Chương 70: Quá Khứ Không Đơn Giản

Bạch Tuyết không biết mình có nuốt trôi bữa cơm hải sản này hay không?

Sau khi ăn xong, Nhiếp Phong tính tiền. Sau đó mọi người cũng chuẩn bị về nhà của mình.

Đái Kiều Nhu yêu cầu được dẫn Nhiếp Học Văn về ngủ lại chỗ ở của mình vì dù sao đã lâu rồi hai mẹ con cũng chưa gặp mặt một lần.

Nhiếp Phong đồng ý yêu cầu của Đái Kiều Nhu, còn Khúc Như Hoa cũng không nói gì.

Đầu tiên Nhiếp Phong đưa hai mẹ con về khách sạn, anh còn dặn dò Nhiếp Học Văn phải biết nghe lời mẹ. Nhìn thấy con trai ngoan ngoãn gật đầu, em mới đưa Bạch Tuyết rời đi.

Vừa lên xe, Bạch Tuyết liền lấy hai ngón tay xoa nhẹ hai gò má mình.

Nhiếp Phong liếc mắt nhìn Bạch Tuyết, cười nói: "Làm gì vậy?"

"Cười đến đau cả mặt." Bạch Tuyết tức giận nói.

Nhiếp Phong biết sau bữa cơm này, Bạch Tuyết sẽ có rất.. nhiều câu hỏi đang chờ anh trả lời. Nhưng lúc này cũng không phải thời cơ tốt để anh giải thích. Nghĩ vậy, anh khởi động xe, hòa mình vào xe cộ chạy ngược xuôi trên đường.

"Anh và Đái Kiều Nhu có gian tình?" Bạch Tuyết hỏi thẳng Nhiếp Phong, đôi mắt to tròn nhìn chăm vào người đang lái xe ngồi bên cạnh mình.

Khuôn mặt Nhiếp Phong vẫn bình tĩnh, không có vẻ gì kinh ngạc khi nghe Bạch Tuyết hỏi thẳng thừng như vậy.

"Cô ấy chính là chị dâu của anh." Nhiếp Phong hưởng ứng nói.

Bạch Tuyết liếc mắt, đầu tựa vào cửa sổ xe, hừ một tiếng nói: "Cô ấy là chị dâu thì sao? Không phải anh trai anh cũng qua đời rồi sao? Thế gian này không có quy định em trai không được cưới chị dâu mà."

Biểu hiện của Đái Kiều Nhu rõ ràng thế mà, chiến đấu chưa tới ba hiệp đã lòi bộ mặt thật rồi. Bạch Tuyết cũng không phải kẻ ngốc mà không nhận thấy giọng nói và ánh mắt của Đái Kiều Nhu tỏ vẻ đố kỵ ra mặt.

Không khí bên trong xe rơi vào trầm mặc, Bạch Tuyết cũng không muốn mở miệng, Nhiếp Phong cũng không có trả lời.

Hồi lâu sau, giọng anh trầm ổn vang lên

"Năm năm trước, sau khi anh trai qua đời, anh để lại bất động sản, cổ phiếu, tiền gửi ngân hàng cho Đái Kiều Nhu và Học Văn thừa kế." Giọng Nhiếp Phong hơi khô khan, anh tiếp tục nói: "Học Văn là đứa con trai duy nhất, dĩ nhiên sẽ được thừa kế phần lớn gia sản, nhưng Đái Kiều Nhu chỉ lấy được tiền nuôi dưỡng và một ít cổ phiếu mà thôi. Chính vì thế, cô ấy lấy danh nghĩa là người giám hộ Học Văn đòi hỏi quyền lực với chức vụ thành viên trong hội đồng quản trị thay con trai mình. Hành động này vô tình đụng tới những thánh viên khác khiến họ bất mãn. Còn mẹ anh đã vì Học Văn mà suy tính, bà đành phải khiến Đái Kiều Nhu tạm thời rút lui khỏi hội đồng quản trị. Tài sản của Học Văn do bà nắm giữ, thậm chí bà đã phái Đái Kiều Nhu đến chi nhánh công ty ở Pháp mà không cần có sự đồng ý của hội đồng quản trị."

"Em không có hứng thú muốn nghe chuyện nhà anh." Bạch Tuyết nhíu mày nói: "Thật sự Đái Kiều Nghiên và Đái Kiều Nhu chính chị em ruột. Nếu như anh cảm thấy chúng ta cần thiết phải kết hôn thì đừng làm những chuyện hồ đồ. Dù em cũng muốn mình thoải mái đôi chút nhưng thật sự không muốn bị người khác nói xấu sau lưng cười nhạo mình là kẻ ngốc."

Nhiếp Phong có thể lý giải sự tức giận của Bạch Tuyết nhưng thái độ của cô vẫn khiến anh không hài lòng.

"Thế nào? Vì lúc trước chưa làm em thỏa mãn dục vọng nên em tức giận sao?" Giọng Nhiếp Phong không có vẻ nhạo báng, cũng không có mấy phần đùa cợt.

Bạch Tuyết cười lạnh một tiếng, nhìn về phía tài xế, nói: "Anh đang bị tinh trùng xông lên não à? Tổng giám đốc Nhiếp, em chưa thỏa mãn dục vọng sao? Rõ ràng là anh đào hoa khiến em không thích ứng kịp mà giờ anh lại như thế này. Nhìn biểu hiện của Đái Kiều Nhu cũng đủ hiểu, quá khứ của các người không đơn giản chút nào."

Chuyện gì xảy ra đây? Bạch Tuyết bắt đầu hoài nghi đầu óc mình có vấn đề hay không, sao lại đồng ý két hôn cùng người đàn ông này chứ. Kết hôn là một sự việc trong đời người con gái mà.

"Hôm qua ba của Tư Hoài Dương, Tư Vân Xương, đã được bảo lãnh tại ngoại." Đột nhiên, Nhiếp Phong chuyển đề tài.