Mạc Hạo Vũ cũng mới vừa cởi mũ giáp xuống, chuẩn bị sang cách vách tìm Lương Tu Ngôn. Ai ngờ mới tới cửa đã bị người chặn.
“Ca ca có việc?” Mạc Hạo Vũ ôm ngực, nghiêng người tựa khung cửa, mặt mày hớn hở nhìn Mạc Tuấn Ninh, còn không thèm che dấu ánh mắt khiêu khích.
Mạc Tuấn Ninh bất động thanh sắc, mặc dù tính tìm y tính sổ, nhưng bề ngoài như anh giai tìm em giai cùng tâm sự, ngoại trừ cái nội dung tâm sự ──
“Ngươi với Tu Ngôn đã làm?”
“Khụ khụ!” Mặc dù Mạc Hạo Vũ đã chuẩn bị tốt bị khởi binh vấn tội, nhưng không ngờ vào thẳng vấn đề như thế, nên hoảng sợ, thiếu chút nữa đã bị nước miếng của chính mình làm sặc, “Ngươi sao biết?”
“Này còn phải đoán sao? Cơ hội tốt ngươi sẽ bỏ qua?”
Mạc Hạo Vũ vốn cũng không tính giấu diếm, chuyện tốt lớn như thế mà không kích thích Mạc Tuấn Ninh một tí, cậu cảm thấy rất có lỗi chính mình. Thế là gật gật, nói: “Đúng vậy, hôm nay vừa lúc mua con ngựa mới, cho nên thí nghiệm cước lực của ngựa chút chút.”
Nói không cần phải nói rõ, chỉ nhắc tới thôi cũng đủ làm cho người ta lập tức nghĩ trong đầu hết cảnh này tới cảnh khác.
Quả nhiên, Mạc Tuấn Ninh gương mặt thấy biến không sợ nay lộ một tia biểu tình phẫn nộ, “Ngươi vi phạm ước định của chúng ta.”
“Ngươi nghĩ sao?” Mạc Hạo Vũ nhún nhún vai, không thèm để ý, dù sao y đã ăn xong rồi, còn có thể khiến y khạc ra sao?
“Ta cũng phải một mình làm một lần với Tu Ngôn.”
“Không được.” Mạc Hạo Vũ lập tức phủ quyết, “Ta đây xử lý sao?”
Mạc Tuấn Ninh khóe miệng gợi lên nét cười, mười phần hệt như con hồ ly, nói: “Ta không ngại ngươi đứng ngó.”
“Ngươi!” Mạc Hạo Vũ hổn hển, làm sao còn bộ dáng đắc ý thong dong vừa rồi, rõ ràng chiếm thượng phong, không ngờ bị ăn một quân. Muốn để y nhìn hai người họ ôm ôm ấp ấp, rồi mình ở bên cạnh tay cầm súng lục?
Mạc Tuấn Ninh, ngươi điên rồi!
“Không có khả năng!” Mạc Hạo Vũ dứt khoát kiên quyết trả lời y.
Mạc Tuấn Ninh buông tay, mỉm cười nói: “Tùy ngươi, ta chả sao cả.”
Mạc Hạo Vũ ngứa răng, nghĩ thằng anh không biết sẽ dùng thủ đoạn gì với Lương Tu Ngôn, trong lòng y lại hận, lại càng ngứa. Y làm bộ ho khan một tiếng, nói: “Ngươi cũng đừng quá phận, ta chỉ thượng anh ta một lần.”
“Yên tâm, ta luôn luôn tuân thủ ước định, ” mới vừa làm sắc mặt thằng em tốt hơn đã quất thêm một cậu, “Bất quá ta còn chưa nghĩ ra lần này chơi kiểu gì đây, không biết Tu Ngôn mặc quân phục vào đẹp không ta.”
Nghe xong, Mạc Hạo Vũ không tự kìm hãm được tưởng tượng một chút, chiếc thắt lưng nhỏ hẹp buộc quanh vòng hông mảnh khảnh của Lương Tu Ngôn, cái mông trông có vẻ rất vểnh. Cúc cổ áo khóa tới trên phần mờ ám, bao bọc kín đáo, giấu diếm một tia cảnh xuân.
Cấm dục lại gợi cảm biết bao a! Mạc Hạo Vũ chỉ cảm thấy yết hầu phát kiền, hận không thể lập tức chạy đi mua bộ quân phục buộc cậu mặc vào.
“Có lẽ lần này có thể chơi súc ruột, hình như chưa từng chơi qua.” Mạc Tuấn Ninh thì thào tự nói, tỏ vẻ rất khó xử.
Làm bộ làm tịch! Mạc Hạo Vũ khinh thường, tuy biết rõ đối phương chính là cố ý, bản thân vẫn nhịn không được tưởng tượng hết cảnh này tới cảnh khác. Lương Tu Ngôn mân mê mông, mặt sau kẹp cái ống căn giao, một bên kêu to “Bụng muốn bể”, một bên bắn ra. Vào lúc rút ống ra, chất lỏng đùng đục từ rãnh mông chảy xuống.
Hình ảnh dâm đãng biết bao! Mạc Hạo Vũ không khỏi liếm liếm môi.
“Bất quá nói cho ngươi chẳng được gì, ngươi lại không muốn nhìn, ta vẫn tự mình suy nghĩ tốt hơn.” Mạc Tuấn Ninh nói xong, thật xoay người bước đi.
Mạc Hạo Vũ thấy hắn nói đi là đi, trong lòng lo lắng, tham trùng xông não, làm sao có thể nói buông là buông. Đành phải khẽ cắn môi, gọi hắn lại: “Từ từ, ta đứng xem.”
Mạc Tuấn Ninh xoay người, nhếch lên khóe miệng, lộ ra nụ cười chiến thắng. Đối với thằng em từ nhỏ đến lớn, hắn sao có thể không hiểu chớ?
Lương Tu Ngôn tắm rửa xong đi ra, bước vào phòng ngủ, ngoài ý muốn thấy hai huynh đệ đều ở, bình thường bọn họ chính là nhắm mắt làm ngơ lẫn nhau.
Bất quá không khí giống như có điểm quỷ dị?
Mạch nước ngầm phun trào a!
Lương Tu Ngôn khẩn trương siết chặt nắm tay, trong lòng bàn tay bất giác tất cả đều là mồ hôi.
Có cãi nhau thì không cần lấy mình làm trọng tài chứ, hay có ăn giấm chua thì không cần bắt mình bồi thường chứ?
Hồi tưởng lại trận điên cuồng hôm nay trong trò chơi, kết hợp thêm Mạc Hạo Vũ cái loại tính cách không khoe tất chết, giống như rõ ràng là hại người
Lương Tu Ngôn lập tức có loại xúc động muốn hô to “Ta ngủ sô pha” rồi quay đầu bước đi.
“Tắm xong rồi?” Mạc Tuấn Ninh vừa hỏi vừa bước sang.
Đóng cửa lại? Điềm báo không tốt! Lương Tu Ngôn trông thấy đối phương thuận tay đóng cửa, nheo mắt, đây chính là hoàn toàn chặt đứt đừơng chạy trốn của mình mà! Thế là, thái độ trở nên đặc biệt nhu thuận, cười nói: “Ừ, bồn tắm mát xa rất thoải mái.”
“Tắm sạch sẽ chứ?”
“Ừ, tắm sạch sẽ, ” Lương Tu Ngôn tuy rằng không rõ hắn tại sao hỏi vậy, nhưng vẫn gật gật đầu, thuận tiện vỗ mông ngựa, “Đồ tắm mới hương vị rất dễ chịu.”
Mạc Tuấn Ninh nhéo cái mông cậu một cái, “Ta là hỏi, nơi này tắm sạch sẽ chứ?”
Lương Tu Ngôn “xoát” đỏ bừng mặt, rồi mới lập tức lấy hai tay che mông, lắc đầu: “Không được, nơi này hôm nay phải nghỉ ngơi.”
“Nghỉ ngơi?” Mạc Tuấn Ninh vẻ cười càng tăng lên.
Lương Tu Ngôn gật gật đầu.
“Hay là nói, ngươi chê ta hông chuẩn bị ngựa sao?”
“Ầm đùng đùng”, nghe nói thế, Lương Tu Ngôn chỉ cảm thấy giống như sét đánh bên tai.
Xong đời! Học trưởng quả nhiên đã biết!
Lương Tu Ngôn lập tức trợn mắt với cái tên đầu sỏ bên cạnh.
Hỗn đản! Ít bớt vài câu sẽ chết sao?
“Ngươi nhìn nó cũng chẳng ích chi, ” Mạc Tuấn Ninh xoa xoa đầu Lương Tu Ngôn, ôn nhu như một người tình nhân hoàn mĩ, miệng lại nói, “Chuẩn bị tốt bị trừng phạt chưa?”
Lương Tu Ngôn gật đầu, lúc trong trò chơi roi da ngọn nến ta từng loại bỏ một lần. Nhưng ngẫm lại thấy không đúng, bèn vội lắc đầu: “Lần này coi như qua đi, ta cam đoan lần sau không tái phạm.”
“Đương nhiên không cho phép có lần sau, ” Mạc Tuấn Ninh tạm dừng một chút, kéo đủ hứng thú của cậu mới nói tiếp, “Bất quá trừng phạt kì này tránh không được, nếu không ngươi sẽ không học ngoan.”
“Học trưởng......” Lương Tu Ngôn học theo tiểu Khâu, chớp chớp mắt bày vẻ đáng thương, đáng tiếc học trưởng không phải tên Đường Thất Thiểu bị lông nhung khống chế, không một chút mềm lòng. Rơi vào đường cùng, Lương Tu Ngôn đành thở dài, nói, “Dù sao ngày mai chủ nhật, ngươi...... Ngươi xem giải quyết tốt đi.”