Chương 33: Di Động Mới (hạ)

Hai người lặng lẽ đánh quái thăng cấp.

Kinh qua bao nhiêu lần phối hợp, giờ bọn họ đã ăn ý. Chiến Hồn Vô Cực rất lâu không phải bổ sung hồng mà số lần chết của Tiểu Thuyền cũng ngày càng ít. Tình hình không ngừng tiến triển theo chiều hướng tốt, sự ăn ý khiến hai người còn có thể vừa đánh quái vừa tâm sự.

Chiến Hồn Vô Cực: bảy giờ tối thứ sáu rảnh chứ?

Tiểu Thuyền: ta muốn xem chương trình ca nhạc.

Chiến Hồn Vô Cực: sao từ trước tới giờ không thấy ngươi nói muốn xem?

Tiểu Thuyền: gần đây tâm tình ta không được tốt.

Chiến Hồn Vô Cực: sao vậy?

Tiểu Thuyền: vì mới mua điện thoại di động.

Tiểu Thuyền: /( T o T)/~~ nghèo a.

Chiến Hồn Vô Cực: -_-||| cái đó và xem chương trình ca nhạc có gì liên quan?

Tiểu Thuyền: ta muốn cảm nhận một chút không khí hạnh phúc của nhân dân toàn quốc a.

Chiến Hồn Vô Cực: …

Chiến Hồn Vô Cực: bảy giờ sẽ có bang chiến.

Chiến Hồn Vô Cực: có thưởng.

Về bang chiến, rất lâu trước đây Kiều Dĩ Hàng cũng có nghe nói nhưng khi đó hắn không quan hệ nhiều, trong game cũng không kết giao bằng hữu vậy nên không quan tâm. Bất quá hiện tại có Chiến Hồn Vô Cực cổ vũ, hắn có chút động tâm.

Tiểu Thuyền: nói qua xem nào.

Chiến Hồn Vô Cực: chiến đấu cùng bang hội khác, bên thắng sẽ được thưởng.

Tiểu Thuyền: nghe có vẻ rất khó.

Chiến Hồn Vô Cực: ngươi chỉ cần nhớ rõ một điểm là được.

Tiểu Thuyền: (⊙_⊙)?

Chiến Hồn Vô Cực: không nên chết.

Tiểu Thuyền: -_-||| yêu cầu rất cao.

Chiến Hồn Vô Cực: …

Chiến Hồn Vô Cực: vậy ngồi ở một bên đừng để bị phát hiện.

Tiểu Thuyền: còn cách nào đơn giản hơn không?

Chiến Hồn Vô Cực: ta cho ngươi phần thưởng của ta?

Tiểu Thuyền: như vậy có vẻ không được lịch sự lắm. O(∩_∩)O~

Chiến Hồn Vô Cực: …

Để tham gia bang chiến, Kiều Dĩ Hàng đành gọi đạo diễn ra nói chuyện riêng, xin đổi cảnh quay ban đêm sang ban ngày.

Đạo diễn rất phiền muộn mà rằng: “Nữ chính ban ngày còn phải đi làm, tan tầm mới có thời gian làm cơm cho ngươi ăn a.“

Kiều Dĩ Hàng nói: “Nhưng ban ngày ta cũng cần ăn.“

“Ban ngày ngươi có thể đi mua cơm ăn.“

Kiều Dĩ Hàng tiếp: “Vạn nhất ban ngày ta quá no, buổi tối không ăn được cơm của nữ chính thì sao?“

“…“ Đạo diễn yên lặng nhìn hắn ba mươi giây, bất đắc dĩ nói, “Nói đi, mấy giờ muốn nghỉ?“ Xin nghỉ thì nói thẳng, đâu cần vòng vo như vậy? Cũng đâu phải không cho nghỉ.

Kiều Dĩ Hàng tỏ vẻ thâm trầm: “Chuyện này, không nên nói cho Cao đổng.“

Đạo diễn nhìn hắn, chợt bảo: “Nguyên lai là vậy.“

“Ngài quả là người sáng suốt.“

Đạo diễn cao hứng bừng bừng rút điện thoại di động ra nói: “Ta gọi cho Cao đổng hỏi hắn nữ chính nên đưa cơm ban ngày hay ban đêm.“

“…“

Kiều Dĩ Hàng không đợi đạo diễn bấm số ngay lập tức đưa tay bóp cổ hắn uy hiếp: “Đạo… diễn…“

Đạo diễn một bên giữ khuỷu tay hắn một bên tức giận nói: “Ta còn không có… số di động của Cao đổng.“

Kiều Dĩ Hàng buông tay: “Ngài nói sớm chút.“

“Bất quá ta có thể hỏi trực tiếp.“ Đạo diễn chỉ vào người đang đi tới từ cửa vào, “Này.“

Kiều Dĩ Hàng vỗ vỗ vai đạo diễn thuận tiện giúp hắn sửa lại cà-vạt, mỉm cười nói: “Lần trước không phải ngài nói quay quá nhanh, có vài cảnh cần quay lại đúng không? Ta nghĩ không có vấn đề gì đâu.“

Đạo diễn dùng cánh tay mập mạp chỉnh lại mắt kính, hồ nghi nhìn hắn: “Thật chứ?“

“Thật.“ Kiều Dĩ Hàng dùng khóe mắt thoáng nhìn Cao Cần đang đến gần, càng tươi cười thân thiết, “Ta trước nay vẫn nghe ngài nói mà.“

“Đại Kiều a.“ Đạo diễn tha thiết nói.

Không nên kêu là Đại Kiều!

Kiều Dĩ Hàng cười đến hai mắt nheo lại, “Ân.“

“Ngươi vất vả quan tâm đến diễn xuất thế thực tốt.“

Kiều Dĩ Hàng phản ứng cực nhanh: “Nếu nữ chính là ngài thì tốt rồi.“

Đạo diễn nhìn Lam Vũ Tình yểu điểu thướt tha, lại cúi xuống nhìn bụng bia của chính mình, lặng lẽ lùi lại.

Bộ dạng đắc ý tươi cười của Kiều Dĩ Hàng còn chưa duy trì đến hai giây đã bị vẻ mặt thông cảm của Cao Cần đánh bay.

Cao Cần rất có thâm ý nói: “Ngực đạo diễn đích thực là không lớn.“

“…“

Vô luận quá trình gian khổ thế nào, nói chung kết quả là Kiều Dĩ Hàng cũng tìm được kẽ hở để về sớm ngày thứ sáu.

Từ chối lời mời đi uống của Phi Đằng, hắn ăn cơm tối rồi về nhà vào game.

Còn nửa tiếng nữa là đến bảy giờ, Chiến Hồn Vô Cực bảo hắn đi mua dược.

Chiến Hồn Vô Cực: mua hồng chưa?

Tiểu Thuyền: làm Thần Y Cốc, mua hồng quả thực là hoài nghi độ chuyên nghiệp của ta.

Chiến Hồn Vô Cực: không phải quả thực mà là tuyệt đối.

Tiểu Thuyền: (⊙o⊙) sao ngươi lại nói thẳng vậy?

Tiểu Thuyền: gần đây ta rất ít chết.

Chiến Hồn Vô Cực: bang chiến chết một lần sẽ bị out ra, mất cơ hội đó.

Tiểu Thuyền: …

Tiểu Thuyền: ta đi mua thêm hồng dược nhé?

Lần này đối thủ của Thiên Đạo Hữu Thường là Tuyệt Đại Thiên Long Bang.

Luận thực lực, Thiên Đạo Hữu Thường mạnh hơn đối phương nhưng do yêu cầu của bang chiến rất thấp, chỉ cần thành viên gia nhập trên năm ngày đều có thể tham gia nên trước bang chiến mấy hôm, Tuyệt Đại Thiên Long Bang đã bỏ một số tiền lớn mời khách vãng lai cùng các cao thủ khác không tham gia bang chiến làm viện trợ; vì thế đến khi lâm trận, thực lực hai bên coi như cân bằng.

Thành viên tham gia bang chiến cần lên YY nghe Thiên Đấu chỉ huy.

Trương Tri nhíu mày, khóe miệng lộ ra nụ cười xấu xa. Âm mưu chuẩn bị bao ngày nay cuối cùng đã có thể thực hiện.

Chiến Hồn Vô Cực: lên YY.

Tiểu Thuyền: a?

Chiến Hồn Vô Cực: có YY không? Không có thì cài đi.

Chiến Hồn Vô Cực: nếu không dùng voice chat cũng được.

Tiểu Thuyền: không được a.

Tiểu Thuyền: máy tính ta rất chậm.

Tiểu Thuyền: lúc chơi game, mở trang khác cũng rất khó.

Tiểu Thuyền: hơn nữa ta không có tai nghe.

Âm mưu sao có thể phá sản nhanh như vậy.

Trương Tri chưa từ bỏ ý định tiếp tục tấn công.

Chiến Hồn Vô Cực: cho ta địa chỉ, ta mua rồi gửi cho ngươi.

Tiểu Thuyền: mẹ ta nói nghèo cũng phải có khí phách của người nghèo, không thể tùy tiện nhận quà của người khác.

Tiểu Thuyền: không có YY sẽ không thể tham gia bang chiến sao?

Tiểu Thuyền: vậy ta không tham gia cũng được.

Trương Tri hết hy vọng.

Chiến Hồn Vô Cực: tham gia đi, nghe ta chỉ huy là được.

Tiểu Thuyền: (⊙o⊙) không phải ta vẫn nghe ngươi chỉ huy sao?

Chiến Hồn Vô Cực: nếu ngươi bị chết ta sẽ chia cho ngươi một nửa phần thưởng.

Tiểu Thuyền: O(∩_∩)O~ ân. Nếu ngươi chết ta cũng sẽ chia cho ngươi một nửa.

Chiến Hồn Vô Cực: -_-|||

Thực tế chứng minh, thế giới này thực sự có mồm quạ đen.

Là phó hội trưởng của Thiên Đạo Hữu Thường, Chiến Hồn Vô Cực được đối phương chú ý chiếu cố. Khi bọn chúng đặt ra chiến lược đã xác định hắn cùng Thiên Đấu là mục tiêu số một nên khi tham gia bang chiến không quá mười phút, hắn đã vinh quang ra đi.

Mà Tiểu Thuyền do không mấy nổi, ít người biết, tên lại ngắn nên không bị phát hiện, kỳ tích gắng gượng được tới cuối nên được thưởng một đống đồ chia cho hắn.

Trương Tri thấy Tiểu Thuyền gửi khung giao dịch rốt cuộc cũng biết cảm giác muốn chui xuống đất là như thế nào…

Kiều Dĩ Hàng tưởng tượng ra sắc mặt của Chiến Hồn Vô Cực lúc này mà cười đau cả bụng nhưng biểu hiện của Tiểu Thuyền lại thập phần bình tĩnh và vô tội.

Tiểu Thuyền: Huyền Thiết vô dụng với ta, cho ngươi tất đó.

Tiểu Thuyền: để công bằng…, phần ta thêm một viên Hồng Tinh Thạch vụn nha.

Chiến Hồn Vô Cực: vụn Hồng Tinh Thạch để cho ta đi. Ta tìm người nấu nó thành đá hoàn chỉnh.

Tiểu Thuyền: được.

Tiểu Thuyền: có một viên Hoa Hồ Điệp dịch dung đan, ngươi lấy không?

Chiến Hồn Vô Cực: không.

Tiểu Thuyền: vậy thêm phần ngươi một kim.

Chiến Hồn Vô Cực: -_-|||

Chiến Hồn Vô Cực: được rồi, còn lại ngươi tự dùng đi.

Tiểu Thuyền: không được, đây là của chúng ta mà.

Thực kỳ dị, năm chữ “đây là của chúng ta” ngắn ngủn vậy lại khiến tâm tình Trương Tri từ xấu hổ phiền muộn bình phục trở lại.

Nhìn Tiểu Thuyền vừa lải nhải ở [tư trò chuyện] vừa liên tục gửi đồ cho hắn thật giống một thê tử mới cưới đang bắt đầu chăm lo việc nhà, luống cuống tay chân không biết làm sao.

Tâm tình Trương Tri bay lên cực đại.

Chiến Hồn Vô Cực: đồ cưới của ngươi ta nhận. Ngươi muốn sính lễ gì?

Tâm trạng Kiều Dĩ Hàng đang hào hứng chia đồ trong chốc lát rớt xuống đáy vực.