Chương 98: Kỹ Năng Dâm Đãng

Trên đường, Lương Tu Ngôn tỉnh lại, nhìn thấy mọi ngưỡi đã tập trung với nhau, thoáng sửng sốt, lập tức chú ý mình đang được Hắc Vân Áp Thành bế kiểu công chúa, sợ tới mức vội nhảy xuống.

Mất mặt quá, vậy mà trước mắt bao người được người khác bế!

Đáng tiếc cậu vừa chạm đất, do cuộc làm tình vừa rồi quá kịch liệt, tiêu hao thể lực quá độ, hai chân như nhũn ra, trực tiếp té nhào ra đất.

Hắc Vân Áp Thành ôm ngực nhìn, thờ ơ lạnh nhạt, cũng không đi dìu cậu, vì bộ dạng cậu cứ như thấy quỷ, nôn nóng nhảy từ trong lòng mình xuống, nên thấy khó chịu trong lòng.

Cuối cùng vẫn là Đồ Tô cách cậu gần nhất ra giúp đỡ, nhưng kết quả Lương Tu Ngôn còn chưa kịp nói tiếng cảm ơn, đã nhận được tầm mắt như giết người ở đằng trước. Chịu khổ riết nên hiển nhiên cậu hiểu rõ, vội vàng thu tay về, ngượng ngùng nói: “Không có việc gì, tự mình đi được.”

Đồ Tô đưa mắt sang nơi đang phát sát khí – Hắc Vân Áp Thành, trong lòng tự nhiên hiểu được, cũng không gắng gượng thêm.

Thế là, Lương Tu Ngôn hai chân tập tễnh, đi một mình ở đằng cuối đội. Đồ Tô thỉnh thoảng quay đầu tỏ vẻ an ủi bằng mắt.

Lương Tu Ngôn hưởng thụ sự quan tâm của mỹ nhân, cậu vừa mới chịu trừng phạt nên không khỏi có chút lâng lâng, không khỏi cảm khái, mỹ nhân đúng là liều thuốc tốt mà, hiện tại chân giống như không còn mỏi nữa, toàn thân tràn đầy sức lực, dù làm thêm ba trăm hiệp vẫn không xi nhê nhá.

May sao, trước khi cậu làm ra hành động khác người nào đó, một hàng bảy người cuối cùng cũng tới đích của phó bản đợt này.

Phòng quan tài chính chủ quả khác biệt, vàng son lộng lẫy, xa hoa. Và trong thạch thất trước mắt họ, hệt như một căn phòng cỏ tranh.

Không hổ là được người đời bình luận hoang dâm vô độ, lăng mộ của Hiên Viên Thắng quá chi phóng túng khoe khoang, phải biết rằng, đối với hoàng đế khai quốc, sách sử thường vô cùng khen ngợi, cái gì mà dùng trời đất để gia tăng miêu tả thành biểu hiện trác tuyệt bất phầm.

Bỏ qua Hiên Viên Thắng một bên không bàn tới nữa, chúng ta quay lại về thạch thất này.

Một đường rọi sáng ánh nến, lần này trong miệng rồng ở bốn góc đều đặt bốn viên dạ minh châu, chiếu rọi thạch thất như ban ngày. Chính giữa còn có một chiếc quan tài dán đầy vàng lá.

Điều đó không thể xem là đặc biệt, chuyện khiến người ta kinh ngạc là bên cạnh quan tài là một long ỷ, và có một người thanh niên đang ngồi trên long ỷ. Hắn ghé nửa người lên quan tài, gối đầu lên cánh tay, dường như đang ngủ.

Tuy chỉ có thể nhìn thấy nửa gương mặt, nhưng đã có thể thấy hắn ước chừng trên dưới ba mươi tuổi, tướng mạo khá thanh tuyển.

Ở trong một cái lăng mộ cả trăm năm, thấy một người thanh niên 30. dù bất kể hắn là người sống hay cương thi, thì đều là chuyện không ai không khiếp sợ.

Hắn giống như đã trầm ngủ trăm năm ở trong lăng mộ này, sống hay chết đều tồn tại cùng lăng mộ, nay u linh do người trộm mộ quấy rầy, mà thức tỉnh.

Ánh mắt của thanh niên đảo một vòng qua mọi người, sắc mặt âm trầm, gương mặt vốn thanh tú, bấy giờ pha thêm phần khí thế bất nộ tự uy.

Lúc bị ánh mắt quét qua Lương Tu Ngôn chỉ cảm thấy một luồng khí lạnh chạy dọc theo sống lưng, run hết cả da đầu.

Tuy trước mặt là một người sống sờ sờ, nhưng mà, đâu ra người sống lại có ánh mắt ấy chứ, trong đôi mắt xinh đẹp là sự tĩnh mịch vô vọng.

Lương Tu Ngôn không khỏi lùi về sau một bước, chợt nghe thanh niên mở miệng nói:

“Không ngờ qua gần trăm năm, có người dám xông vào lăng mộ này, a Thắng, ngươi chắc phải mở mắt ra xem, hậu sinh đáng sợ quá!”

Âm sắc của thanh niên khá dễ nghe, nhưng do đã lâu chưa nói chuyện, nên âm tiết nghe rất quái. Bảo là nói chuyện, chẳng bằng nói là như cái máy radio cũ, đang phát ra âm thanh rin rít.

Trái lại càng tăng thêm bầu không khí khủng bố, ngẫm lại xem, hắn vậy mà liên quan tới hoàng đế khai quốc tên a Thắng, rõ ràng hắn ta là lão yêu tinh sống trăm năm!

Cương thi!

Đây là ý nghĩ đầu tiên của Lương Tu Ngôn.

Nhưng cũng chẳng sao, suy cho cùng cũng là trò chơi, dù là cương thi, chỉ cần là BOSS thì vẫn có thể hạ gục.

Tiếp đó thanh niên hét lớn một tiếng: “Hay lắm, bọn ngươi có gan tiến vào, thì đã có giác ngộ chết, ta đây sẽ thành toàn cho các ngươi!” Nguyên bản thanh niên còn thấy lạnh lùng, vô dục vô cầu, trong tay xuất hiện một cái roi, triển khai tư thế, quất về hướng bọn họ.

Bên này đều là tay chơi lão luyện có kinh nghiệm phong phú, việc đánh BOSS hiển nhiên không lúng túng.

Nhất Kiếm Tảo Thiên Hạ thân là MT, phụ trách chắn quái; Hắc Vân Áp Thành công kích cao, phụ trách phát năng lượng; Mạc Tuấn Ninh dùng ám khí công kích xa; Tùy Phong ỷ vào khinh công cao, chạy chung quanh thanh niên gây rối; Đồ Tô và Đường Thất Thiểu phụ trách trị liệu.

Còn Lương Tu Ngôn, tuy cậu ra sức đánh, nhưng trên đầu BOSS đều chỉ xuất hiện duy nhất chữ miss.

Không biết có phải do miss nhiều quá không, thanh niên vốn chẳng thèm liếc mắt tới mấy công kích như gãi ngứa của Lương Tu Ngôn, cuối cùng bị con kiến bé này làm phiền không chịu xiết, bỏ quên Nhất Kiếm Tảo Thiên Hạ, một roi quất về phía Lương Tu Ngôn.

Chỉ thấy cặp mắt thanh niên lộ hung quang, theo đó roi cũng chợt hiện ra quang mang nhàn nhạt. Người chơi quen thuộc trò chơi đều sẽ biết, đây là BOSS muốn thi triển kỹ năng!

“Đệt, bố mày bị liên lụy rồi!” Nhất Kiếm Tảo Thiên Hạ gấp đến độ kêu to. Gã thân là MT, kéo dài cừu hận của BOSS là công việc chủ yếu của gã. Kết quả, gã cẩn thận nửa ngày, không ngờ không phải OT tới Hắc Vân Áp Thành đánh cực mạnh, mà là Lương Tu Ngôn kẻ căn bản không phá được phòng ngự.

Hắc Vân Áp Thành thầm mắng một câu ngu ngốc, rồi liền chạy qua chỗ Lương Tu Ngôn, muốn thay cậu đỡ một chiêu này. Dù sao thực lực của BOSS quá rõ ràng, công kích bình thường có thể gạt mất một nửa huyết của Nhất Kiếm Tảo Thiên Hạ, huống chi là kỹ năng chuyên chúc của BOSS.

Mạc Tuấn Ninh thì tăng nhanh ám khí trong tay, đều giáng xuống người thanh niên. Theo lý thuyết lực đánh của hắn lớn hơn Lương Tu Ngôn, nhưng vi phạm quy tắc của trò chơi chính là thanh niên chỉ nhắm vào Lương Tu Ngôn, căn bản mặc kệ hắn.

Bên kia, Đồ Tô cũng sẵn sàng kỹ năng trị liệu đơn thể cực mạnh, chỉ cần không phải miểu sát, hắn còn nắm chắc kéo về giá trị sinh mệnh của Lương Tu Ngôn. Có điều bằng cập bậc và phòng ngự của Lương Tu Ngôn, không bị miểu sát thì thiệt là khó.

Mọi người đều đổ mồ hôi, mắt thấy roi nặng nề đánh vào người Lương Tu Ngôn, lập tức một vầng sáng trắng phát ra từ người cậu, sau khi ánh sáng tan đi, người vẫn còn lưu lại.

Vậy mà không bị truyền tống tới điểm sống lại? Lương Tu Ngôn khó mà tin nỏi, cậu cảm kích nhìn thoáng qua Đồ Tô, nghĩ rằng không hổ là đại đệ tử của thần y cốc, trình độ trị liệu quả không vừa!

A, thế nhưng, tại sao ánh mắt mọi người nhìn mình hơi kì kì? Tức giận, bất đắc dĩ, hâm mộ, còn có muốn cười mà cứ nhịn.

Ê ê, còn đánh BOSS không, các ngươi không thể chuyên tâm tí được không!

Vào lúc Lương Tu Ngôn còn đang mờ mịt, đã thấy Hắc Vân Áp Thành ném thứ gì đó qua đây.

“Mặc vào,” gương mặt y tái xanh, trông vô cùng khó coi, cuối cùng còn đá thêm câu, “Đứng qua một bên, không cần ngươi xen vào.”

Lương Tu Ngôn bĩu môi, cảm thấy mình oan khuất quá. Cấp thấp thì sao, cấp thấp thì cướp quyền lợi góp sức của ta à?

Cậu lặng lẽ lui về một góc, lấy ra món đồ Hắc Vân Áp Thành ném cho, nhìn nhìn.

A, sao lại là quần áo? Tuy số liệu không tệ lắm, nhưng cũng được xem là tiểu cực phẩm.

Nhưng mà cho cậu quần áo làm gì hở? Kì lạ thiệt nha!

Lương Tu Ngôn càng thêm khó hiểu, bất quá khi cậu cúi đầu nhìn, lập tức hiểu ra–

Đệt! Quần áo đâu! Quần áo của bố đâu!

Cái bộ đồ vừa rồi còn mặc trên người vậy mà nay không thấy đâu nữa!

Lương Tu Ngôn vội vàng lục lọi bao phục xem xét, phát hiện áo vẫn còn, nhưng biểu hiện thì, độ tổn hại 100/100, không thể sử dụng.

Đệt, hóa ra một roi ban nãy, không tiêu trừ giá trị máu của cậu, ngược lại tiêu trừ thẳng tay y phục cậu! Trách sao ánh mắt mọi người nhìn cậu kì quái như thế, bởi vì trên người cậu còn lưu lại vết cắn gặm của hai tên cầm thú kia!

Phía trên có ô mai do mút lưu lại, còn có dấu răng hiện rõ! Chết mất thôi.

Hiện nay Lương Tu Ngôn xấu hổ và tức giậc đến nỗi hận không thể tát chết cái con BOSS kia, cái đồ kĩ năng hèn hạ a, người rõ ràng thanh tú như thế, sao có thể sử dụng kỹ năng hèn hạ vậy hả? Lại quất một roi chẳng phải tiêu trừ luôn cái quần của cậu sao?

Lương Tu Ngôn trốn ở góc phòng căm phẫn nhìn chòng chọc vào thanh niên đang bị mọi người vây công, không dám tiến lên giúp vui. Nói giởn, nơi đó của cậu còn ngậm tinh dịch của hai tên cầm thú kia, quần ngàn vạn lần không thể mất!

Còn cái bộ này…

“Hắc Vân Áp Thành cái thằng khờ này, trang bị cấp 60 bố mặc được hả!”