Chương 79: Nữ Vương Thụ Ra Mắt

Nếu đã có hai tấm lụa trong tay, điều bốn người phải làm hiển nhiên là mau đi tìm Nhất Kiếm Tảo Thiên Hạ và Mỉm Cười Khe Khẽ, hợp lại thành tàng bảo đồ hoàn chỉnh.

Này có thể xem là tàng bảo đồ đầu tiên trong trò chơi, nên phần thưởng trong đó sao có thể nhỏ nhỉ!

Lương Tu Ngôn xoa tay, có thể nói là người hí hửng nhất, giục ba người còn lại đi tìm Nhất Kiếm Tảo Thiên Hạ. Cái gì cừu hận, cái gì bắt cóc, đều chẳng đáng giá khi nhắc tới kho báu trước mắt.

Nhất Kiếm Tảo Thiên Hạ đương nhiên không có vấn đề, cánh cổng nghiệp đoàn nhà gã vẫn luôn rộng mở, chờ Hắc Vân Áp Thành tới. Điều khó xử là, Nhất Kiếm Tảo Thiên Hạ quyết muốn tầm bảo cùng,còn dẫn theo “đứa con ghẻ” — Đường Thất Thiểu.

Thế nhưng, Lương Tu Ngôn cho rằng, so với thần y của Thần Tiên Cốc mà nói, thì Nhất Kiếm Tảo Thiên Hạ dựa vào may mắn lọt vào top bốn càng y chang “Đứa con ghẻ”.

Mà phiền toàn duy nhất là không thể liên lạc với Mỉm Cười Khe Khẽ. Một do mấy người này đều không quen cô, hai bởi vì cô là người nổi tiếng, hệ thống thêm hữu hảo hiển nhiên đóng cửa, nếu không thì thông tin thêm hảo hữu của cô, sẽ bị rất nhiều người chơi nam gửi tới rầm rầm.

Mà trong lúc mọi người không có manh mối, thì tấm lụa thứ tư chủ động tìm tới cửa —

“Mỹ nhân!”

Đó là phản ứng đầu tiên của Lương Tu Ngôn khi thấy người tới.

Cậu há hốc to mồm, kinh ngạc nhìn người con trai đi tới. Khác với Đường Thất Thiểu,hoàn toàn có thể hiểu lầm thành vẻ đẹp của con gái. Người này, rõ ràng là nam, liếc mắt một phát có thể phân biệt là đàn ông, nét đẹp ấy đủ khiến người ta kinh ngạc.

Khóe mắt hơi nhếch lên, khiến cho ánh mắt lạnh lùng càng thêm sắc bén. Đôi môi mỏng mím thành một đường, phảng phất hơi thở chớ lại gần.

Mà dường như vì một tiếng mỹ nhân vừa rồi của Tu Ngôn, đối phương liếc mắt về cậu nhiều hơn.

Chỉ bị ánh mắt đó đảo qua, Lương Tu Ngôn đến thở còn hổng dám. Rõ ràng chiều cao không hơn kém nhau lắm, nhưng ánh mắt đối phương phóng tới, liền có vẻ kiêu ngạo từ trên cao nhìn xuống.

“Các ngươi không cần tìm Mỉm Cười Khe Khẽ.

Mỹ nhân vừa mở miệng, Lương Tu Ngôn cảm thấy nhiệt độ không khí xung quanh lập tức giảm xuống tám độ, không khỏi sợ run cả người, “Ngươi là ai?”

“Đội trưởng của Tung Hoàng, Đồ Tô.” Tùy Phong đứng bên cạnh cướp phần trả lời.

Đồ Tô không gật đầu cũng chẳng lắc đầu, thậm chí còn chả thèm ngó Tùy Phong một cái, cứ như quen biết y là một đạo lý hiển nhiên.

“Mỉm Cười Khe Khẽ là người của nghiệp đoàn bọn ta.” Đồ Tô nói, lấy ra một tấm lụa, chậm rãi nói: “Thứ nhất, trong tất cả thứ rơi ra, ta nhận một phần tư, thứ hai, trong tất cả thứ rơi ra, để nội bộ đội mua trước, rồi sau đó mới bán ra ngoài, thứ ba, ta muốn tham gia.”

Dù giọng điệu không nhanh không chậm, nhưng lại khiến cho người khác không thể xen miệng vào. Dáng vẻ tự tin đó, tựa như hoàn toàn không lo lắng mọi người sẽ cự tuyệt.

“Bọn ta tại sao phải dẫn ngươi? Mỉm Cười Khe Khẽ mới là cao thủ thiên hạ đệ tam.” Lương Tu Ngôn không phục.

Dường như đã sớm đoán cậu sẽ hỏi vậy, Đồ Tô hơi nâng khóe miệng, chậm rãi nói: “Thần Tiên Cốc, đại đệ tử.”

Đệt! Thần Tiên Cốc rất giỏi hả? Bọn ta bên này cũng có một! Lương Tu Ngôn khó chịu trong lòng.

Nhưng danh hiệu Thần Tiên Cốc rất oách, đương nhiên chủ yếu bởi đối phương cống hiến một phần tư, không thể không dẫn hắn theo, bởi vậy dư thêm người là không cần bàn lại.

Vì thế, Lương Tu Ngôn đành phải kéo Đường Thất Thiểu sang một bên, thầm thì to nhỏ với cậu ta.

“Sư huynh của ngươi thiệt hả?”

“Ừ.” Đường Thất Thiểu tuy băng sơn, nhưng là đứa bé rất thành thật.

“Môn phái các ngươi chiếu theo diện mạo để thu người?” mỗi hình mỗi vẻ đều tuyệt sắc nha!

Đường Thất Thiểu cố gắng ngẫm nghĩ, nói: “Hình như vậy đó.”

Nghe cậu ta nói thế, Lương Tu Ngôn lập tức thấy hứng thú, quàng vai qua cậu ta, kề sát nói nhỏ: “Vậy ngươi có sư tỷ hay sư muội nào không?”

Đường Thất Thiểu tuy khó hiểu sao cậu lại hỏi như vậy, nhưng vẫn trả lời thành thật: “Có một tiểu sư muội.”

Lương Tu Ngôn vừa nghe có, đã thấy phấn khởi hệt như gà cắt tiết! Ngẫm lại xem một em gái có nét đẹp như Đường Thất Thiểu hay Đồ Tô đây, thế thì chim sa cá lặn biết bao a!

“Tên gì? Ta thêm em ấy vào hảo hữu!”

“Thêm ai hảo hữu, hả?”

Giọng nói bất ngờ của nam nhân làm Lương Tu Ngôn sợ tới mức nhảy dựng, ngẩng đầu liền chạm tới ánh mắt ân cần của Mạc Tuấn Ninh, vẻ vui sướng vừa rồi trong nháy mắt biến thành vẻ gượng gạo.

“Á… Học trưởng…”

“Các ngươi đang nói muốn thêm ai hảo hữu, ta quen biết không?”

Tuy Mạc Tuấn Ninh ra vẻ rất thân thiết, cực giống như đang trò chuyện thông thường, nhưng Lương Tu Ngôn biết rõ bản tính của hắn nào ngốc mà kể ra. Dùng sức lắc đầu, vừa lắc vừa nháy mắt ra hiệu cho Đường Thất Thiểu, “Không có gì, không có gì! Đúng không?”

Đáng tiếc Đường Thất Thiểu là một người đơn thuần từ gốc rễ, làm sao có thể trong một khoảng thời gian ngắn lĩnh hội được ánh mắt phức tạp ấy, ngơ ngác hỏi ngược lại: “Ngươi không phải hỏi tên tiểu sư muội sao? Em ấy tên Ngư Vũ.”

Thằng đần!

Bấy giờ, Lương Tu Ngôn nhìn về phía Mạc Tuấn Ninh, vẻ mặt khóc không ra nước mắt.

Mạc Tuấn Ninh không nổi nóng, mà còn cười nói: “Cũng đừng để ta phát hiện trên danh sách hảo hữu của ngươi có cái tên này, nếu không….”

Tuy biết nhất định không phải chuyện tốt, nhưng Lương Tu Ngôn thân là bé cưng hay tò mò vẫn không nhìn được hỏi: “Nếu không sao?”

Mạc Tuấn Ninh cúi mình, ghé vào lỗ tai cậu nỉ non: “Nếu không, trinh tiết mang lần sau sẽ được cải tiến.”

Nghe xong lời này, biểu tình của Lương Tu Ngôn còn hoảng sợ hơn cả khi nhìn thấy thú dữ ăn thịt người ngay trước mắt.

Uy hiếp! Uy hiếp trắng trợn!

Lương Tu Ngôn gương mặt đau khổ, không còn cách nào, ai kêu chiêu này đối cậu xài rất chuẩn chứ…

Nói về chuyện chính, chờ mọi người hợp lại ra tàng bảo đồ hoàn chỉnh, bốn tấm lụa rời tự động hợp thành, phát ra ánh sáng nhàn nhạt. Đồng thời, hệ thống vang lên tiếng nhắc nhở.

“Đinh, hợp thành bản đồ Sinh Tử Lăng, đồng thời mở ra phó bản. Hoàng đế Hiên Viên Thắng khai quốc triều đại Đại Lương một mình chinh chiến, võ nghệ siêu quần, nam chinh bắc chiến, bình định tứ hải. Truyền thuyết về lăng mộ huy hoàng lo lớn, chôn cất vô số trân bảo.”

Theo giọng nói hệ thống kết thúc, ánh sáng tơ lụa cũng tối dần thành một mảnh lụa bình thường, biến hóa nhanh chóng, ngay sau đó có vô số người thèm muốn tàng bảo đồ.