Chương 112: Nhiệm Vụ Ẩn Tàng, Hoàn Thành!

Lương Tu Ngôn đứng ở cổng lớn, nhìn bảng hiệu nọ, nuốt một ngụm nước bọt.

“Ỷ Xuân Lâu”.

“Chúng ta…” Lương Tu Ngôn chỉ chỉ ba chữ to đùng kia, nhìn lại Tùy Phong, nét mặt phức tạp.

Thanh lâu thời cổ đại là một sản nghiệp chính đáng, tài tử phong lưu ngủ lại qua đêm chẳng là gì, do đó trong trò chơi giá cả mô phỏng cực cao cũng không tính mới lạ, trên cơ bản mỗi thành phố lớn đầu có một cái, cậu không phải chưa từng thấy qua. Nhưng Lương Tu Ngôn với tư cách thanh niên có triển vọng của thời đại mới, nhận được nền giáo dục đại học, muốn cậu thản nhiên chấp nhận chuyện phiêu kỹ thiệt là khó khăn.

Nhưng về phương diện khác, với tư cách một chàng trai hai mươi tuổi xuân xanh bình thường, đối mặt với một bầy mỹ nữ ôm ấp yêu thương, không chút tưởng nhớ cũng quá làm khó cậu.

“Làm sao vậy?” Tùy Phong không chút gánh nặng tâm lý, nhấc chân bước vào trong, lập tức được mỹ nữ NPC chào đón vây quanh.

Vào lúc Lương Tu Ngôn còn đang đấu tranh ở cửa, nhóm mỹ nữ đã xống tới, trái phải trước sau vây quanh cậu, từng câu từng lời “Công tử” nghe mà xương cốt toàn thân rã rời.

Ngay tại dưới thế công ấy, ỡm ờ bước vào cổng lớn Ỷ Xuân Lâu, bước một bước dài trong cuộc đời.

Tùy Phong tặng thưởng mấy vị mỹ nữ dẫn đường, lại thầm thì to nhỏ với tú bà, rồi mới dẫn Lương Tu Ngôn ngồi xuống.

Phong thái quen thuộc ấy, Lương Tu Ngôn hoài nghi y không phải sinh ra ở hoàng cung, mà đây mới là nhà y.

Hai người vừa ngồi xuống không bao lâu, đã có bốn vị mỹ nữ phong cách khác nhau theo qua. Một người xinh xắn lanh lợi tựa vào đầu vai Tùy Phong, dỗi hờn: “Tùy lão bãn xấu quá à, lâu rồi chưa tới thăm tỷ muội bọn thiếp.” Người dịu dàng hiền thục thì rót rượu.

Lương Tu Ngôn cũng được hai người mỹ nữ vây công một trái một phải, phúc đời người không hưởng thụ đến, mà ngược lại hoảng hốt lo sợ.

“Chớ có sờ, cô sờ chỗ nào vậy?”

“Đừng dựa sang đây, mọi người uống rượu nào.”

“Không cần không cần, ta uống bằng chén của mình.”

Lương Tu Ngôn non xanh hoàn toàn chẳng bằng hai vị mỹ nữ thân kinh bách chiến trước mặt, một người đã ngồi lên đùi cậu, người kia cứ nhắm lỗ tai cậu mà thổi, sợ tới mực Lương Tu Ngôn đành phải hướng Tùy Phong ánh mắt cầu cứu.

Hoàn hảo Tùy Phong xem như đủ nghĩa khí, gặp Lương Tu Ngôn thật sự không sức chống đỡ, bèn phất tay bảo họ lui ra. Lương Tu Ngôn thở phào nhẹ nhõm.

“Khủng bố quá, còn mệt hơn khi ta giết BOSS nha.” Lương Tu Ngôn lau mồ hôi trên trán nói. Tuy mỗi lần giết BOSS đều có Mạc Tuấn Ninh hoặc Hắc Vân Áp Thành hỗ trợ, cậu kỳ thật không dùng quá nhiều sức.

Lương Tu Ngôn nói xong, gặp Tùy Phong nhìn mình cười không ngớt, cười đến toàn thân cậu khó chịu, đành phải gắng gượng, hiên ngang lẫm liệt bồi thêm một câu: “Thêm nhiều lần chắc hẳn sẽ quen.”

Không ngờ cậu vừa dứt lời, liền truyền tới tiếng cười càn rỡ của Tùy Phong. Vừa cười vừa nhéo mặt cậu một cái, nói: “Ngươi thật đúng là đáng yêu quá!”

Lương Tu Ngôn không nói gì, ban nãy đã xãy ra chuyện gì? Hình như vừa rồi cậu bị chòng ghẹo thì phải!

Thật vất vả chờ Tùy Phong ngừng cười, mới đứng đắn nói: “Đừng nói ta không phải bằng hữu a, hôm nay mang ngươi đến tuyệt đối cho ngươi nhìn đã mắt. Chốc nữa có thể có hoa khôi của Ỷ Xuân Lâu – Nguyệt Tâm cô nương ra biểu diễn.”

Chính giữa đại đường dựng bục đơn giản, phía trên giắt nhiều lớp màn tím trong suốt, thoạt nhìn thần bí và mông lung.

Trong tiếng hoan hô kêu gọi của mọi người ở đây, hoa khôi Nguyệt Tâm ôm đàn từ sau màn bước ra. Khi hoa khôi lên sàn, đại đường mới rồi còn huyên náo thoắt cái im lặng, thậm chí có thể nghe thấy tiếng hô hấp nặng nề.

Lương Tu Ngôn vốn hào hứng như mọi người, rướn dài cổ hóng, nhưng sau khi nhìn thấy hoa khôi, không biểu hiện tí kinh ngạc, trái lại rụt cổ về, không cam lòng than thở: “Bình thường thôi, chẳng sánh bằng Đồ Tô với Đường Thất Thiểu.

Tùy Phong nghe xong lời này, thoạt đầu hơi ngạc nhiên, lập tức xoay chén rượu trong tay, khẽ cười tự lẩm bẩm: “Không thể so bằng, không thể so bằng.”

Không biết sao, bình thường nụ cười của Tùy Phong mang theo sự lười biếng nhưng thân thiết, mà lúc này đây Lương Tu Ngôn nhìn nụ cười của y, đột nhiên dâng lên một loại cảm giác rợn tóc gáy.

Cùng lúc bọn họ nói chuyện, trong đại đường im lặng vang lên tiếng đàn thanh linh. Tiếng đàn thuở đầu uyển chuyển, ai oán, dường như đang kể nỗi nhớ nhà da diết. Rồi rất nhanh chuyển đổi, chợt trở nên khẩn trương, kịch liệt, về sau phối kèm tiếng tiêu, lại có vẻ hiu quạnh và thê lương của tung hoành sa trường, kị binh lưỡi mác. (cái này sao hiu quạnh với thê lương ta (_ _||))

“Người đằng sau thổi tiêu là ai vậy?”

Bóng người lúc ẩn lúc hiện sau lớp lớp màn che càng hấp dẫn sự chú ý của cậu hơn cả hoa khôi trên đài.

“À, đó là nhạc sư của Ỷ Xuân Lâu.”

Lương Tu Ngôn gật đầu mà như có điều suy nghĩ, cậu không nói từ sau khi nhạc sư xuất hiện, ngọc bội trong bao phục cậu cứ một mực lóa sáng. Điều này cũng có thể lý giải, hệ thống cho một nhiệm vụ chẳng có tí ti về manh mối, chung quy vẫn sẽ cho cái nhắc nhớ, xem ra khả năng nhạc sư này là người mình muốn rất cao.

Đợi chờ vất vả cho cuộc biểu diễn kết thức, khi mọi người còn đang chòng ghẹo hoa khôi, Lương Tu Ngôn đã vội vã chạy ra sau sân khấu, chặn người nhạc sư đó.

“Này, ngươi làm gì vậy, không xem Nguyệt Tâm cô nương khiêu vũ?” Tùy Phong thấy đột nhiên rời khỏi nên cũng theo sang.

“Xin chào, nhiệm vụ của ta có manh mối, thiệt là đi mòn gót sắt tìm chẳng thấy; đến khi gặp được chẳng tốn chút công phu.” Cậu nắm chặt nửa mảnh ngọc bội trong tay, ngọc bội nhấp nháy ánh xanh, tim cậu cứ thế khẩn trương theo.

Nhiệm vụ ẩn tầng chắc hẳn phần thưởng không tệ đâu nhỉ! Binh khí thượng phẩm, bí tịch võ công tuyệt thế, oa, nghĩ mà rạo rực quá đê!

Rất nhanh, đã thấy một chàng trai cẩm y hoa phục, tướng mạo tuấn lãng bước ra.

Lương Tu Ngôn vốn cứ tưởng làm nhạc sư ở chốn này hẳn là thư sinh nghèo túng, ai dè bằng cách ăn mặc này trông thiệt giống vương tôn công tư, giống Vương gia còn hơn cả Tùy Phong.

Có điều quản tưởng tá hắn ta làm gì, nhiệm vụ quan trọng hơn. Lương Tu Ngôn không nói nhiều, đưa ngọc bội tới trước mặt hắn, đi thẳng vấn đề: “Vị công tử này, không biết ngươi có nhận ra miếng ngọc bội này không?”

Trong nháy mắt nhạc sư kia nhìn thấy ngọc bội, thoáng thất thần tại chỗ. Hồi lâu, mới tiếp nhận ngọc bội, còn từ trong lòng ngực lấy ra một nửa khác, hợp lại với nhau.

Khi hai nửa mảnh ngọc bội hợp làm một, ánh sáng trên ngọc bội biến mất, thoạt nhìn như một miếng ngọc bình thường mà thôi.

Tuy không biết tại sao còn chưa nghe thấy hệ thống lên tiếng nhiệm vụ hoàn thành, nhưng Lương Tu Ngôn đã vui đến mức muốn nhảy tưng tưng, hận không thể ôm nhạc sư này mà hôn hai cái.

Nhạc sư không hề kích động như Lương Tu Ngôn, trái lại thở dài thườn thượt, vẻ mặt lộ sự bất đắc dĩ không nói nên lời, nói: “Các ngươi đi theo ta.”