Trở lại phòng tiệc với bao nỗi lo lắng, Bạch Tuyết ngơ ngẩn ngồi trên ghế, có nhiều người đang vui vẻ khiêu vũ trên sân khấu nhưng lúc này cô thật sự không còn tâm trí để thưởng thức sự sang trọng cùng vui vẻ trong buổi tiệc này nữa.
"Nãy giờ em đi đâu vậy?" Nhiếp Phong yên lặng xuất hiện bên cạnh Bạch Tuyết, giọng nói mơ hồ có chút tức giận "Không phải anh đã nói..."
"Em... Em đi toilet." Bạch Tuyết ngẩng đầu lên nói.
Dưới ánh đèn tối tăm, khuôn mặt Nhiếp Phong u ám, thậm chí anh còn chưa nhận ra nét mặt mình giờ đây có vẻ như muốn khóc. Nhưng đáng tiếc ánh đèn lại yếu ớt chiếu từ trên xuống đủ để Bạch Tuyết nhìn thấy vẻ mặt u uất cùng bất mãn của Nhiếp Phong lúc này.
Nhiếp Phong hơi nhướng mày, cảm thấy có gì đó không đúng.
"Xảy ra chuyện gì?" Anh ngồi vào chiếc ghế bên cạnh Bạch Tuyết hỏi.
Bạch Tuyết rũ mắt xuống, ngón tay hơi run rẩy cầm hai bên mép váy.
"Lúc nãy, tiểu thư Thi – người mà suýt nữa làm vợ chưa cưới của anh – có tìm em trò chuyện." Bạch Tuyết hít sâu một hơi tìm cớ nói.
"Người phụ nữ đó à?" Nhiếp Phong cười lạnh một tiếng:"Chắc em không vì những lời nói của cô ấy mà suy nghĩ lung tung chứ?"
Bạch Tuyết ngước mí mắt lên, vẻ mặt nghi ngờ nhìn Nhiếp Phong: "Nhiếp Phong, có phải những người giàu có thì vốn không xem trọng tình yêu đúng không? Vậy anh nói xem những người giàu có trong xã hội thượng lưu này, khi muốn kết hôn thì cơ bản họ chẳng cần tình yêu mà."
Không phải cô thanh cao nhưng cô thật sự không hiểu.
Cô và Nhiếp Phong cũng không xuất phát từ tình yêu nhưng việc này do cô bị Nhiếp Phong bức ép thôi. Còn Hoa Nhị Nhị thì sao đây? Ghen, làm nũng, dịu dàng... những hành vi đó không phải là biểu hiện của tình yêu sao? Nhưng vì cái gì đằng sau lưng lại ôm ấp một kẻ có tiền?
Nhiếp Phong trầm mặc nhìn Bạch Tuyết. Tuy anh không biết khi nãy đã xảy ra chuyện gì nhưng nhìn nỗi đau đớn phát ra từ ánh mắt cô thì anh cũng hiểu chuyện không đơn giản chỉ là trò chuyện với Thi Mạn.
"Tình yêu sao?" Một lát sau, môi mỏng của Nhiếp Phong mới nhẹ nhàng mở ra:"Trong vòng tuần hoàn sinh ra, lớn lên, sinh hoạt thì thực tế con người không cần tình yêu. Những quyền lợi, chiếm hữu, thụ hưởng với người khác phái chỉ là điều kiện và phương thức sinh tồn. Mà những người phải dùng mọi thủ đoạn, dùng trăm phương ngàn kế để tiến vào vòng tuần hoàn này thì bọn họ mãi mãi là những người ở đẳng cấp thấp. Vì họ luôn muốn hòa nhập vào thế giới đó nên họ sẽ coi tình yêu là một loại xa xỉ, có cũng được mà không có cũng được."
"..." Môi Bạch Tuyết nhẹ nhàng run rẩy, hai mắt óng ánh di chuyên khắp trên khuôn mặt anh tuấn của Nhiếp Phong. Người đàn ông này có tầm nhìn đến đáng sợ cũng có loại sức hút đến đáng sợ.
Xưa nay anh luôn không giấu giếm vẻ xấu xa cùng ghê tởm của mình, thậm chí còn vui vẻ khi bị người khác vạch trần sự thật. Nhưng anh chưa bao giờ làm ra việc gì đáng xấu hổ cả chỉ vì đơn giản anh có phương thức sống của riêng mình.
"Còn em thì sao? Em vốn không phải những hạng người nằm trong vòng tuần hoàn đó thì vì sao em phải chen chân vào? Tương lai em sẽ thế nào?" Bạch Tuyết chân thành hỏi.
Nhiếp Phong đưa tay xoa mặt Bạch Tuyết, tà mị nở nụ cười, nói:"Em sao? Chính là một loại đáng buồn nhất, là loại người không cần tình cảm nhưng khiến người khác phải động lòng. Vậy em nói anh nên làm thế nào đây?"
Đồ nhẫn tâm, lạnh lùng, trơ tráo. Bạch Tuyết cảm thấy bàn tay to lớn của Nhiếp Phong như đang truyền ấm áp tới cho mình mà bên tai lại nghe anh lạnh lùng trêu tức cô.
Sự thực là cô không cam tâm đi trên một con đường không thấy tương lai. Thật sự rất đáng lo. Lo lắng và bất an, giờ phút này trong lòng Bạch Tuyết có bao nhiêu bi thương, cô không thể an tâm khi ở bên cạnh Nhiếp Phong.
"Đồ đáng chết!" Bạch Tuyết trầm tư một lúc lại đẩy bàn tay của Nhiếp Phong ra, nhếch môi mắng một tiếng, nói: "Em ghét nhất hạng người mập mờ, hay là em nên cảm ơn anh vì đã khiến em thức tỉnh?"
Nhiếp Phong kinh ngạc nhếch miệng, buồn cười nhìn phản ứng của Bạch Tuyết.
Trước đó, dáng vẻ cô dường như muốn khóc mà sao hiện giờ lại lật mặt nhanh đến thế? Không biết cô còn mang cho anh bao nhiêu ngạc nhiên và thú vị đây?
"Ồ? Anh thức tỉnh em việc gì?" Nhiếp Phong cảm thấy hứng thú hỏi.
Lườm Nhiếp Phong một cái, Bạch Tuyết kéo khăn lụa trên vai lại "Đường nào cũng đến La Mã, em có cách sống của mình. Nếu anh quyết định chọn kết hôn với em thì tốt nhất nên chuẩn bị tâm lý cho tốt."
"Chuẩn bị tâm lý thế nào?" Nhiếp Phong cười hỏi.
Bạch Tuyết đứng lên, nhìn Nhiếp Phong từ trên cao xuống "Anh đừng đối xử với em kiểu úp mở như vậy. Em xem sau này anh sẽ sống thế nào? Nếu có bản lĩnh thì hãy phóng ngựa tới đây."
"Phụt!" Nhiếp Phong che miệng cười sặc sụa, vai run lên từng đợt như nghe thấy một chuyện khôi hài.
"Cười cái gì!" Bạch Tuyết ảo não trừng mắt nhìn Nhiếp Phong.
Thân thể cao lớn đứng lên khỏi ghế, Nhiếp Phong đưa tay kéo Bạch Tuyết vào lồng ngực mình, bàn tay to lớn trượt quanh lưng cô, nói: "Anh mỏi mắt mong chờ, em đừng làm anh thất vọng đó bảo bối."
Buồn cười chết mất! Bảo bối ơi là bảo bối!
Bạch Tuyết đẩy lồng ngực Nhiếp Phong ra, vẻ mặt thể hiện sự căm ghét.
Thực ra ngón tay anh mang theo sức nóng trượt trên chiếc lưng vốn hở một khoảng trống khiến cô bất an.
Dựa vào ánh đèn u ám, tân khách tập trung chú ý vào tất cả châu báu được trưng bày trên sân khấu, mà lúc này Nhiếp Phong cúi đầu xuống thấp thì thầm vào tai Bạch Tuyết.
"Làm sao bây giờ? Ngày hôm nay em thật xinh đẹp, anh không thể chờ đợi được nữa. Anh muốn em." Tiếng nói của anh trầm thấp, tràn ngập mùi vị dụ dỗ khiến da thịt Bạch Tuyết nổi lên phấn hồng, né tránh thân nhiệt của anh đang dần lan tỏa trên người mình.