Chương 120: Tấn Công Vs Phòng Thủ (hạ)

Kim gia tựa hồ nhìn thấu kinh hoàng nơi đáy mắt hắn, nếp nhăn nơi khóe mắt càng hằn sâu: “Biết tại sao ta thích cửa hàng ăn này không?“

Những lời này cũng không có trong kịch bản nhưng Liên Giác Tu không kêu dừng đã nói lên hắn cho phép loại ngẫu hứng này. Vậy nên Kiều Dĩ Hàng cũng chỉ đành kiên trì diễn tiếp: “Đồ ăn ngon?“

Kim gia bĩu môi: “Ăn ngon sao? Ngươi cho rằng cửa tiệm nhỏ này là loại ngọa hổ tàng long có thể mời một thần đầu bếp tới làm suất ăn năm đồng?“

Kiều Dĩ Hàng ngậm miệng.

“Đương nhiên là vì rẻ.“ Kim gia nói tới đây, tốc độ nói lại bắt đầu chậm lại, “Ngươi hẳn biết, tiền dùng mạng cược tới, rất không nỡ tiêu.“

Kiều Dĩ Hàng gắt gao nhìn sâu vào mắt Kim gia.

Thoát ly khỏi kịch bản, hắn căn bản như lạc lối trong sương mù, không biết tiếp theo sẽ gặp phải gì tiếp theo.

“Cắt!“

Tiếng hô của Liên Giác Tu khiến Kiều Dĩ Hàng cảm thấy nhẹ nhõm.

Nhân viên hóa trang xông lên, giúp hắn lau mồ hôi trên trán.

Kim gia cầm xì gà, nhẹ nhàng gõ lên mặt bàn.

Kiều Dĩ Hàng đột nhiên có cảm giác, ngồi trước hắn không phải diễn viên mà thực là Kim gia của Đằng Long bang.

“Kiều Dĩ Hàng.“ Liên Giác Tu âm trầm nhắc nhở, “Ngươi đi nằm vùng hả? Hay là làm bình phong cho người khác nằm vùng? Ngươi làm cảnh sát nhiều năm như vậy, dạng tội phạm gì chưa từng thấy? Tên trước mắt ngoại trừ hơi béo, thở hơi hổn hển, xì gà to hơn người thường, có gì mà phải chột dạ? Đây còn là cha ngươi, hổ dữ không ăn thịt con, ngươi sợ cái gì!“

Kim gia hợp tác ho khan vài tiếng.

“Hoàn hảo, lão gia tử.“ Liên Giác Tu hít sâu, dường như tự gây áp lực cho bản thân, “Ta giờ không cho diễn tự do.”

Kim gia không nhìn thẳng mặt hắn, chỉ gật đầu.

Kiều Dĩ Hàng đột nhiên lên tiếng: “Không sao cả.” Liên Giác Tu dù có điểm không tốt nhưng rất có lý. Chưa nói tới có trong kịch bản hay không, diễn ra ngoài là do diễn viên phối hợp lẫn nhau, diễn hỏng cùng lắm bị đạo diễn mắng vài câu, còn có thể làm lại, không cần sợ đầu sợ đuôi. “Ta có thể ứng phó được.”

Kim gia có chút bất ngờ nhìn hắn một cái, chậm rãi thả xì gà lại trong túi.

Liên Giác Tu nhíu mày: “Lông cánh chưa đủ đã nghĩ học bay trong bão?”

Kiều Dĩ Hàng nghiêm mặt: “Không. Ta chân thành học tập tinh thần nghiêm túc, tỉ mỉ khi quay phim của Liên đạo diễn.”

“Hừ.” Liên Giác Tu ra vẻ khinh thường nhưng trong lòng lại vô cùng hưởng thụ, vỗ vỗ tay: “Làm lại.”

“Biết sao ta thích cửa tiệm này không?” Kim gia vẫn tiếp tục đi theo mạch cũ.

Kiều Dĩ Hàng lắc đầu: “Không biết.” Hắn liếc nhìn bốn phía nhưng ánh mắt lại chỉ thấy sự không đồng ý.

“Vì giá rất rẻ.” Kim gia thản nhiên nói.

Kiều Dĩ Hàng quay đầu nhìn hắn rồi rất nhanh cúi đầu, hiển nhiên không muốn để lộ sự trào phúng cùng bất tín nhiệm trong mắt.

Kim gia như có ẩn ý nói tiếp: “Tiền dùng mạng cược tới rất không nỡ tiêu.”

Kiều Dĩ Hàng ngẩng đầu: “Ta chỉ biết không đủ tiêu chứ không biết không nỡ tiêu.”

Ngón tay cầm xì gà của Kim gia cứng đờ một chút rồi chậm rãi gõ lên mặt bàn. Hắn đánh rất có nhịp, giống như hòa thượng gõ mõ, làm cho Kiều Dĩ Hàng bất an.

Két.

Cái ghế dưới thân Kim gia đột nhiên phát ra tiếng kêu chói tai. Hắn hơi nghiêng về trước, giả bộ thản nhiên hỏi thăm: “Sao lại rời cảnh cục?”

Những lời này lại quay về kịch bản.

Nhưng Kiều Dĩ Hàng cũng không thả lỏng. Trừ phi Liên Giác Tu hô dừng.

“Ngươi cần một đứa con làm cảnh sát sao?” Kiều Dĩ Hàng cong khóe miệng, tựa như chế giễu.

“Muốn làm con ta thế sao?” Kỳ thật, căn cứ kịch bản, Kim gia rất muốn nhận lại đứa con nhưng lúc này, hắn chẳng những biểu hiện như không cần, thậm chí còn có chút ghét bỏ.

Đương nhiên, vô luận là Dương Cự Sâm hay Kiều Dĩ Hàng cũng không bị biểu hiện của hắn lừa gạt.

Kiều Dĩ Hàng: “Chẳng ai muốn làm đứa mồ côi cả.”

Kim gia: “Con ta không dễ làm đâu.”

“Ta biết.” Kiều Dĩ Hàng nói xong dừng lại.

Kỳ thật theo kịch bản còn có câu “rất nhiều chuyện nếu đã tồn tại thì cần phải đối mặt” nhưng Kiều Dĩ Hàng nói xong câu “ta biết” đột nhiêm cảm thấy những lời này thừa thãi. Giống như một kẻ chột dạ đang gắng dùng lời ngon tiếng ngọt đến che dấu mục đích, dời đi sự chú ý của đối phương. Chi bằng dứt khoát một câu “ta biết” lại thể hiện thản nhiên cùng kiên định.

Kim gia cúi đầu, lục túi hồi lâu rút ra một chiếc bật lửa.

Nhưng không đợi hắn châm, Kiều Dĩ Hàng đã cầm diêm trên bàn quẹt một cây cho hắn.

Kim gia khựng lại nửa khắc.

Hai người cứ như vậy đối mặt lẫn nhau.

Phía sau bọn họ, một người đàn bà trung niên kêu to: “Thanh toán.”

Trước khi diêm cháy hết, Kim gia nghiêng tới trước, đốt xì gà.

Kiều Dĩ Hàng lắc lắc tay, mặt không chút thay đổi vứt diêm vào cái gạt tàn thô sơ làm từ vỏ chai Sprite.

Kim gia chậm rãi ngả ra sau.

Ghế lại phát ra một chuỗi kẽo kẹt chói tai.

“Cắt!” Liên Giác Tu đứng dậy. Nếu hắn không đeo kính râm, hẳn mọi người có thể chứng kiến vẻ kích động trong mắt hắn.

Cảnh này vốn rất trọng yếu, là màn dò xét lẫn nhau giữa hai cha con. Kỳ thực chuyện bọn họ tự ý cho thêm thoại của mình, cũng bỏ hoàn toàn phần nói chuyện phía sau, Liên Giác Tu hoàn toàn có thể hiểu vì sao. Lúc đầu sắp xếp vậy là vì hắn sợ diễn xuất của Kiều Dĩ Hàng không đủ nên dùng lời thoại đến bù đắp lỗ hổng này. Giờ xem là không cần thiết nữa rồi.

Phó đạo diễn bên cạnh đi tới: “Đổi sang chỗ khác luôn sao?” Vốn bọn họ đã thuê tới tận trưa, không nghĩ thành ra lãng phí.

Liên Giác Tu vẫn không nhúc nhích rồi đột nhiên vỗ tay: “Ta phải sửa kịch bản!”

“…”

Mấy ngày đầu thuận lợi khiến bọn họ tưởng tật xấu sửa kịch bản của Liên Giác Tu đã khỏi hẳn, nào ngờ lại tái phát rồi?

Liên Giác Tu ngẫm nghĩ một chút rồi nói: “Tìm một diễn viên khoảng hai mươi, tướng mạo ổn tới đây.”

Kiều Dĩ Hàng trong lòng vừa động nhưng kiềm lại.

Liên Giác Tu không để ý tới người khác, xoay người tìm chỗ yên tĩnh viết kịch bản.

Trợ lý của Kim gia đến đổi cho hắn sang cái ghế mới. Nói thật, cái ghế lúc quay đừng nói là hắn, ngay cả Kiều Dĩ Hàng nhìn cũng thấy sợ, chỉ lo động một cái liền gãy.

Đổi ghế xong, tâm tình Kim gia tốt hẳn lên, bắt đầu nói chuyện phiếm với Kiều Dĩ Hàng: “Ngươi có thiên phú diễn xuất đó.”

Sau những lời bình luận của bộ phim đầu tay lại có thể nghe tiền bối nói vậy thực sự là khiến lòng tin của Kiều Dĩ Hàng thêm vững chắc.

Kim gia chuyển đề tài: “Sao lại đi hát?”

Kiều Dĩ Hàng nghe ra ý phản đối của hắn nhưng vẫn đàng hoàng hồi đáp: “Ta debut trên lĩnh vực ca nhạc.”

“Đáng tiếc rồi.” Kim gia tiếc nuối, “Nếu ngươi sớm đi đóng phim vài năm, thảnh tựu chắc chắn cao hơn.”

Thành tựu cùng địa vị của hắn trong làng ca hát cũng không thấp.

Kiều Dĩ Hàng yên lặng kháng nghị trong lòng.

Bên ngoài cửa tiệm không ngừng có fan cố chen vào nhìn.

Kiều Dĩ Hàng ngẫm nghĩ một chút, dù sao cũng rỗi, đi ra ngoài dạo.

Tiểu Chu đang trốn trong xe ngủ gà ngủ gật, nghe thấy ngoài xe ồn ào liền bừng tỉnh. Nhìn ra thì thấy Kiều Dĩ Hàng đang bị một đám fan nữ vây ở giữa, cười tủm tỉm ký tên.

Tiểu Chu vội vàng xuống xe, rồi như máy khoan chui vào giữa.

Kiều Dĩ Hàng ký đến người thứ bốn mươi đã cảm thấy mỏi tay. Hắn vốn tưởng vài mươi người rất dễ giải quyết, nào ngờ các nàng còn muốn xin hộ cho người thân, bạn học. Thậm chí có người còn không nghĩ sẽ cho ai, cứ ký trước nói sau.

Lúc Tiểu Chu chạy tới, Kiều Dĩ Hàng đang bị vây khốn.

“Mọi người xin tránh ra, Đại Kiều phải đi quay rồi. Lần sau tới tiếp.” Tiểu Chu dùng thân thể nhỏ bé ngăn trở các thiếu nữ, như một gò núi nhỏ sừng sững, giúp Kiều Dĩ Hàng thuận lợi quay vào cửa hàng ăn.

Chỉ lát sau, Tiểu Chu cũng thuận lợi đột phá vòng vây trở về.

Hai người ngồi xuống thở hồng hộc, đồng loạt thở dài.

Tiểu Chu hỏi: “Không cần quay nữa sao?”

Kiều Dĩ Hàng: “Đạo diễn đang viết kịch bản.”

“Giờ mới viết sao?” Tiểu Chu ngẩn người. “Vậy cũng được à? Chẳng nhẽ lúc quay, Liên đạo viết câu nào ngươi đọc câu đấy?”

“Là lâm thời sửa kịch bản.” Kiều Dĩ Hàng nói, “Dạng như người vừa nói không phải là điện ảnh mà là phim thần tượng.”

Có người nói chuyện phiếm bớt nhàm chán hẳn đi.

Tiểu Chu cùng Kiều Dĩ Hàng cứ thế nói hết chuyện trên trời dưới bể, thậm chí có đôi khi không nói cùng một việc mà vẫn có thể vui sướng duy trì cuộc trò chuyện.

“Gần đây chuyện ngươi và Trương tổng giám thế nào rồi?”

“Khẩu vị cũng tốt, chỉ là cần giảm béo, ăn ít quá.”

“Thực ra ta cảm thấy Cao đổng cùng Phong Á Luân ở chung rất tốt.”

“Chỉ là cơ hội ra ngoài ăn ít quá. Nếu không còn có thể nhờ Phong Á Luân chỉ điểm một chút.”

“…”

Một buổi sáng cứ như vậy chầm chậm trôi qua.

Mọi người trong đoàn làm việc với Liên Giác Tu quen rồi, ai ai cũng đều có năng lực thích ứng cực mạnh, không cảm giác lãng phí thời gian, tự tìm việc mà làm. Có người còn có khả năng tiên tri, đem theo máy chơi game.

Phó đạo diễn biết Liên Giác Tu yêu cầu cao, đặc biệt tìm tới năm người phù hợp yêu cầu đến cho hắn tuyển.

Bất quá, chưa đợi Liên Giác Tu đánh giá đã nghe phó đạo diễn kinh hô: “Liên đạo, mắt ngài làm sao vậy?”

Vốn là ai làm chuyện đó, không ảnh hưởng lẫn nhau, nói chuyện cũng duy trì âm lượng nhất định. Một tiếng rống như hạc giữa bầy gà, ánh mắt mọi người nhất thời tề tụ trên người Liên Giác Tu.

Chỉ thấy Liên Giác Tu ngồi nghiêm chỉnh ở cạnh bàn, ngẩng đầu nhìn hắn. Bỏ kính ra, vết ứ xanh ở mắt hắn tựa như dấu chân đen trên nền tường trắng, vô cùng bắt mắt.

Kiều Dĩ Hàng nghĩ, nếu ở cạnh Liên Giác Tu mà có thùng để kịch bản, hắn nhất định sẽ ném phó đạo diễn bất tỉnh trước khi kịp thốt ra tiếng nào. Đáng tiếc, giờ đã muộn.

Liên Giác Tu ngẩng lên.

Dù đây không phải phim nhưng mọi người cảm giác được cảnh này quay rất chậm. Thậm chí vết bầm quanh mắt Liên Giác Tu còn bị phóng đại nhiều lần, làm cho mọi người có cơ hội khắc sâu ấn tượng về phân bố đậm nhạt, hình thể lớn nhỏ của nó.

Phó đạo diễn nhìn chằm chằm vết bầm nọ, sống chết cũng không chịu xê dịch một ly để tránh đi ánh nhìn kia.

Liên Giác Tu đợi hồi lâu, thấy phó đạo diễn run rẩy, cảm thấy đạt được hiệu quả mong muốn, một lần nữa đeo kính vào, chậm rãi hỏi thăm: “Diễn viên đâu?”

Phó đạo diễn run rẩy đi ra ngoài gọi người.

Năm diễn viên lục tục kéo vào.

“Á há há há há…” Tiếng cười đặc thù của phó đạo diễn từ cửa vọng vào.

Phần khuôn mặt không bị che khuất của Liên Giác Tu đột nhiên trở nên vi diệu vô cùng.

Những người khác vội vã làm mặt nghiêm túc, bậm chặt môi, đem lực chú ý dời lên những người mới đến.

Năm người, ai cũng đều cao lớn, dung mạo anh tuấn trẻ trung. Cửa tiệm vốn không lớn nay càng có vẻ chật chội.

Kiều Dĩ Hàng kinh ngạc phát hiện, Trầm Thận Nguyên cũng ở trong đám đó.

“Sao ngươi lại tới đây?” Kiều Dĩ Hàng đoạt trước lời ngăn chặn hắn kịp gọi tỷ.

Trầm Thận Nguyên cười tủm tỉm: “Đến thử vai a.” Hắn hạ giọng, “Cao đổng cũng tới.”

Kiều Dĩ Hàng ngẫm nghĩ một chút, phó đạo diễn rõ ràng là sợ diễn viên bình thường không thỏa mãn được yêu cầu của Liên Giác Tu mới đi mấy công ty lớn tìm người. Nhưng giờ còn chưa biết kịch bản ra sao, cũng không rõ nhân vật mới thêm có bao nhiêu cảnh. Lỡ như ít quá, chẳng phải là tự hạ giá bản thân sao.

Trầm Thận Nguyên thấy Kiều Dĩ Hàng trầm tư, biết ngay hắn đang nghĩ gì, kéo hắn sang bên, nhỏ giọng nói: “Cao đổng nói đến xem một chút. Nếu là nhân vật tốt, coi như thành khách mời. Nếu không tốt, coi như thăm dò. Hắc hắc, tốt xấu cũng được xuất hiện trên màn hình.”

Cao đổng tính toàn kín kẽ.

Kiều Dĩ Hàng cam bái hạ phong.

Tiểu Chu đột nhiên đứng dậy: “Các ngươi muốn uống gì hay ăn gì không?”

“Không cần.” Kiều Dĩ Hàng và Trầm Thận Nguyên đồng thanh.

Tiểu Chu cười khan: “Sắp cuối năm rồi, ta còn đang trông chờ Cao đổng tăng lương đây. Tốt xấu gì cũng cho ta cơ hội thể hiện đi.”

Trầm Thận Nguyên: “Ta rất hồi hộp, muốn vào WC. Ngươi muốn thay ta đi sao?”

Tiểu Chu: “Ta có thể ra đầu phố mua giùm ngươi một cái ống nhổ.”

Trầm Thận Nguyên: “…”

Kiểm tra rất nhanh bắt đầu.

Vì chỉ là nhân vật nhỏ nên Liên Giác Tu cũng không gióng trống khua chiêng, chỉ là tiện tay viết vài câu đối thoại đưa Kiều Dĩ Hàng cũng những người khác: “Ngươi diễn cùng bọn họ.”

Kiều Dĩ Hàng nhất thời cao hứng.

Thẳng thắn mà nói, về diễn xuất, hắn không phải người đúng đầu ở đây. Kim gia, thủ trường, người nào không phải tiền bối kinh nghiệm đầy mình? Để hắn tham gia kiểm tra người mới, không chỉ là để thử ứng viên mà còn là để thử hắn. Phải biết, trong năm người này, chưa nói tới ai khác, riêng Trầm Thận Nguyên đã có kinh nghiệm hơn hắn. Nếu còn diễn kém mấy người này, thà hắn đâm đầu vào tường chết luôn cho rảnh.

“Có vấn đề gì sao?” Liên Giác Tu liếc mắt nhìn hắn.

Dù hắn đeo kính râm nhưng nhìn gần vẫn thấy được lờ mở khuôn mặt đằng sau. Kiều Dĩ Hàng nhìn phần da đậm nhạt khác nhau, hít sâu hai lần rồi mới dùng ngữ khí bình thường hồi đáp: “Không vấn đề.”

“…”

Kiều Dĩ Hàng buồn bực nhìn hoa văn trên trần.

Trầm Thận Nguyên vỗ vỗ vai hắn có ý an ủi.

Ngay lúc mọi người đều đã vào vị trí, Liên Giác Tu đột nhiên quay sang Kiều Dĩ Hàng: “Nếu được gọi Trương Tri đến thử xem?” Nói thật khi viết nhân vật này, trong đầu hắn hiện lên hình ảnh Trương Tri nhưng ấn tượng về hắn trong lần ăn cơm trước hẳn là quá tệ nên mới kêu phó đạo diễn tìm người. Giờ ngẫm lại, hỏi thử chắc cũng không sao.

Kiều Dĩ Hàng kinh ngạc: “Hắn đang làm việc.”

“Ta biết. Chỉ là muốn cho hắn đến thử thôi.” Liên Giác Tu sờ cằm, “Ngươi gọi điện hỏi thử xem.”

Người đang dưới mái hiên, không thể không cúi đầu.

Kiều Dĩ Hàng rút di động gọi điện.

Chuông reo hai tiếng liền có người nhấc máy.

Kiều Dĩ Hàng lập tức ngắn gọn truyền đạt lại ý đồ của Liên Giác Tu.

Trương Tri lẳng lặng nghe hắn nói hết rồi mới đáp: “Tôi đang họp.”

Kiều Dĩ Hàng có chút xấu hổi, chất vấn lại: “Họp sao không tắt di động?”

“Tắt di động nếu anh gọi tới thì sao biết được?” Trương Tri dùng giọng điệu cực đứng đắn lại cực không đứng đắn nói.

Kiều Dĩ Hàng không nhịn được mà cong khóe miệng nhưng thấy tất cả đều đang nhìn mình liền đè ép xuống: “Vậy cậu có tới được không?”

“Hết giờ tôi tới đón anh.” Trương Tri dừng một chút, “Về phần đóng phim, chờ khi nào hắn quay một bộ cho chúng ta diễn tình nhân rồi bàn tiếp.”

Kiều Dĩ Hàng nghẹn lời.

Liên Giác Tu thấy hắn buông di động, lập tức vươn cổ sang hỏi: “Thế nào?”

Kiều Dĩ Hàng mỉm cười: “Hắn bận quá, không thể phân thân được nhưng rất hy vọng lần sau còn cơ hội cho hắn lên màn ảnh.”

“Thật chứ?” Liên Giác Tu chớp chớp, ánh mắt mang theo nghi ngờ.

Kiều Dĩ Hàng thản nhiên đáp: “Thật.”

Liên Giác Tu đành thôi truy vấn. Thực ra cho Trương Tri vào vai phụ chỉ vì ngoại hình cùng tính cách của hắn. Vai diễn này mà để cho Trương Tri thì chính là lấy tính cách của hắn mà diễn. “Được rồi, bắt đầu đi.”

“Ai cho mày ngồi ở bàn này?” Một thanh niên mặc quần da bó đen dùng tư thế chuẩn như người mẫu bước vào.

Kiều Dĩ Hàng lười biếng đáp: “Chả liên quan m* gì đến mày.”

Thanh niên khom lưng, hung tợn quát: “Cút ngay cho tao!”

Kiều Dĩ Hàng ngước lên, mỉm cười: “Động tác khó vậy ngươi làm mẫu trước đi?”

Thanh niên đập bàn: “Gan nhỉ! Mày cứ chờ xem!”

Năm câu đối thoại đơn giản nhưng không gian mô tả lại rất lớn. Đối phương diễn ra một kẻ lưu manh ngông nghênh, động tác dứt khoát vậy nên Kiều Dĩ Hàng phối hợp diễn ra hình tượng bình tĩnh.

Như vậy mới có thể tương phản mãnh liệt.

Ba người tiếp theo cũng đều diễn từa tựa như vậy.

Trên cơ bản không ai chệch khỏi hình ảnh ngang ngược, phô trương.

Cuối cùng, Trầm Thận Nguyên vào trận.

Kỳ thật Kiều Dĩ Hàng đã lén dự đoán hình tượng hắn định diễn nhưng với khuôn mặt tươi cười rạng rỡ như ánh mặt trời của hắn thực sự khó liên tưởng tới bộ dạng ngạo ngược, thô lỗ. Rất nhanh hắn sẽ biết thôi.

Một người cực kỳ cao ngạo.

Kiều Dĩ Hàng đột nhiên nhớ ra, trong năm người Trầm Thận Nguyên là người duy nhất biết Trương Tri. Đây là ưu thế của hắn.

Trầm Thận Nguyên đi tới trước bàn, nhẹ nhàng miết trứ ngón trỏ một vòng rồi cúi đầu nhìn thoáng qua, thản nhiên nói: “Ai cho mày ngồi ở bàn này?”

Kiều Dĩ Hàng không diễn lười biếng nữa mà cầm ngay cái ghế đang ngồi lên, quăng về trước, gằn từng chữ: “Liên quan gì đến mày!”

Trầm Thận Nguyên cũng không kinh sợ, mà cúi đầu, chậm rãi phun ra một chữ: “Biến!”

Cùng một chữ, hắn nói vừa nhẹ vừa dứt khoát khiến mọi người đều kích động.

Kiều Dĩ Hàng tựa hồ bị chọc giận, môi nhè nhẹ run, hồi lâu mới hung tơn nhe răng cười: “Động tác khó như vậy, ngươi hẳn nên làm mẫu trước chứ?”

Trầm Thận Nguyên cười nhưng ánh mắt như là nhìn một người chết: “Gan đấy. Chúng ta cùng chờ xem.”

Ngay lúc Liên Giác Tu hô “tốt lắm”, Kiều Dĩ Hàng như trút được gánh nặng.

Kết quả không cần hoài nghi.

Hơn hẳn bốn vị diễn côn đồ nhan nhản ngoài phố kia, hình tượng của Trầm Thận Nguyên hiển nhiên nội hàm hơn nhiều.

(Bên trên nói hình tượng lưu manh này trùng khớp với Trương Tri, vậy chẳng phải nói Tiểu Chi là lưu manh có nội hàm sao =)))

Liên Giác Tu có thâm ý nói: “Sự đệ đồng môn a.”

Kiều Dĩ Hàng biết hắn ám chỉ mình thiên vị. Dù sao khác với hình tượng lười biếng lúc trước, nhân vật lúc sau có vẻ rất thiếu kiên nhân, rất dễ nổi bật lên khí thế cường đại của nhân vật Trầm Thận Nguyên diễn. Chỉ có bản thân hắn biết, ngay từ đầu hắn đã bị Trầm Thận Nguyên áp chế. Nhân vật lúc sau là hắn vô thức điều chỉnh ra tới chỉ trong vài giây, không để cho lý trí có khả năng suy xét.

Khá hơn chân tướng này, ý bao che của Liên Giác Tu cho hắn thang đi xuống nên hắn không giải thích.

Dù là có thêm cảnh diễn nhưng chỗ này chỉ thuê trong buổi sáng nên xế chiều không thể quay tiếp. Đoàn làm phim có xe đưa đón chung nhưng ngôi sao như Kiều Dĩ Hàng chắc chắn sẽ ngồi xe riêng của công ty.

Trầm Thận Nguyên dù còn chưa biết sẽ diễn cái gì nhưng dù sao cũng là nhân vật vất vả đấu tranh mới giành được nên thấy vô cùng hưng phấn, nhất định kéo hắn đi ăn.

Kiều Dĩ Hàng thấy bốn diễn viên khác trước khi đi ít nhiều toát ra địch ý với hắn, cảm thấy vô cùng bất đắc dĩ.

Trầm Thận Nguyên kéo Kiều Dĩ Hàng ra đến cửa, đã thấy Cao Cần khoanh tay chờ sẵn, chỉ hắn nói: “Ngồi xe Tiểu Chu.”

“Tốt.” Trầm Thận Nguyên kéo Kiều Dĩ Hàng đi tiếp lại nghe Cao Cần chậm rãi nói: “Hắn ngồi xe ta.”

Ngồi trên xe Cao Cần, tâm tình Kiều Dĩ Hàng rất phức tạp. Trong đầu hắn không ngừng tua đi tua lại đoạn đối đầu giữa hắn và Trầm Thận Nguyên. Cảm giác này khiến hắn hận không thể nhảy xuống xe, kéo Trầm Thận Nguyên về lại tiệm ăn, diễn lại đoạn vừa rồi.

Bời vì thực sự bất mãn a.

“Giờ đã hiểu vì sao ta lại ký hợp đồng với Trầm Thận Nguyên rồi chứ?” Cao Cần vừa mở miệng đã đâm trúng hồng tâm.

Sự tình liên quan tôn nghiêm bản thân, trong lòng Kiều Dĩ Hàng đã sớm chao đảo dữ dội, ngoài mặt vẫn bất động thanh sắc: “Diễn xuất của hắn rất tốt.”

Cao Cần: “Ta vốn để ngươi chuyên tâm tấn công lĩnh vực âm nhạc rồi bồi dưỡng người nữa chuyên tấn công lĩnh vực điện ảnh.”

Kiều Dĩ Hàng kinh hãi nhìn hắn.

“Vì lần đầu ngươi diễn thực sự quá tệ.” Cao Cần nói thẳng.

Kiều Dĩ Hàng nghiêm mặt không nói chuyện.

“Là Á Luân khuyên ta nên để ngươi phát triển toàn diện. Hắn cảm thấy ngươi có tiềm năng.” Cao Cần thấy Kiều Dĩ Hàng im lặng lại nói, “Đương nhiên ta cũng không có bỏ kế hoạch của mình nên ta chọn Trầm Thận Nguyên. Khả năng ca hát của hắn thì thường thường nhưng diễn xuất không tệ, chỉ là chưa gặp thời.”

Kiều Dĩ Hàng trầm giọng: “Giờ ngươi định dùng kế hoạch ban đầu?” Ngay lúc hắn được nhiều người nhận xét là diễn xuất tiến bộ, có thiên phú? Hắn buồn bực, thậm chí nhất thời nảy ra ý nghĩ đổi công ty.

“Không. Ta điều chỉnh kế hoạch rồi.” Cao Cần nắm vô lăng nhẹ nhành di chuyển, “Trường Giang sóng sau xô sóng trước, sóng trước chưa chắc đã chết trên bờ cát. Chỉ cần tìm đúng phương hướng, sóng trước sẽ nhờ lực đẩy mà chảy vào biển rộng.”

Dù ngồi trong phòng ăn, lời Cao Cần nói vẫn như cũ không ngừng vang lên trong đầu Kiều Dĩ Hàng —

“Nhan Túc Ngang cũng không phải tự bản thân đi tới địa vị ngày hôm nay.”

“Vĩnh viễn đừng bao giờ xem thường bất kỳ ai, nhất là bản thân ngươi.”

“Khiêu chiến bản thân, ngươi sẽ cô độc. Khiêu chiến đối thủ, nhiệt huyết trong ngươi sẽ sôi tráo. Đây là bản chất hiếu chiến của nam nhi.”

Trầm Thận Nguyên thấy Kiều Dĩ Hàng cầm đũa bất động hồi lâu, không nhịn được vỗ vai hắn: “Sư huynh à, ngươi không sao chứ?”

Kiều Dĩ Hàng tỉnh lại, quay đầu lẳng lặng nhìn hắn.

Trầm Thận Nguyên bị hắn nhìn đến sợ hãi: “Sư huynh? Sao thế?” Sớm biết vậy lúc nãy đã sống chết lôi kéo Cao Cần, Tiểu Chu vào ăn cùng.

Kiều Dĩ Hàng bỗng nhiên mỉm cười: “Lúc nào rảnh chúng ta cùng nhau đi hát karaoke đi. Chỗ nào có tính điểm ấy.” Như vậy mới là thúc đẩy lẫn nhau, cùng tiến bộ a.

Trầm Thận Nguyên không hiểu chuyện gì nhưng sư huynh phục hồi bình thường là quan trọng nhất. Hắn liền gật đầu: “Tốt.”