Chương 62: Giải Quyết Ân Oán

Bạch Tuyết trợn tròn mắt nhìn Nhiếp Phong kiêu ngạo đang muốn khoe khoang chiếc nhẫn anh đã tặng mình.

Anh ta còn nói cô khờ dại, để xem ai mới là người khờ dại.

Nhiếp Phong buông tay, mắt chăm chú nhìn cô dâu và chú rể trên khán đài.

Hà Thục Xảo tức đến nỗi mặt đỏ bừng, "Bạch Tuyết, cậu thật lợi hại, nhanh như vậy đã có người đính hôn, thật là một chuyện tốt."

"A...... Cái đó......" Bạch Tuyết ngập ngừng, mắt trộm liếc nhìn Nhiếp Phong.

Thật là kỳ lạ, anh xuất hiện trong lúc cô cảm thấy lúng túng nhất nên hiện giờ cô cảm thấy có chút khó chịu.

Anh xuất hiện bây giờ không phải vì anh muốn cứu cô sao? Sao lúc này cô lại cảm thấy khó xử?

Nhiếp Phong nhíu chặt lông mày, lạnh lùng quét mắt một vòng nhìn lướt qua các đồng nghiệp cũ của Bạch Tuyết, nhàn nhạt cất giọng nói: "Ba tháng sau, tôi và Bạch Tuyết sẽ tổ chức hôn lễ, mong các vị cũng đến tham dự cho vui."

Người đàn ông này quá bá đạo, không có một chút phép tắc nào cả. Ai cũng nghĩ như thế nhưng không ai dám nói ra.

Cuối cùng buổi lễ kết hôn cũng kết thúc, sự nhẫn nại của Nhiếp Phong cũng đạt đến mức cực hạn.

"Đi thôi." Nhìn đồng hồ trên cổ tay, Nhiếp Phong quay sang nói với Bạch Tuyết, "Ba giờ chiều nay sẽ có một chuyến máy bay về thành phố Z, anh cũng đã nhờ thư ký Trương chuẩn bị rồi. Bây giờ mình đi ăn chút đã, rồi sau đó......"

Thư ký? Người đàn ông này còn có thư ký? Xem ra chắc anh ta thuộc cấp quản lý hoặc cao hơn rồi.

Ngược lại Bạch Tuyết không cảm thấy vui vẻ hay tự hào mà ngược lại là chột dạ.

"A, được." Bạch Tuyết không muốn ở đây thêm một giây phút nào cả, cô khoác túi xách đứng lên chuẩn bị thoát khỏi ánh mắt dò xét của đám đồng nghiệp cũ này.

Nhưng làm sao cô có thể trốn được dễ dàng như vậy vì hôm nay người mời cô đến dự chính là cô dâu của Lâm Đào.

Một tay nâng chiếc váy cưới màu trắng, một tay đặt vào tay chồng mình, cô bước về hướng bàn của Bạch Tuyết. Còn Bạch Tuyết ngỡ ngàng nhìn cô ta thầm nghĩ đó không phải là Trương Mỹ Tuyết sao.

Bởi vì tên hai người cùng giống nhau chữ Tuyết, nên Mỹ Tuyết không cho phép Lâm Đào gọi mình"Tiểu Tuyết" hoặc"Mỹ Tuyết", mà chỉ cho gọi là "Mỹ Mỹ"

"Ah, sao lại gấp gáp vậy chứ? Không đợi chúng tôi cắt bánh cưới sao?" Mỹ Tuyết và Lâm Đào đứng sau lưng Bạch Tuyết và Nhiếp Phong, "Bạch Tuyết, đã đến rồi thì cũng đừng tiếc một bao tiền lì xì chứ?"

Thân thể Bạch Tuyết cứng đờ, người cô không muốn gặp nhất là Mỹ Tuyết!

Ba cô ta là một người nổi tiếng chuyên về thiết bị điện tử, cũng có thể nói cô ta cũng thuộc hạng “con nhà giàu” nhưng Trương Mỹ Tuyết lại có cá tính thẳng thắn, bộc trực, thích gì nói nấy.

Ban đầu, cũng không biết làm sao Lâm Đào lại.. quen biết được với cô ta, cũng không quá một tháng hai người đã đưa nhau lên giường. Lên giường lần thứ hai thì cô ta chạy tới nơi Bạch Tuyết làm việc, trước mặt bao nhiêu đồng nghiệp, cô ta yêu cầu Bạch Tuyết phải rời xa Lâm Đào.

Nhiếp Phong phiền não bước tới đứng che chắn cho Bạch Tuyết. Anh lại lạnh lùng quét mắt nhìn Lâm Đào và Mỹ Tuyết lần nữa khiến cả hai người rùng mình.

Người đàn ông này tản ra một khí khái bức người, thật sự không thích hợp trong buổi hôn lễ vui vẻ, hòa thuận này.

"Anh là ai? Chính là người thanh mai trúc mã có mối quan hệ dây dưa không rõ với Bạch Tuyết đó sao?" Mỹ Tuyết hất cằm lên cố làm ra vẻ cao ngạo nói.

Lâm Đào kéo tay vợ xuống, nhỏ giọng nói: "Không phải anh ta."

Nhiếp Phong chỉnh lại tây trang, bước đến bắt tay Lâm Đào, "Xin chào anh Lâm, tôi là chồng chưa cưới của Bạch Tuyết. Tôi rất cảm ơn anh đã chia tay với Bạch Tuyết để cô ấy trở lại bên cạnh tôi. Anh và người vợ mới cưới này rất xứng đôi. Hẹn gặp lại."

Lâm Đào kinh ngạc vì bị Nhiếp Phong bắt tay, trong đầu sấm sét đánh ầm ầm khi nghe qua ba chữ " chồng chưa cưới "

"Quay về với anh sao?" Giọng Mỹ Tuyết lạnh lùng vang lên, "Anh chính là chồng chưa cưới của Bạch Tuyết sao? Ý anh nói là trước kia anh và Bạch Tuyết......"

Nhiếp Phong bỏ qua phép tắc xã giao thông thường với vợ mới cưới của Lâm Đào, anh trực tiếp xoay người kéo Bạch Tuyết ra khỏi hội trường.

Anh là người có học vấn nên anh luôn muốn ân oán rõ ràng.