“A a a!”
Nam nhân đè trên người cậu hệt như dã thú vận sức chờ phát động, đánh về phía con mồi mình thèm thuồng đã lâu, nhắm vào vị trí yếu ớt nhất của đối phương, dùng lực toàn thân va chạm nơi đó, khiến cho con mồi thuần phục dưới thân mình.
Lương Tu Ngôn chỉ cảm thấy tràng đạo yếu ớt sắp bị đâm thủng, vừa đau vừa sợ. Nhưng càng bị nam nhân xâm phạm như vậy càng khiến cậu thấy thích.
Nhưng đối với Hắc Vân Áp Thành mà nói, đút dương vật cương cứng đến phát đau của mình vào tiểu huyệt vừa ấm vừa ướt, giống như bay vào giấc mộng thiên đường của nam nhân, cả người khoan khoái, màu toàn thân dồn về dưới.
Lương Tu Ngôn cảm giác côn thịt kéo căng cúc huyệt mình nên còn trướng lớn một vòng, càng kích động vạn phần, ánh mắt mơ màng, môi sưng đỏ khẽ mở, thúc giục: “Nhanh lên… lại cắm vào ta…”
Đoán chừng bất kể nam nhân nào nhìn thấy người dưới thân lộ ra mị thái, lời nói mê người như vậy thì đều sẽ nhiệt huyết sôi trào. Lý trí trong đầu Hắc Vân Áp Thành đứt cái “tạch”, đong đưa thắt lưng rắn chắc, đem tính khí mình hóa thành lưỡi kiếm, hung hăng đâm vào cúc huyệt dâm đãng.
Trong tích tắc côn thịt rút ra, khiến hậu huyệt vốn được kéo căng tràn đầy cảm thấy hư không vô cùng. Lương Tu Ngôn gần như xuất phát từ bản năng không muốn cho côn thịt nam nhân rời đi, xoay eo muốn đuổi theo. Kết quả, còn chưa chờ cậu đuổi kịp, thì côn thịt lại như vũ bão đâm vào.
“A a a! Thích chết ta!”
Lương Tu Ngôn chưa sẵn sàng đã bị đâm đến dục tiên dục tử, thét to liên tục. Từng đợt khoái cảm từ hậu huyệt lủi thẳng một đường lên tận não, làm cho toàn thân đều thấy thoải mái vô cùng.
Hắc Vân Áp Thành vùi đều chuyên tâm cày cấy, chuyện Lương Tu Ngôn và Đồ Tô trước đó khiến y canh cánh trong lòng, hiện tại giống như biến tất cả ghen tuông thành sức mạnh, húc Lương Tu Ngọn đến ý loạn tình mê, ngay cả linh hồn cũng sắp bị y chọc ra.
Hai người họ làm tình phóng đãng như vậy, Mạc Tuấn Ninh hiển nhiên cảm thấy tịch mịch không cam lòng.
“Cái miệng nhỏ nhắn phía dưới của ngươi đã bị nó chiếm lấy, vậy thì dùng phía trên hầu hạ ta đi.”
Lương Tu Ngôn còn chưa kịp mở miệng (đương nhiên cậu bây giờ căn bản bị đâm đến nói chuyện không ra hơi), thì đầu đã bị Mạc Tuấn Ninh cương quyết kéo qua.
Một mùi vị tanh nồng riêng biệt của nam giới đập vào mũi, Lương Tu Ngôn hiển nhiên đã quá quen thuộc mùi vị đó, tuy biết hành động của mình rất dâm đãng, nhưng cậu vẫn không nhịn được hít vào thật sâu, lộ ra vẻ mặt thỏa mãn lẫn say mê.
Không chỉ là mùi hương phát ra từ nơi đó, mà còn có cự vật đứng thẳng tắp ở trước mắt mình, làm cho cậu say mê không thôi. Hình dáng thô to và quy đầu hệt như nấm rơm đó, đều là vũ khí sắc bén tạo cho cậu khoái cảm cao nhất.
Thạch tháp này thiết kế vô cùng tinh xảo, cũng không biết là có cố ý hay không, vị trí Lương Tu Ngôn nghiêng đầu, vừa vặn đối diện tính khí Mạc Tuấn Ninh.
Bởi vậy không cần Mạc Tuấn Ninh thúc giục, Lương Tu Ngôn đã một hơi ngậm vào côn thịt trước mắt, giống như là món ăn ngon nhất trần đời, vội vã phun ra nuốt vào.
Hắc Vân Áp Thành nhìn thấy dáng vẻ vội vàng của cậu, có chút khó chịu, cảm giác như bị lạnh nhạt, vừa trừu sáp nhanh hơn vừa trêu tức: “Ca ca chắc nên thử tao huyệt của hắn, sau khi tắm một lần, cảm giác thao thiệt là đã.”
Lương Tu Ngôn nghe thấy cúc huyệt mình bị đánh giá như thế, vừa thẹn vừa quẫn, nhưng cúc huyệt hệt như nghe hiểu lời khen ngợi của nam nhân, bất giác càng thêm ra sức vắt chặt côn thịt trong cơ thể.
Hắc Vân Áp Thành cảm nhận được sự chủ động của Lương Tu Ngôn, khóe miệng hiện ra nụ cười mỉm, cố ý húc vô điểm mẫn cảm nhất, hỏi: “Tiểu tao hóa, ngươi nói có đúng hay không? Ta đâm có thoải mái không?”
“A ha… Đâm tới rồi! chim bự của lão công khỏe quá! A, sao lại có chim bự khỏe như thế, làm ta rất thoải mái! Lại dùng lực làm ta!”
Vị trí nhô lên trong cơ thể bị quy đầu to lớn nghiền áp một trận, Lương Tu Ngôn thích đến độ suồng sã kêu rên. Những lần thao trước kia của Hắc Vân Áp Thành tuy hung mãnh, nhưng cố tình bỏ lơ điểm này của cậu, làm Lương Tu Ngôn thích thì thích nhưng vẫn có chút không thỏa mãn.
Nghe thấy Lương Tu Ngôn kêu dâm đãng như vậy, Hắc Vân Áp Thành đắc ý nhìn về phía Mạc Tuấn Ninh, mà hiển nhiên Mạc Tuấn Ninh sẽ không vì sự khiêu khích ngây thơ này tức giận, hắn thản nhiên đáp lại: “À, phải không?”
Dù trên mặt không thấy khác thường, nhưng phần eo lại húc về trước, trực tiếp xâm nhập yết hầu Lương Tu Ngôn.
“Ô ô…”
Lương Tu Ngôn nghẹn khó chịu do bị thâm hầu đột ngột, đành phải phát ra tiếng nức nở, hy vọng nam nhân có thể tha cậu. Đáng tiếc, càng bị đối xử thô bạo thêm.
Côn thịt làm miệng cậu như đang thao thí nhãn, không chút lưu tình làm đến chỗ sâu trong yết hầu. Lớp lông màu đen rậm xung quanh côn thịt quẹt lên mặt cậu, mùi vị tanh nồng tràn ngập ở chóp mũi, làm cậu vừa khó chịu vừa tình dục tăng cao.
“chờ, chờ chút…” Lương Tu Ngôn đẩy ra nam nhân ở trước mặt, ngẩng đầu nhìn hắn.
Không có gì bất ngờ xãy ra khi nhìn thấy trong đôi mắt tràn đầy tình dục của Mạc Tuấn Ninh mang theo bất mãn mãnh liệt, Lương Tu Ngôn đầu tiên là đắc ý nho nhỏ, có thể làm cho học trưởng luôn tự chủ rất mạnh lộ ra vẻ mặt như vậy, cậu rất chi là kiêu ngạo.
Mạc Tuấn Ninh quả thật bất mãn, bất cứ ai đang hưởng thụ được đối phương khẩu giao cho mà đột nhiên bị đẩy ra thì đều mất hứng. Thế nhưng hắn còn chưa kịp chất vấn Lương Tu Ngôn, đã nghe thấy đối phương nói lời nói chấn động.
“Ta… Ta muốn học trưởng cùng cắm…”
Vô luận là Mạc Tuấn Ninh hay Hắc Vân Áp Thành đang làm hăng say thì đều ngẩn ra, Lương Tu Ngôn cho là bọn họ nghe không hiểu, liếm môi dưới quyến rũ, như làm nũng: “Ta muốn hai côn thịt cùng thao tao huyệt của ta.”
Lời nói dâm loạn không chịu nổi phối với biểu tình mị hoặc của Lương Tu Ngôn, khiến hai huynh đệ mém phụt máu mũi, không khỏi cảm thán mình đã dạy dỗ ra một yêu tinh nào đây.
Lương Tu Ngôn còn sợ Mạc Tuấn Ninh làm ngơ, ngẩng đầu nhìn hắn, tiếp tục câu dẫn: “Học trưởng không muốn thao tao huyệt của ta sao? Tao huyệt đã tắm sạch sẽ rồi đó.”
Nói xong còn vươn đầu lưỡi liếm liếm đỉnh quy đầu, thủ thỉ cam đoan, “Ta sẽ kẹp học trưởng đến khi bắn ra, so với miệng còn thoải mái hơn nha.”
Mạc Tuấn Ninh nhìn đầu lưỡi hồng nhạt liếm lên quy đầu đen lẫn sắc tím của mình, hình ảnh dâm mĩ ấy làm cho hắn tình dục tăng cao, lại nghe thấy Lương Tu Ngôn nói ra lời nói mê người, hận không thể lập tức đặt cậu ở dưới khố, làm cậu đến khóc lóc cầu xin mới thôi.
Mà Hắc Vân Áp Thành dường như bị lời nói của cậu chọc giận, húc thật mạnh vào điểm nhô lên, căm hận hỏi: “Tao hóa, lòng tham không đáy, một cây côn thịt đã không còn cách nào thỏa mãn ngươi sao?”
Lương Tu Ngôn bị húc đến sảng khoái vô cùng, kêu lên dâm đãng: “Không đủ! Tao huyệt muốn ăn hai cây đại nhục bổng! Ta muốn hai cây đại nhục bổng làm ta một trận!”