Edit: Sóc Là Ta
Truyện chỉ được đăng tại ……
Ngồi xe anh ấy, Bạch Tuyết có cảm giác như đang ngồi trên thuyền giặc.
Bạch Tuyết mạnh mẽ đóng cửa xe “ầm” một tiếng, Nhiếp Phong vội khởi động xe. Vừa nghe tiếng xe khởi động, Bạch Tuyết kích động muốn nhảy xuống xe ngay lập tức.
“Đi đâu?” Nhiếp Phong nhìn Bạch Tuyết, thấy cô đang toát mồ hôi lạnh.
Chẳng lẽ anh đáng sợ đến thế sao?
Bạch Tuyết biết có lẽ cả đời này cô mãi mãi không thoát khỏi tay Nhiếp Phong được.
Bởi vì cô nợ anh nên bây giờ cô phải phụ thuộc vào anh, dù sự việc có giả dối thì cô cũng phải xem như là sự thật.
Cô viết vài chữ vào tờ giấy đưa cho Nhiếp Phong, “Tới chỗ này.” Giọng Bạch Tuyết khẽ run rẩy.
Nhiếp Phong dường như cũng đoán ra được, anh cong môi cười khẽ một tiếng, chân đạp ga cho xe chạy đi thật nhanh.
Khách sạn Lệ Hinh vốn là nơi nổi tiếng vì nơi này là nhà trọ dành cho “Nữ tiếp viên hàng không”
Đây là nhà trọ khá sạch sẽ, nằm trong nội thành, chỉ cách sân bay khoàng 20 phút đi xe. Trên đường có nhiều cây cỏ xung quanh lại thêm an ninh cũng khá tốt.
Thật ra những nữ nhân viên trọ ở đây không phải ai cũng là tiếp viên hàng không, nhưng vì tiền trọ phòng khá đắt nên hầu như chỉ có những người chức cao nhiều tiền thì mới trọ ở đây.
Hoa Nhị Nhị mặc một chiếc váy dài màu hồng nhạt,đứng dưới đại sảnh chờ Bạch Tuyết. Vừa trông thấy Bạch Tuyết, cô ta nhanh chóng hỏi: “Có chuyện gì? Tối nay chín giờ tôi phải bay đến Hải Nam, nên tôi còn muốn ngủ một lát.”
Bạch Tuyết cắn môi ngẩng đầu nhìn Hoa Nhị Nhị, lại liếc mắt nhìn Nhiếp Phong ở phía sau.
“Cô Hoa, hôm nay tôi tới là muốn giải quyết những hiểu lầm của cô.” Bạch Tuyết lui lại, đứng bên cạnh Nhiếp Phong, khoác cánh tay anh, nói “Người lần trước cô thấy ở quầy rượu chính là bạn trai của tôi, cô còn nhớ không?”
Đôi mắt sắc lạnh của Hoa Nhị Nhị quan sát Nhiếp Phong mấy lần, loáng thoáng có chút ấn tượng. Hai tay đang bắt chéo vòng trước ngực lại không tự chủ buông xuống, làm ra vẻ một cô tiếp viên hàng không hiền thục, xinh xắn.
“Ừ, có chút ấn tượng.” Nhưng lúc này cô ta vẫn còn có chút hoài nghi.
Lòng Bạch Tuyết cũng nguôi ngoai một nửa, kéo Nhiếp Phong lên hai bước, “Thật ra chúng tôi dự định đính hôn, hơn nữa vị hôn phu của tôi cũng hiểu nên anh ấy đồng ý giúp Tư Hoài Dương vượt qua cửa ải khó khăn này...... đúng không Phong?”
Nhiếp Phong cúi xuống, nở nụ cười gượng gạo, nhưng khóe miệng nhếch lên.
Bạch Tuyết rất lo lắng vì lúc trên xe, cô còn chưa kịp nói rõ ý định của mình với Nhiếp Phong. Nếu bây giờ, anh ấy đồng ý thì cũng có nghĩa là cô phải đồng ý đính hôn với anh ta.
“Đúng vậy, tôi sẽ cố gắng hết sức giúp đỡ cậu Tư vượt qua khó khăn này, bởi vì......” Nhiếp Phong dùng lực bóp thật chặt chiếc eo nhỏ nhắn của Bạch Tuyết, quay về hướng Hoa Nhị Nhị, nở nụ cười quyến rũ chết người, “Bởi vì Tuyết Nhi và cậu Tư chính là thanh mai trúc mã mà.”
Hoa Nhị Nhị sửng sốt, nghi ngờ nói: “Anh Nhiếp phải.....” Là thần tiên từ nơi nào đến?
Nhiếp Phong lấy từ trong túi quần ra một tấm danh thiếp, đưa cho Hoa Nhị Nhị, “CEO – Nhiếp Phong - tập đoàn PLO.”
Hoa Nhị Nhị nhận lấy tấm danh thiếp với lớp giấy mạ vàng và hàng chữ màu xanh dương đậm, cô kinh ngạc trợn to hai mắt nhìn kỹ hàng chữ tiếng Trung và tiếng Anh ghi trên danh thiếp.
“P...... tập đoàn PLO?” Hoa Nhị Nhị run run cầm tấm danh thiếp trong tay, ánh mắt cô ta nhìn Bạch Tuyết với vẻ khinh thường, “Anh là vị hôn phu của Bạch Tuyết?”
“Đúng vậy.” Nhiếp Phong cúi đầu nhìn Bạch Tuyết đang cúi đầu giả chết, nở nụ cười cưng chìu, thầm nghĩ Hoa Nhị Nhị chắc hẳn đang ghen tức, nói “Bốn năm trước tôi và Tuyết Nhi quen nhau, nhưng cô ấy chỉ muốn tự do nên chạy trốn sang Bắc Kinh.”
“Nhưng ở Bắc Kinh, không phải là Bạch Tuyết.....” Không phải đã có bạn trai rồi sao?
“Từ lúc cô ấy bỏ đi, chúng tôi chưa hề nói chia tay.” Nhiếp Phong khôi phục dáng vẻ nghiêm trang của mình như cũ, “Hiện giờ cô ấy đã quay về, chúng tôi lại gặp nhau, cảm thấy cả hai đều không thể sống thiếu nhau nên quyết định sẽ tiến tới hôn nhân.”
Hoa Nhị Nhị sửng sốt một lúc, còn lòng Bạch Tuyết càng ngày càng u ám.