Chương 13: Học Trưởng, Thật Xin Lỗi!

“Mạc Tuấn Ninh…… Không cần………”

Lương Tu Ngôn ra tiếng ngăn lại, nhưng lúc này Mạc Tuấn Ninh giống như quyết tâm chính là không dừng lại. Mắt thấy tình thế lại không khống chế được chiều hướng phát triển, Lương Tu Ngôn dưới tình thế cấp bách, mạnh đem người trên mình đẩy ra.

Đột nhiên rơi vào cự tuyệt Mạc Tuấn Ninh sắc mặt có vẻ cực kỳ không tốt, thanh âm đều lạnh vài phần: “Ngươi không muốn?”

Nhìn đến học trưởng ngày thường đều vẻ mặt ôn hoà giờ sắc mặt cứng ngắt, Lương Tu Ngôn nhớ tới tình cảnh lúc đại học Mạc Tuấn Ninh từng một lần duy nhất phát hỏa, không khỏi trong lòng một trận khẩn trương. Cậu nuốt ngụm nước miếng, cố gắng làm cho mình gật đầu.

“Vì cái gì? Ta nghĩ ngày hôm qua chúng ta ở chung thực vui sướng.”

Được rồi, cho dù Lương Tu Ngôn không muốn thừa nhận điểm ấy, nhưng ngày hôm qua trải qua quả thật cực kỳ tuyệt vời, đặc biệt cái loại càm giác phù hợp với cơ thể này.

“Vậy tại sao hiện tại cự tuyệt ta chứ?”

“Ta……” Ta nào biết chứ, nếu ta biết hôm qua đã không cần ngủ rồi! Lương Tu Ngôn nghĩ.

“Hử?” Mạc Tuấn Ninh từng bước đến gần, tiếp tục ép hỏi.

Mạc Tuấn Ninh trưng khuôn mặt anh tuấn phóng đại xuất hiện ở trước mặt mình, Trái tim Lương Tu Ngôn lại “Bang bang” Bắt đầu loạn nhảy, tâm hoảng ý loạn hết sức, thốt ra: “Ta cho rằng làm tình chỉ có thể cùng người yêu mến, tùy tiện loạn phát tình đó là động vật.”

Nói xong, Lương Tu Ngôn cẩn thận nhìn chăm chú sắc mặt Mạc Tuấn Ninh, đáng tiếc không nhìn ra manh mối gì.

“Cho nên ngươi không thích ta?”

“Không phải!” Lương Tu Ngôn không chút suy nghĩ liền trả lời.

“Vậy thích ta?”

Đối mặt Mạc Tuấn Ninh ép hỏi, Lương Tu Ngôn chỉ gục đầu xuống, không dám nhìn ánh mắt hắn, thấp giọng nói:“Ta không biết.”

Trong chốc lát, trong phòng một mảnh trầm tịch.

Qua một lát, mới nghe được thanh âm Mạc Tuấn Ninh: “Ta đã biết.”

Dường như đằng sau còn mang một tiếng thở dài khẽ, Lương Tu Ngôn không nghe rõ ràng.

Lương Tu Ngôn cảm thấy chính mình thật sự là tự làm bậy không thể sống a, kêu ngươi khai ra làm chi, kêu ngươi nghĩ ngợi lung tung làm chi, học trưởng có nhiều người con gái theo đuổi như thế, ngay cả tai tiếng với nữ minh tinh đều nhiều đến không đếm được, ngươi không nên cùng hắn nêu cảm tình, người ta không chừng ngoảnh đầu liền cười muốn chết…… Ngươi xem, đây không phải là bấy nhiêu ngày đã có.

Lương Tu Ngôn cái kia ảo não a, cái kia rối rắm a, đừng nói là buổi tối không ngủ, ngay cả ban ngày trò chơi đều không có tinh thần.

Đùa giỡn tiểu lolita? Không có hứng thú; Bồi mỹ nữ làm nhiệm vụ? Thôi dẹp.

Đánh quái mất hồn mất vía, đi đường không mang mắt. Sau lần thứ chín đâm vào bức tường, Lương Tu Ngôn lại bất hạnh bị một con bồ câu đạp trúng đầu.

Bồ câu đưa tin?

Vì trò chơi thể hiện tính chân thật, cho nên ở trong trò chơi đối thoại đường dài đều là dùng phương thức bồ câu đưa tin, mà trong túi đeo của mỗi vị người chơi đều có một con bồ câu hệ thống đưa tặng.

Bất quá đây là Lương Tu Ngôn lần đầu tiên nhận được thư, cậu chơi trò chơi chưa được bao lâu, biểu thượng nhóm bạn tốt tổng cộng mới ba người.

Học trưởng?

Nghĩ vậy, Lương Tu Ngôn không khỏi tim đập dồn dập như nai con loạn đâm vào.

Cầm lấy thư cột trên đùi bồ câu, mở ra vừa thấy.

Bị trục xuất sư môn chưa? luyện kiếm mạnh giỏi, chờ ta xử lý xong việc sẽ tìm ngươi.

Xuống chút nữa xem kí tên, là bốn chữ to “Hắc vân áp thành”.

Vốn có tin tức của Hắc vân áp thành, Lương Tu Ngôn hẳn vui vẻ mới đúng, nhưng cậu hiện tại chính là mất mát chưa đến. Nhìn bồ câu đưa tin còn trên mặt đất đập phình phịch, Lương Tu Ngôn linh quang vừa hiện, bỗng nhiên ra chủ ý. Đối phương không đến tìm, chính mình có thể viết phong thư qua a.

Thế là, cậu lập tức lấy ra bồ câu đưa tin của mình, bổng chốc đắn đo tìm từ, viết tốt, gửi cho Mạc Tuấn Ninh.

Bồ câu đưa tin vỗ cánh bay xa, Lương Tu Ngôn trái tim cũng thấp thỏm theo đến giữa không trung.

Học trưởng sẽ đáp cái gì? đáp cái gì?

Chẳng được bao lâu, bồ câu lại đập cánh bay trở về. Lương Tu Ngôn chạy nhanh mở ra vừa thấy:

Thực xin lỗi, thư ngươi gửi đi không thể chuyển thẳng đến người dùng, có thể người đó đã đem ngươi kéo đen.

Sát! Lương Tu Ngôn trái tim còn treo ở giữa không trung rơi bịch xuống đất, vỡ vài miếng.

Mạc Tuấn Ninh, ngươi đây là hành vi công cặn bã ăn sạch sẽ còn không chịu trách nhiệm!

Lương Tu Ngôn tức giận đến vo giấy thành một cục, hung hăng ném xuống đất.

“Đinh, người chơi Lương Tu Ngôn ác ý công kích hệ thống bồ câu đưa tin, bị phán bỏ tù hai giờ.”

Cái gì? Đang nổi nóng Lương Tu Ngôn nghe được hệ thống nhắc nhở đần mặt, nhìn coi lại con bồ câu đưa tin kia, vừa rồi còn đập phình phịch mà, hiện tại đã muốn nằm trên mặt đất bất động, hung khí chính là cục giấy cậu ném ban nãy.

Uy, mày bồ câu này, là giấy sao!

Lương Tu Ngôn có loại cảm giác phun máu, còn chưa phun, cậu trước mắt liền tốt sầm, người tới ngục giam.

Ngục giam này coi như rộng rãi sáng sủa, đương nhiên không thể thực tạo cùng thiên lao tựa như âm u ẩm ướt, bằng không không bị người trách cứ chết mất. Hơn nữa Lương Tu Ngôn còn hưởng thụ đãi ngộ cao cấp, phòng đơn.

Người gian khác tụ cùng một chỗ đánh bài tám bậy nhau để giết thời gian, mà Lương Tu Ngôn chỉ lẻ loi một mình nằm trên mặt đất đối trần nhà ngẩn người.

Trong đầu cậu, một thanh âm nói: “Mạc Tuấn Ninh ngươi bằng cái gì đem ta kéo đen?”

Một thanh âm khác lại phản bác: “Mạc Tuấn Ninh bằng cái gì không thể đem ngươi kéo đen?”

“Bởi vì ta với hắn phát sinh quan hệ, hắn chịu trách nhiệm!”

“Ngươi cùng Hắc vân áp thành cũng phát sinh quan hệ, ngươi sao không cần y chịu trách nhiệm vậy?”

“Bởi vì……”

Thế là, tại trong hai giờ này nói dài cũng không dài lắm bảo ngắn cũng không ngắn lắm, Lương Tu Ngôn khắc sâu nhận thức một vấn đề.

Cậu trên con đường nhỏ từ thẳng biến cong này đã muốn một đi không trở lại.

Hai giờ sau, Lương Tu Ngôn ra tù, nghênh đón cậu, là một tin tức lớn khác.

Mạnh Làng Đình thu nhận người đồ đệ mới, cậu đột nhiên ra người sư đệ, kêu Tô Mạc Già.

Lương Tu Ngôn đối cậu ta ấn tượng đầu tiên là ── vận may.

Chính mình tân tân khổ khổ đánh phó bản, ngàn dặm xa xôi chạy tới, thông qua kỳ môn độn giáp, khảo nghiệm sắc đẹp dụ hoặc, mới chiếm được tán thành của Mạnh Lãng Đình, này Tô Mạc Già đây? Liền cho khất cái ven đường một cái bánh bao, người ta liền cảm ơn rơi nước mắt giúp cậu ta viết thư đề cử.

Lương Tu Ngôn đối cậu ta ấn tượng thứ hai là ── kiêu ngạo.

Lương Tu Ngôn chỉ kiếm khách áo trắng bên cạnh cậu ta ba bước không rời xung quanh, hỏi: “Bằng hữu của ngươi hả?”

“Không, bảo tiêu của ta.”

Lương Tu Ngôn đối cậu ta ấn tượng thứ ba là ── dâm đãng.

Lương Tu Ngôn nói:“Ta đến chơi trò chơi chính là muốn tìm người bạn gái, bất quá hiện tại xem ra không có hy vọng.”

Tô Mạc Già nói:“Ta muốn lập một cái hậu cung khổng lồ, tất cả trai đẹp đều quỳ gối tại quần âu phục của ta.”

Vừa mới dứt lời, đã bị bảo tiêu đại ca bên cạnh cậu ta đè hôn.

Lương Tu Ngôn xem hai người ấy hôn khí thế ngất trời, hoàn toàn không để ý đất trời sáng sủa này còn có quần chúng vây xem, cái gì! Đã muốn bắt đầu xé quần áo!

Thói đời ngày sau a…… Lương Tu Ngôn than thở tránh ra, cậu mới không thừa nhận chính mình muốn tìm bất mãn đâu.