Chương 126: Ai Kiên Quyết Hơn (hạ)

Liên Giác Tu nhìn trong mắt Kiều Dĩ Hàng hiện lên tia nhìn tàn nhẫn, khẽ nhíu mày nhưng không kêu bọn họ dừng lại.

Đến khi hắn và Trầm Thận Nguyên nói xong thoại của mình, chuyển sang đánh nhau mới nói: “Cắt!“

Trầm Thận Nguyên rất nhanh buông tay, Kiều Dĩ Hàng khoác vai hắn, dùng sức thở hổn hển rồi mới đứng lên được.

Liên Giác Tu ngoắc ngoắc Kiều Dĩ Hàng.

Thấy hắn, tâm tình xúc động của Kiều Dĩ Hàng rất nhanh bình tĩnh lại. Có đôi lúc, khuôn mặt Liên Giác Tu có khi còn tác dụng mạnh hơn cả thuốc an thần, có thể kéo người từ thế giới phim về lại thế giới thực.

Liên Giác Tu nhìn Kiều Dĩ Hàng đã khôi phục bình thường trước mặt: “Ngươi bị Nhan Túc Ngang cùng Phong Á Luân ảnh hưởng đúng không?“

Kiều Dĩ Hàng ngẩn ra. Hắn giật mình không phải nội dung mà là ngữ khi Liên Giác Tu dùng. Cảm giác giống như lưu manh trên phố đột nhiên quay ra mỉm cười giảng đạo lý.

“Ngươi phải nhớ. Ngươi đụng độ Philips trước khi gặp Tịch Cao cùng Đặng Bắc Vân nên giờ Dương Cự Sâm còn chưa bị ô nhiễm, hắn có ý thức của một người cảnh sát chứ không phải vô thức bắt chước vẻ lãnh khốc của lão đại xã hội đen!“ Liên Giác Tu vỗ vỗ vai hắn, cũng không bực mình, “Tự mình suy nghĩ đi.“

Kiều Dĩ Hàng nhìn bóng lưng thân mật của hắn, quay sang hỏi quay phim: “Liên đạo làm sao thế?“

Quay phim: “Bình thường thôi, điều này cho thấy hắn còn chưa tỉnh ngủ.”

Lời quay phim nói rất nhanh được nghiệm chứng.

Từ nhà vệ sinh đi ra, khí thế của Liên Giác Tu hoàn toàn bất đồng.

Một diễn viên phụ nói sai thoại hắn đã nổi giận lôi đình: “Đầu ngươi là cầu trượt phải không?! Bỏ gì vào đều trượt ra ngoài? Ngươi có cần đinh ghim để giữ thoại lại trong đầu không hả?!“

Kiều Dĩ Hàng nghĩ, hôm nay hắn hẳn nên đi mua xổ số. Trong lúc quay phim mà gặp được trạng thái bình thường của Liên Giác Tu thì chắc chắn không nhờ nhân phẩm mà còn cần may mắn cực kỳ!

Nhưng người ta có câu đỏ bạc đen tình, ngược lại cũng đúng.

Vận khí của một người không thể cao ở mọi phương diện.

Cho nên sau khi Kiều Dĩ Hàng vất vả khắc chế ý muốn nện người của bản thân, ôn nhu “thất thủ“ đánh chết Philips, liền thấy Tương Tu Văn đứng ở cửa trường quay.

Từ ngoại hình mà nói, Tương Tu Văn cũng xếp loại không tồi.

Dáng người thon dài, khuôn mặt nhã nhặn còn có một loại cảm giác chững chạc chỉ tinh anh mới có nhưng nhớ đến những lời hắn nói với Trương Tri, Kiều Dĩ Hàng rất khó có hảo cảm.

Hắn tiện tay vớ đại một lọ nước khoáng, vừa uống vừa đi hướng Tương Tu Văn.

Tương Tu Văn mỉm cười: “Chiều nay có rảnh không?“

Kiều Dĩ Hàng ngẫm nghĩ chút rồi đáp: “Có.“

Tương Tu Văn: “Hai giờ chiều ta tới đón ngươi.“

Kiều Dĩ Hàng không cự tuyệt: “Tốt.“

“Vậy không quấy rầy nữa.“ Tương Tu Văn cúi đầu chào rồi xoay người đi.

Trái tim Kiều Dĩ Hàng lúc này mới đập dồn dập.

Dù đã dự tính từ trước nhưng đến lúc này vẫn khẩn trương như cũ. Hắn cười khổ, có lẽ đây là cảm giác của con dâu đi gặp mẹ chồng hay con rể ra mắt bố mẹ vợ – hắn cũng phân không rõ bản thân đóng vai gì nữa. Suy nghĩ duy nhất trong đầu hắn chính là Trương Phục Huân chắc chắn không muốn gặp hắn, điểm này từ bữa tiệc kết hôn của Trương Thức Khiêm có thể thấy được.

Đến giờ cơm trưa, hắn xin Liên Giác Tu cho nghỉ phép.

Vốn tưởng Liên Giác Tu nhất định sẽ cự tuyệt, ai ngờ hắn chỉ hỏi một câu: “Có việc gì?“

Kiều Dĩ Hàng nghĩa chút rồi quyết định thành thật: “Đi gặp bố vợ tương lai.“

Liên Giác Tu không nói gì thêm: “Chuẩn.“

Kiều Dĩ Hàng ngẩn người, còn định nói gì thì Liên Giác Tu đã xoay người đi làm chuyện khác, không có ý định hỏi nhiều. Hắn chỉ cảm thấy trong lòng ấm áp, có đôi lúc, không hỏi gì lại khiến người cảm động hơn việc gì cũng hỏi.

Liên Giác Tu đi tới phòng hóa trang, khóa cửa lại, xác định không có người vào, lập tức bấm số Cao Cần: “Thành công.“

Cao Cần đầu kia thản nhiên hỏi: “Dự tính lúc nào sinh?“

“Hả?“ Liên Giác Tu ngẩn người.

“Chẳng phải ngươi đang nói đến chuyện ngươi và Cổ Chí Thanh nghiên cứu sinh sản cùng tính sao?“

“Rút cuộc trong đầu ngươi chứa những gì chứ?“ Liên Giác Tu đột nhiên cảm thấy bản thân không hiểu được bằng hữu lâu năm này.

Cao Cần: “Làm thế nào để tạo niềm vui cho bản thân từ nỗi buồn bực của các ngươi.“

“…“ Liên Giác Tu nói, “Ta đột nhiên hối hận đã gọi điện cho ngươi.“

Cao Cần: “Ngươi gọi đột ngột quá. Ngươi vừa nói cái gì thành công rồi?“

“Kiều Dĩ Hàng vừa mới xin nghỉ phép đi gặp bố vợ.“

Đầu kia Cao Cần trầm mặc hồi lâu mới nói: “Biết rồi.“

“Rồi thì?“ Liên Giác Tu vảnh tai.

“Ta sẽ đúng hạn đóng tiền trả góp nhà cùng bảo hiểm xã hội cho hắn.“

“Chẳng lẽ trước đây ngươi không đóng đúng hạn?“ Xem ra đãi ngộ của Y mã cũng không tốt như lời đồn. Liên Giác Tu thầm nghĩ “May mà hắn sớm giải cứu Cổ Chí Thanh ra khỏi cái công ty hắc ám này“.

Cao Cần: “Trước đây ta không đóng đúng hạn đến từng giây từng phút.“

“…“

Đang tích cực chuẩn bị cho cuộc gặp mặt buổi chiều, Kiều Dĩ Hàng đương nhiên không ngờ tới Liên Giác Tu đã báo chuyện này cho Cao Cần đồng thời vinh quang đóng góp cho công ty điện thoại sáu mươi đồng.

Hắn ngồi trong phòng hóa trang của mình, nhìn đồng hồ trên tường chầm chậm chạy từng giây từng giây, vội vã đi qua đi lại trong phòng.

Trầm Thận Nguyên đẩy cửa bước vào: “Sư huynh, Vu tỷ mua ít đồ ăn vặt, sang cùng ăn đi?“

Kiều Dĩ Hàng nghĩ muốn tìm việc phân tán sự chú ý, lại sợ bị người nhìn ra tâm tình, nghĩ một lúc rồi từ chối.

Trầm Thận Nguyên rụt đầu ra ngoài, qua một lát hắn cầm hai khối hạnh nhân tô vào, đưa cho Kiều Dĩ Hàng một miếng: “Ăn ngon lắm.“

Trầm Thận Nguyên kéo ghế ngồi canh hắn, vừa ăn vừa hỏi thăm: “Sư huynh dự định cùng Trương tổng giám chung sống cả đời sao?“

“Khụ!“ Kiều Dĩ Hàng thiếu chút nữa phun bánh ra, hắn trừng mắt nhìn Trầm Thận Nguyên.

Trầm Thận Nguyên mờ mịt hỏi: “Sao thế?“

Kiều Dĩ Hàng vất vả mới nuốt bánh xuống: “Sao ngươi lại có ý nghĩ như thế?“

Trầm Thận Nguyên: “Chỉ cần coi ngươi hoặc Trương tổng giám là phụ nữ, ý nghĩ này rất rõ ràng.“

Rõ ràng đến vậy sao?

Kiều Dĩ Hàng bắt đầu lo lắng.

Dùng thủ đoạn thâm nhập của đám phóng viên, có thể nào chuyện của hắn cùng Trương Tri đã có bằng chứng rõ ràng, chỉ chờ cơ hội tuôn ra? Dù sao hắn và Trương Tri ở cùng một chỗ là bằng chứng xác thực.

Trầm Thận Nguyên thấy Kiều Dĩ Hàng sợ run, vội vàng nói: “Sư huynh yên tâm, ta sẽ giữ bí mật chuyện này. Hơn nữa còn có Cao đổng, nhất định có thể đè ép chuyện này xuống.“

Kiều Dĩ Hàng đột nhiên nhét hạnh nhân tô vào miệng, chậm rãi nhấm nuốt: “Kỳ thật cũng không sao cả.“

Trầm Thận Nguyên sững sờ nhìn hắn, hiển nhiên không hiểu vì sao lại nói lời này.

Kiều Dĩ Hàng chuyển đề tài: “Diễn xuất của ngươi rất tốt, luyện thế nào ra được thế?“

Trầm Thận Nguyên lập tức đáp: “Không cần luyện, trực tiếp coi bản thân là nhân vật mình diễn là được.“

Trầm Thận Nguyên thấy Kiều Dĩ Hàng trừng mắt nhìn hắn, nhỏ giọng nói tiếp: “Thật mà. Con người thực ra có rất nhiều mặt, mỗi người đều có những bản tính bị đè nén, ôn hòa, phóng khoáng, hung ác… Có nhiều lúc thấy người khác hành động vậy, không thể kiềm chế được mà bắt chước cùng hâm mộ. Điều này cho thấy trong bản thân mình cũng có những loại tính cách này. Dù sao diễn viên chúng ta chỉ cần tìm ra mặt đó, thả nó ra là được.“

Kiều Dĩ Hàng nhìn hắn: “Không có căn cứ khoa học gì nhưng nghe cũng có vẻ có lý.“

Trầm Thận Nguyên: “Tự ta tổng kết ra đấy.“

“Ta sẽ thử xem.“

Trầm Thận Nguyên gật đầu chờ mong.

Kiều Dĩ Hàng đột nhiên vểnh lan hoa chỉ*, đâm nhẹ trán hắn, đổi giọng: “Tử quỷ, dám ra ngoài lêu lổng, còn có lần sau ta thiến ngươi.”

(*ngón tay điệu đà xếp thành hình hoa lan)

Trầm Thận Nguyên: “…”

Kiều Dĩ Hàng dừng lại, tự đánh giá kỹ bản thân trong gương.

Trầm Thận Nguyên: “….”

“Có vẻ không tệ.” Kiều Dĩ Hàng khôi phục vẻ bình thường.

Trầm Thận Nguyên lặng im hồi lâu mới cảm khái: “Sư huynh hẳn rất cực khổ che giấu mặt này.”

Kiều Dĩ Hàng: “….” Hắn chỉ muốn khiêu chiến độ khó cao thôi mà.


Hai giờ chiều, Tương Tu Văn đúng giờ xuất hiện ở cửa trường quay.

Kiều Dĩ Hàng mặc bộ vest đen do Liên Giác Tu tài trợ lên xe.

Tương Tu Văn cười nói: “Rất tinh thần.”

Kiều Dĩ Hàng mỉm cười: “Ta muốn lưu lại ấn tượng tốt.”

Tương Tu Văn cũng không chê cười mà lại hồi đáp: ”Hẳn là vậy.”

Hai người im lặng lái xe tới cửa tập đoàn Trương thị.

Tương Tu Văn đưa hắn đến cửa phòng làm việc của chủ tịch.

Thư ký thấy Tương Tu văn, lập tức đứng dậy: “Chủ tich nói ngài ấy cần tham dự một hội nghị qua Internet, đến bốn giờ mới rảnh.”

Tương Tu Văn nhìn về phía Kiều Dĩ Hàng.

Kiều Dĩ Hàng mặt không đổi sắc: “Không sao, ta có thời gian.” Thực ra trước khi đến đây, hắn đã biết Trương Phục Huân nhất định sẽ gây khó dễ cho hắn nhưng không ngờ thủ đoạn lại ngây thơ đến vậy.

Tương Tu Văn nghĩ chút lại nói: “Ta cho ngươi mượn máy tính, đỡ buồn chán.”

Kiều Dĩ Hàng rất tò mò với sự chuyển biến trong thái độ của hắn.

Tương Tu Văn như hiểu tiếng lòng của hắn, thản nhiên đáp: “Ta không thay đổi lập trường, chỉ là làm đúng đạo đãi khách mà thôi.”

Nếu đã vậy, Kiều Dĩ Hàng cảm thấy không cần phải từ chối: “Cảm ơn.”

Có máy tính, thời gian chờ đợi rất nhanh trôi qua.

Kiều Dĩ Hàng hết chơi dò mìn lại chuyển qua xếp bài.

Mãi đến ba giờ năm mươi lăm phút, thư ký đến gọi hắn vào.

Kiều Dĩ Hàng lưu luyền không rời nhìn bộ bài sắp xếp xong, hỏi thư ký: “Máy tính này đừng tắt vội có được không?”

Trong mắt thư ký hiện lên rõ ràng vẻ mặt bó tay nhưng khóe miệng thì cong lên: “Đương nhiên là được.”

Phòng làm việc chủ tịch có hai cửa sổ kính dài sát đất, ánh sáng vô cùng tốt, tầm nhìn khoáng đạt khiến tâm tình cũng thoáng cái khoan dung hẳn. Trừ Trương Phục Huân làm việc ở đây lâu quá rồi, hiển nhiên đã miễn dịch.

Thế nên hắn vẫn mang địch ý mạnh mẽ với Kiều Dĩ Hàng.

“Ngươi biết Trương Tri sắp có được cái gì không?”

Kiều Dĩ Hàng cười nói: “Ta.”

Trương Phục Huân hừ một tiếng, lạnh lùng nói: “Vậy ngươi có biết hắn sắp mất đi thứ gì không?”

Nụ cười của Kiều Dĩ Hàng vẫn không đổi: “Ta không biết vì điều đó phụ thuộc vào ngài.”