Mãi đến khi cơm nước xong, Trương Tri cũng không nhắc lại việc nọ.
Kiều Dĩ Hàng tự nhiên mừng thầm tiếp tục giả ngu.
Về tới nhà, Trương Tri để Kiều Dĩ Hàng lên lầu trước, bản thân đưa xe xuống hầm ngầm. Sau khi đỗ xe, hắn mở cốp sau, lấy ra ba mươi đóa hồng.
Cánh hoa còn đọng vài giọt nước, hiển nhiên là chuẩn bị từ trước khi đến quán lẩu.
Sau thất bại đêm sinh nhật, Trương Tri lại phải cầu cứu Trương Thức Khiêm.
Mà người đang trong tuần trăng mật vô thời hạn càng ngày càng quen với thân phận cố vấn tình yêu, nhất là sau mấy lần nhận cầu cứu của Trương Tri. Trương Thức Khiêm cùng vợ tiến hành thảo luận nghiên cứu rút ra được tám chữ quý báu –
Nước giàu binh mạnh, từ từ mà đến.
Nghe xong Trương Tri ngẫm nghĩ thực lâu rồi hỏi: “Cần thuê người bắt cóc à?“
Trương Thức Khiêm bi thán. Nói văn vẻ kiểu này nhất định phải chọn đối tượng mà nói, không thì sẽ thành ra đàn gảy tai trâu. Hắn đành bắt đầu phân tích tâm lý hai bên cho Trương Tri nghe.
Điểm quan trọng nhất, không thể chỉ đứng từ góc nhìn của mình để đánh giá vấn đề.
Kiều Dĩ Hàng là nghệ sĩ nên khi lo nghĩ đến tương lai hai người cũng phải quan tâm đến sự nghiệp của hắn. Đầu tiên, công khai quá sớm tuyệt đối không được. Nhìn Nhan Túc Ngang, Liên Giác Tu thử xem, ai cũng đều có địa vị vững vàng mới dám to gan đến vậy. Mà Kiều Dĩ Hàng cho dù có cộng thêm Trương Tri cũng chưa với tới mức đó, nhất là Trương Tri. Tất cả hắn có đều nhờ cái danh người thừa kế tập đoàn Trương thị. Một khi Trương Phục Huân nổi giận vì việc này thì hắn trắng tay. Vậy nên cố gắng phấn đầu, xây dựng sự nghiệp của bản thân mới là bảo hiểm tốt nhất cho tương lai hai người bọn họ.
Tiếp theo, Kiều Dĩ Hàng dù sao cũng là người chín chắn, lại lăn lộn trong giới giải trí lâu vậy, suy nghĩ chắc chắn cẩn thận. Vậy nên công kích quá mức gấp gáp chỉ khiến đối phương phản ứng ngược.
Cuối cùng, từ góc độ Trương Thức Khiêm mà nói, Kiều Dĩ Hàng đối Trương Tri có chút gọi là dung túng. Ít nhất nếu đổi lại là hắn bị người cùng giới cường hôn, tuyệt đối không chỉ giáo huấn, mắng chửi vài câu là xong. Tối thiểu cũng phải tẩn đối phương một trận nên thân.
Kết luận lại, tiền đồ của Trương Tri khá sáng sủa.
Coi Trương Thức Khiêm như thần phật, nói gì nghe nấy, Trương Tri chẳng những càng chăm chỉ làm việc, ngay cả mấy tiết mục nhảm nhí hắn ghét cũng tham gia để gia tăng danh tiếng cùng quan hệ trong giới. Đương nhiên, gặp gỡ Kiều Dĩ Hàng là ngoài ý muốn.
Thang máy “đinh“ một tiếng, cửa mở sang hai bên.
Trương Tri lấy lại tinh thần, lòng bàn tay chảy mồ hồi.
Kinh nghiệm hôm sinh nhật lưu lại cho hắn một bóng ma nên dù muốn nỗ lực lại sợ đối phương trốn tránh vì hắn biết, bây giờ còn cách mục tiêu quá xa.
Lấy ra chìa khóa mở cửa, phòng khách chỉ có đèn huỳnh quang màu lam bốn góc còn sáng. Trương Tri cởi giày, nhẹ nhành đi tới phòng Kiều Dĩ Hàng.
Kiều Dĩ Hàng lúc này vừa tắm xong, mặc áo ngủ đi ra, thấy hắn ngẩn đứng đó sững sờ, thân thể vốn thả lỏng lập tức cứng ngắc: “Về rồi à?“
“Ừm.“ Trương Tri mỉm cười đưa bó hoa hồng cho hắn, “Tặng anh.“
Kiều Dĩ Hàng vô thức giơ tay nhận rồi rất nhanh khựng lại.
Xét ra mà nói, một người đàn ông nhận được hoa hồng từ một người đàn ông khác, lại còn là hoa hồng đỏ, xác thực rất kỳ cục.
“Trang trí trong phòng cho đẹp.“ Trương Tri bước tới nhét hoa vào tay Kiều Dĩ Hàng.
Những lời này hiển nhiên là bậc thang rồi.
Kiều Dĩ Hàng theo lời nói, nhận lấy hoa, gượng cười: “Đúng thế. Gần đây tôi cũng cứ thấy phòng có chút đơn điệu, chưa nghĩ ra nên mua gì. Giờ ngẫm lại thấy hóa ra thiếu một bình hoa a.”
Đang nói thì Trương Tri bước đến gần, hôn nhẹ lên mặt hắn: “Ngủ ngon.”
“…” Kiều Dĩ Hàng hoàn toàn đông cứng.
Hắn thực sự không muốn làm căng quan hệ với Trương Tri nhưng nếu mỗi ngày đều bị quấy rối thế này, hắn không biết còn chịu được bao lâu.
Kiều Dĩ Hàng hít sâu, xoay người về phòng, đóng cửa lại.
Từ sau khi có khách trọ, hắn dưỡng thành thói quen luôn luôn đóng cửa khi ngủ.
Hắn đặt hoa xuống đất, chán ngán đếm.
Trên thực tế, trong nhà hắn không có bình hoa. Hắn luôn băn khoăn tại sao trong phim, mỗi lần diễn viên nhận được hoa thì lúc sau thể nào cũng tìm được một cái bình phù hợp để cắm. Hắn cho rằng, đa số chỉ có thể tìm được một cái lon nước ngọt chưa vứt là cùng.
Cửa bị gõ hai cái.
Kiều Dĩ Hàng đứng phắt dậy.
Trương Tri đẩy cửa ra: “Tôi đến tắm.”
“Xin mời.” Kiều Dĩ Hàng vừa mỉm cười vừa ảo não nghĩ, sớm biết có ngày cho thuê phòng thì đã không cải tạo toa-lét bên ngoài thành phòng để đồ.
Sau khi Trương Tri vào phòng tắm, Kiều Dĩ Hàng kinh ngạc phát hiện bản thân nghe âm thanh truyền ra từ phòng tắm mà có thể tưởng tượng ra rất nhiều hình ảnh kiều diễm…
Hắn vội vã dời sang thư phòng.
Mở máy tính lên, Kiều Dĩ Hàng không có hứng thú vào game.
Thời điên cuồng vì game dường như đã qua. Lúc đó hắn là Tiểu Thuyền đơn thuần, chơi game để giảm stress mà giờ đây vào game chắc chắn gặp hai người biết hắn là Kiều Dĩ Hàng, tự nhiên không có cảm giác thoải mái ban đầu. Lại nói tiếp, thành nhân yêu không nhất định là kẻ lừa đảo, có đôi người chỉ muốn thử trở thành người khác mà thôi.
Kiều Dĩ Hàng không vào game mà vô thức lên net, tìm thông tin về hoa hồng đỏ.
Đến khi hắn ý thức được, kết quả đã hiện ra.
Đã ra thì xem, hắn kích vào một trang web.
…
Ba mươi đóa hồng biểu thị xin nhận lấy tình yêu của tôi.
…
Kiều Dĩ Hàng chợt hiện ra câu nói của Trương Tri tại “Lâm đương gia” – giai đoạn ban đầu.
Vậy nên giờ hắn đang cố gắng nhằm đạt được mục tiêu sơ cấp sao?
Kiều Dĩ Hàng có chút nghẹn khuất. Hắn không muốn chủ động nhắc tới để tránh đối phương nghĩ hắn rất để ý, nhưng nếu giữ im lặng… hắn dường như thực sự phiền lòng.
Chuột lại kích vào game.
Đánh mật mã, nhìn đến hình ảnh quen thuộc, thuận tay xem danh sách bạn tốt.
Bất ngờ thay, Đại Dương đang onl.
[tư trò chuyện]
Tiểu Thuyền: (⊙o⊙) Đại Dương?
Đại Dương: (⊙o⊙) Tiểu Thuyền?
Tiểu Thuyền: sao lại ở đây?
Đại Dương: lên mạng a.
Tiểu Thuyền: bỏ đi. Rảnh không?
Đại Dương: kết hôn hả? O(∩_∩)O~ luôn rảnh rỗi!
Tiểu Thuyền: không phải.
Tiểu Thuyền: PK.
Đại Dương: … ta đau bụng.
Tiểu Thuyền: không sao. Đưa nhân vật vào Đài Luận Võ là được.
Đại Dương: o(╯□╰)o tỷ, ngươi học xấu từ tỷ phu.
Kiều Dĩ Hàng ngẩn người. Tay cầm chuột hồi lâu không nhấn xuống. Tìm người đến Đài Luận Võ trút giận đúng là phong cách của Trương Tri.
Đại Dương: gần đây tỷ phu rất ít vào game a.
Tiểu Thuyền: hắn bận.
Đại Dương: (⊙o⊙) ngươi có liên lạc với hắn trong hiện thực sao?
Tiểu Thuyền: ngươi lắm chuyện quá đó.
Đại Dương: thuận miệng hỏi thôi mà. Nhưng từ lần Suất suất suất rống trên kênh thế giới về sau liền không thấy hắn. Chẳng nhẽ giận phát điên rồi sao?
Kiều Dĩ Hàng nhớ lại lần Trầm Thận Nguyên chia sẻ tin tức lần trước, nhất thời cũng thấy mờ mịt. Lấy tính cách của Trương Tri mà nói, rất có khả năng giận điên người.
Tiểu Thuyền: ngươi làm gì thế?
Đại Dương: cùng bọn hòa thượng đánh quái. Tỷ đến không?
Tiểu Thuyền: không cần. Ta đi quanh quẩn ngắm cảnh là được rồi.
Đại Dương: …
Đại Dương: hôm nay tỷ đến để đi dạo trong game sao?
Tiểu Thuyền: ngươi có thể đừng gọi ta là tỷ nữa được không?
Đại Dương: (⊙o⊙) nhưng nếu gọi ca chẳng phải dễ lộ ra thân phận của ngươi sao?
Tiểu Thuyền: ngươi coi ta như người qua đường là được.
Đại Dương: a!
Tiểu Thuyền:?
Đại Dương: ta chết rồi.
Tiểu Thuyền: ý trời.
Đại Dương: -_-|||
Kiều Dĩ Hàng đột nhiên nghe thấy tiếng bước chân, ngẩng đầu lên thì thấy Trương Tri đang bước vào, nửa người trên để trần, nửa dưới chỉ quây một cái khăn tắm, hai tay đang bận rộn lau mái tóc ướt sũng, phong cảnh trước ngực lộ ra không sót gì.
Mặc dù đều là nam nhân nhưng Kiều Dĩ Hàng vẫn vô thức liếc ra chỗ khác.
“Anh làm gì thế?” Trương Tri lười biếng hỏi.
“Chơi game.”
“Game?” Trương Tri nhướn mày, “Bọn Suất suất suất có khỏe không?”
Kiều Dĩ Hàng thấy hắn chủ động nhắc tới Suất suất suất, thuận miệng hỏi: “Chuyện lần trước không sao rồi chứ?”
“Chuyện lần trước?” Trương Tri mờ mịt.
“Chính là chuyện hắn lên kênh thế giới nói…” Kiều Dĩ Hàng nheo mắt, “Cậu không biết?”
Trương Tri nhún vai.
“Vậy quên đi.” Loại chuyện này không biết là tốt nhất. Hắn nói ra bây giờ lại giống như đang ly gián.
“Chuyện gì mới được chứ?” Trương Tri vừa nói vừa nhích đến gần.
Mùi hương dầu gội cùng sữa tắm nhất thời tràn ngập phòng