Đái Kiều Nghiên đột nhiên ngang bướng khiến Nhiếp Phong khinh miệt cười một tiếng.
"Em thay Rose nắm quyền lực cổ đông sao?" Nhiếp Phong hừ lạnh, anh đứng lên, dùng ánh mắt khinh miệt khó chịu nhìn Đái Kiều Nghiên, nói: "Nếu như cô ấy là một trong những cổ đông lớn trong tập đoàn PLO này thì cô ấy cũng nên trở về tham dự cuộc họp hội đồng quản trị cũng như quản lý tập đoàn này."
Đái Kiều Nghiên bị Nhiếp Phong xem thường khiến cô tức giận nên đứng lên, nói: "Em có thư uỷ thác của chị em."
"Với anh, đó cũng chỉ là một tờ giấy lộn." Nhiếp Phong thản nhiên nói "Anh khuyên em đừng tỏ vẻ phách lối trước mặt anh. Còn có......"
Nhiếp Phong dừng lại một chút, nhìn chằm chằm Đái Kiều Nghiên khiến cô dựng tóc gáy.
"Còn có...... Còn có cái gì?" Đái Kiều Nghiên nuốt nước bọt, chờ đợi Nhiếp Phong nói tiếp.
"Còn nữa, anh và Bạch Tuyết đã đính hôn, cô ấy cũng sắp trở thành vợ của anh. Vì vậy, trong công việc, em cũng nên nể cô ấy một chút. Nếu không, anh sẽ để cô ấy thay thế chức vụ của em bất cứ lúc nào."
Nghe xong, Đái Kiều Nghiên ngạc nhiên đến nổi không thốt nên lời.
"Em thay mặt Rose ở đây, anh không có ý kiến, mà anh cũng tuân thủ yêu cầu của Rose cho em làm quản lý ở đây. Cho nên anh hy vọng em đừng gây thêm phiền phức, nếu không đừng trách anh không nương tay." Nhiếp Phong lạnh lùng nói những lời này, cũng không đợi Đái Kiều Nghiên hồi phục tinh thần mà tự mình bước đi rời khỏi phòng họp.
"Đính...... Đính hôn với người phụ nữ xấu xa kia sao?" Đái Kiều Nghiên thả phịch xuống ghế. Đồ ngốc.
**
"Hả? Cậu đùa à?" Hà Tử Hồng đang uống ngụm rượu chợt phun ra, khinh bỉ nhìn Nhiếp Phong, sau đó đưa tay quẹt miệng mình, "Tớ thật sự không hiểu cậu, sao lại cam tâm tình nguyện sa vào chiếc lồng nhốt mình trong hôn nhân, còn bị phụ nữ trói chặt. Rốt cuộc cậu có phải đàn ông hay không?"
Hà Tử Hồng là anh em tốt với Nhiếp Phong cũng nhiều năm rồi. Anh ta phong lưu đa tình, bạn gái chỉ là chơi đùa, vui vẻ xong thì đường ai nấy đi.
Mà Nhiếp Phong và Hà Tử Hồng đều sinh ra trong gia đình giàu có, lại còn trẻ như vậy nên Hà Tử Hồng thật sự không hiểu tại sao Nhiếp Phong muốn kết hôn.
"Bởi vì Học Văn cần một người mẹ." Nhiếp Phong uống một ngụm rượu, nhàn nhạt nói, "Mẹ tớ không thể chăm sóc tốt cho Học Văn. Nếu nó đi theo mẹ tớ thì tớ chắc chắn nó sẽ rất đau khổ."
Hà Tử Hồng thở dài một hơi, bất đắc dĩ dựa vào ghế sa lon,, kêu phục vụ đổi cho mình một cái ly khác.
"Lại là đứa cháu thiên tài của cậu. Vì nó mà cậu và Đái Kiều Nghiên kết hôn, cũng vì nó mà cậu và Đái Kiều Nghiên ly hôn. Bây giờ, cậu lại muốn vì nó mà kết hôn với một người phụ nữ chỉ mới gặp mặt không lâu. Cậu thật......điên rồi!" Hà Tử Hồng lắc đầu, cầm cái ly mới bắt đầu rót rượu.
Điên rồi sao? Nhiếp Phong cười tự giễu mình. Đúng vậy, anh điên rồi, nhưng bởi vì anh nợ Nhiếp Học Văn.
Nhìn thấy Nhiếp Phong suy nghĩ, Hà Tử Hồng biết dù mình có nói thế nào cũng không cách nào ngăn cản bạn mình kết hôn. Hiện giờ anh chỉ biết chúc phúc cho Nhiếp Phong.
Hai người bỏ qua chuyện kết hôn của Nhiếp Phong để trò chuyện về vấn đề khác, thời gian trôi qua cũng rất nhanh.
Uống đến khi cảm thấy say mèm, tài xế cũng đứng chờ khá lâu thì Nhiếp Phong mới đứng dậy tính tiền.
Đi tới trước quầy rượu, Nhiếp Phong thấy một bóng dáng quen thuộc.
"Tư Hoài Dương?" Nhiếp Phong đến gần nhìn kỹ lại, bóng dáng quen thuộc này quả nhiên là Tư Hoài Dương.
Tư Hoài Dương với dáng vẻ đang buồn bực uống rượu cũng ngạc nhiên khi nhìn thấy Nhiếp Phong, "Là anh sao?"
Lần trước ở nhà Bạch Tuyết, anh thấy Tư Hoài Dương với dáng vẻ vui tươi, thoải mái khác hẳn với bộ dáng lôi thôi của anh ta lúc này. Chắc cậu ta đã không cạo râu khoảng hai hay ba ngày rồi, trông thật ảm đạm, thê lương.
Nhiếp Phong và Hà Tử Hồng tính tiền xong, anh phất tay ý bảo bạn mình cứ đi trước. Sau đó, anh đến ngồi bên cạnh Tư Hoài Dương kêu một ly bia.
Tư Hoài Dương không thèm để ý đến Nhiếp Phong, tiếp tục uống rượu của mình.
"Bạch Tuyết rất lo lắng cho cậu." Nhiếp Phong quay chiếc ly lòng vòng trong tay, nhỏ giọng nói.