Chương 45: Toàn Tâm Dâng Hiến

Edit: Sóc Là Ta

“Đứa trẻ không phải con anh mà chỉ là cháu anh thôi sao?” Bạch Tuyết há miệng nhìn Nhiếp Phong.

Mua nhẫn xong, hai người đi ăn cơm, Nhiếp Phong thẳng thắn kể rõ hoàn cảnh của Nhiếp Học Văn với Bạch Tuyết.

“Vậy sao nó gọi anh là ba?” Bạch Tuyết vẫn còn ngờ vực khi nghe tin này.

Giống như Nhiếp Phong đã xem cô là vị hôn thê rồi nên anh không muốn giấu diếm cô bất cứ chuyện gì, bao gồm cả việc vì sao anh nóng lòng muốn kết hôn với cô.

“Năm năm trước, anh trai anh qua đời vì tai nạn xe cộ. Lúc ấy Học Văn chỉ có hai tuổi, còn anh từ nước ngoài trở về, lo hậu sự cho đại ca, sau đó nuôi dưỡng Học Văn. Vì vậy, hiện giờ anh vừa là chú của nó mà cũng vừa là ba của nó.” Nhiếp Phong thản nhiên nói, “Đái Kiều Nghiên chính là em gái của chị dâu anh.”

“Đái Kiều Nghiên chính là em gái của chị dâu anh?” Bạch Tuyết há miệng càng lớn hơn.

Sự thật này gây chấn động quá lớn khiến cô không thể tiêu hoá ngay được.

“Bởi vì cô ấy biết Học Văn vẫn còn sống, nên mẹ anh và anh suy tính nếu anh và cô ấy kết hôn, thì có lẽ cô ấy cũng sẽ yêu thương Học Văn như chính con ruột của mình, nhưng không ngờ…” Nhiếp Phong tỏ ý chế giễu hừ một tiếng, “Cô ta không thích Học Văn, bị Học Văn chọc giận đến nỗi giơ chân muốn đá nó. Cuối cùng, cuối năm ngoái bọn anh ly hôn.”

Bạch Tuyết nhớ lại khuôn mặt của Nhiếp Học Văn kia, nghĩ lại tính khí của đại tiểu thư Đái Kiều Nghiên, cũng khó trách sẽ không thể sống chung một nhà được.

Nhiếp Phong trải lòng mình, chân thành nói chuyện với cô khiến Bạch Tuyết dần quên đi chuyện mua nhẫn cưới trong tiệm kim hoàn lúc nãy. Cô cảm thấy dường như mình càng tiến gần về phía Nhiếp Phong, cảm thấy trong lòng ấm áp lạ kỳ.

“Em nhớ anh đã từng nói, mẹ anh sợ vì chuyện của Học Văn mà làm ảnh hưởng đến việc kết hôn của anh, cho nên hiện giờ bà đang chăm sóc cho Học Văn mà anh gấp gáp như vậy là vì muốn lấy lại Học Văn, đúng chứ?” Bạch Tuyết có cảm giác mình sắp làm cho Nhiếp Phong nói ra sự thật rồi.

“Đúng vậy, mẹ anh có ý muốn giữ lại Học Văn nhưng anh không muốn như vậy.” Nhiếp Phong thẳng thắn nói, “Học Văn là một đứa trẻ thần đồng có chỉ số IQ cao nhất là 180, mẹ anh muốn dạy dỗ nó. Anh biết những đứa trẻ thần đồng thường rất nhạy cảm đối với mọi thứ xung quanh. Anh không muốn Học Văn có suy nghĩ rằng nó bị vứt bỏ một lần nữa.”

Chỉ số IQ180 sao? Không phải là 250 sao? Bạch Tuyết âm thầm chế giễu.

Khi nói chuyện với Nhiếp Phong, cô có cảm giác kỳ lạ, giống như mình đã vượt qua được rào cản nhưng lại chưa tìm ra được lý do là gì nên cô cứ đứng đó xoay xoay bàn tay của mình.

Bạch Tuyết trầm mặc một lúc lâu. Tuy cô chỉ đang lặng lẽ ăn cơm nhưng trong lòng cô đang dâng trào cảm xúc.

Ăn uống xong, Bạch Tuyết buông đũa xuống, lau miệng, uống một ngụm nước. Sau đó, cô nhìn về phía Nhiếp Phong.

“Nói cách khác, anh và em kết hôn không phải vì tình yêu mà chỉ là anh muốn tìm mẹ kế cho con anh thôi, để nó không có cảm giác bị bỏ rơi?” Bạch Tuyết tóm tắt lại câu chuyện mình mới vừa nghe kể.

Nhiếp Phong cau mày, cẩn thận phân tích lại tình huống phức tạp này, sau đó anh làm động tác lúc gật đầu lúc lắc đầu, “Có lẽ vậy.”

“Nói vậy, em cảm thấy mình bị thua thiệt.” Bạch Tuyết bày ra thái độ mặc cả với Nhiếp Phong.

Ánh mắt Nhiếp Phong lóe sáng, ngồi thẳng dậy, trên môi nở nụ cười tà khí nhìn Bạch Tuyết, “Thua thiệt sao? Anh cũng có thể kết hôn với người phụ nữ khác, như cô nữ tiếp viên hàng không – bạn gái thanh mai trúc mã với em, hoặc người mẫu, hoặc diễn viên điện ảnh….. Em lấy anh sẽ không lo sợ về cơm ăn, áo mặc, lại được người khác ngưỡng mộ. Sao em lại nghĩ rằng mình thiệt thòi?”

Bạch Tuyết liếc mắt nhìn Nhiếp Phong, sau đó uống một hớp nước giữ bình tĩnh tránh để mình kích động hắt ly nước vào mặt Nhiếp Phong.

“Anh ưu tú như vậy, nổi tiếng như vậy, sao lại muốn theo đuổi em? Sao lại ép buộc em phải gả cho anh chứ? Mặc dù em không biết nguyên nhân cụ thể là gì, nhưng em dám chắc anh đang cần gấp một người vợ.” Bạch Tuyết không phục nói, “Anh muốn ba tháng sau làm đám cưới cũng được nhưng anh phải cứu lấy gia đình của Tư Hoài Dương. Còn em sẽ dùng nửa đời sau của mình để trả phần ân tình này của anh.”

Nụ cười trên gương mặt của Nhiếp Phong chợt biến mất, anh ngồi dựa vào ghế lạnh nhạt nói: “Không ngờ em lại toàn tâm dâng hiến cho Tư Hoài Dương như vậy.”