươi thôi. Nếu là độc dược, may ra còn có cơ cứu.”

“… Ngươi đừng nói câu tiếp.“

“Được.“

“Hôm nay sao cho qua dễ dàng vậy?“

Mã Thụy nghi hoặc nhìn Cao Cần đang chậm rãi tiến ra cửa.

Cao Cần mở cửa, trước khi rời đi còn bỏ lại một câu: “Chút nữa ta nhắn cho ngươi, có thể giữ làm kỷ niệm.“

“…“

Mã Thụy rút điện thoại ra, tắt máy.

—–

Cao Cần đến EF việc đầu tiên làm là tìm La Thiếu Thần.

Hai người đều là những nhân vật kiệt xuất, tung hoành ngang dọc, giao phong nhiều lần mà chưa phân thắng bại, anh hùng gặp anh hùng nên không nói lời khách sáo, đâm cho nhau mấy phát trước coi như so chiêu.

Bất quá lúc gần đi, La Thiếu Thần nói một câu đáng giá cân nhắc.

“Nghe nói Trương đại thiếu gia chuẩn bị mở phòng tranh.“

Trương đại thiếu gia sắp mở phòng tranh, vậy Trương thị to như vậy sẽ do ai thừa kế?

Trong óc Cao Cần mơ hồ hiện lên khuôn mặt lai giữa Trung Quốc và phương Tây. Trong làng giải trí, ai cũng đừng nghĩ giữ được bí mật. Chuyện bí ẩn luôn có người biết, chỉ xem thủ đoạn cùng địa vị của ngươi có xứng để được biết hay không thôi. Cao Cần hiển nhiên là đủ tư cách nên đối chuyện Trương Tri, hắn rõ hơn Kiều Dĩ Hàng nhiều lắm.

Đi tới phòng thu số ba, Kiều Dĩ Hàng đang ngủ gà gật.

Hắn tới gần, nhẹ nhàng gõ lên mặt kính.

Kiều Dĩ Hàng mở to mắt, “Mười lăm phút của ngài sao lại gấp đôi người khác vậy?”

“Vì đi được nửa đường mới bắt đầu tính.“ Cao Cần ngồi xuống, “Chuyện gì?“

Kiều Dĩ Hàng không nói câu nào đưa bản nhạc cho hắn.

Cao Cần mím môi: “Rất sáng tạo.“

“… Và?“

“Không có.“

Kiều Dĩ Hàng bật dậy, hít một hơi sâu sau đó bạo phát.

“Chú gà vươn hai cánh, bay bay trên bầu trời. Một chú lợn suy nghĩ, nước miếng rớt rớt a! Ngài muốn ta hát cái bài này sao?“ Tay hắn gần như chỉ thẳng vào mặt Cao Cần.

Cao Cần hơi ngẩng đầu lên.

Tay Kiều Dĩ Hàng hạ xuống, chỉ vào tờ bài hát, “Chưa kể đến, câu này là khoa trương nhất nhưng chỉ là tiểu tiết… Hắn dám để ta hát một bài chỉ có hai mươi tám từ! Hắn nghĩ ta là diễn viên hài đang đọc vè sao?“

“Nói thế.. đúng là có chút vấn đề.“

Có chút vấn đề?

Kiều Dĩ Hàng cứng người.

“Ngươi biết Trương Tri?“ Cao Cần vứt tờ bài hát sang bên, thong dong nhìn hắn.

Kiều Dĩ Hàng đảo mắt, ngồi xuống cạnh Cao Cần, “Mới gặp qua lúc nãy.“

Khoảng cách gần như vậy khiến không thể thấy rõ biểu cảm của đối phương nhưng Cao Cần cũng chẳng để tâm, tiếp tục hỏi: “Trước đây?“

Kiều Dĩ Hàng bình tĩnh đáp: “Không nhớ rõ.“

“Vậy nên, “ Cao Cần chậm rãi mở miệng, “Ngươi muốn ta tin do bát tự các ngươi không hợp nên hắn mới nhắm vào ngươi? Hay tin tưởng não hắn thiếu hụt gì đó nên nhằm vào mọi người?“

Kiều Dĩ Hàng: “Ờ, có thể có lý do khác.“

“Ví dụ như?“

“Ta quá đẹp trai.“

“Đại não thiếu hụt có sức thuyết phục hơn.“

Kiều Dĩ Hàng khó chịu: “Ta không đẹp trai sao?“ Vẻ ngoài của hắn đừng nói là so với người thường, trong làng giải trí cũng rất nổi bật.

Cao Cần thản nhiên: “Hắn không đẹp trai sao?“

Kiều Dĩ Hàng nghẹn lời: “Có khi hắn nghĩ ta đẹp trai hơn hắn nên đố kỵ?“

Cao Cần quay đầu. Hai người cách nhau không đến mười phân. “Vì ngươi bổ sung can-xi nhiều hơn hắn?“

Kiều Dĩ Hàng quyết định tự lực cánh sinh. Hắn rút tờ bài hát từ dưới ghế ra, giận dữ đứng dậy: “Ta đi tìm hắn.“

“Ngươi định nói gì?“ Cao Cần làm bộ người già đời.

“Gì cũng được, nói chung ta tuyệt đối sẽ không hát loại ca khúc như thế này.“

“Tuyệt đối?“ Cao Cần ẩn ý đưa đẩy.

Kiều Dĩ Hàng kiên định: “Tuyệt đối.“

“Nhưng hắn mang ngươi đi luyện cấp lâu vậy. Ngươi chắc nên nhẫn nhịn một chút chứ?“

Kiều Dĩ Hàng đang định cất bước bỗng đông cứng tại chỗ, cúi đầu nhìn Cao Cần vẫn đang cười dài.

Không khí trong phòng thu như ngưng trệ lại.

Rất lâu sau.

Lâu tới mức Cao Cần cảm thấy mỏi chân đang định đổi tư thế thì Kiều Dĩ Hàng mở miệng: “Điều này… có thể để ta giải thích được không?“

Cao Cần gật đầu: “Ta vẫn đang nghe đây.“

“Sự tình là…“ Trong đầu Kiều Dĩ Hàng hiện lên suy nghĩ cùng hình ảnh giống như hồi tưởng trước khi chết. Giờ phút này chính là vậy đó.

Cao Cần thấy hắn im lặng, cuối cùng quyết định đổi tư thế.

Kiều Dĩ Hàng thở dài: “Thẳng thắn sẽ được khoan hồng chứ?“

“Không hẳn.“ Cao Cần đáp, “Nhưng chống cự nhất định sẽ nghiêm trị.“

“…“

Cảm giác thú nhận rất sảng khoái.

Ít ra lúc hắn kể lại cũng không bị ngắt lời.

Mặc dù đa số tình tiết Cao Cần đã nghe từ chỗ Tiểu Chu nhưng nghe lại một lần lại phát hiện không ít khả năng, tỷ như: “Vậy nên ngươi vẫn nghĩ hắn chưa phát hiện thân phận thực của ngươi?“

Kiều Dĩ Hàng ngẩn người: “Ý ngài là?“

“Ngươi nghĩ hắn bị sét đánh với Tiểu Chu nên hận ngươi tận xương?“

Kiều Dĩ Hàng bị lời nói của hắn làm hoảng sợ, cười gượng: “Hận thấu xương chỗ nào chứ?“

“Thực sự hận thấu xương?“

Cao Cần nhướn mày.

Kiều Dĩ Hàng chậm rãi nói: “Vậy, ý ngài là…“

“Lộ rồi.“