Hồi lâu Bạch Tuyết từ từ tỉnh lại, chậm rãi nhìn lên trần nhà, chung quanh đều là một màu trắng toát. Bỗng đâu cô nghe tiếng khóc từ nơi nào vọng lại, cô nhẹ nhàng quay đầu nhìn thì thấy mẹ mình đang nước mắt ngắn dài ngồi trong góc giường bệnh, suy sụp đến đau lòng.
"Mẹ?" Giọng Bạch Tuyết có chút yếu ớt.
"A, con tỉnh rồi sao?" Mẹ Bạch cũng nhanh chóng lau khô nước mắt, mỉm cười nhìn về phía con gái mình nói: "Có chỗ nào không thoải mái sao? Để mẹ đi gọi bác sĩ đến." Nói xong, bà đứng lên.
"Không cần đâu mẹ." Bạch Tuyết gọi mẹ mình lại, trong mắt cũng ngần ngận nước "Để mẹ phải lo lắng..."
Nhiếp Phong đang ở đâu? Tỉnh lại không thấy anh, trong lòng Bạch Tuyết cảm thấy cực kỳ khó chịu.
Mẹ Bạch ngồi xuống khẽ vuốt tay con gái mình nói: "Con gái ngốc, chuyện lớn như vậy, tại sao lại có thể sơ ý bất cẩn? Ba tháng đầu thai kỳ rất quan trọng đấy, mà cũng không thể trách con, từ nhỏ con đã vốn mạnh mẽ như thế rồi." Hiện giờ cũng không phải lúc trách con gái nữa, bà nghĩ thế nên nói tiếp: "Cũng may, con và Nhiếp Phong đều còn trẻ, sau này còn có thể có con lại được."
Bạch Tuyết đau lòng nhưng vẫn cố gắng nở nụ cười. Cô đang cực kỳ khó chịu khi lúc này không được gặp Nhiếp Phong. Vậy có thể thấy trong lòng anh có bao nhiêu khinh thường mình, có bao nhiêu chán ghét cô, phần tình cảm nồng đậm lúc trước cũng từ từ phai mờ như làn nước thoảng qua thôi.
Có mấy ai được ấm áp bên cạnh người mình yêu mãi đâu. Dù cô có nhiệt tình bao nhiêu, có chủ động mở rộng trái tim mình bao nhiêu thì Nhiếp Phong vẫn giống như một khối băng ngàn năm lạnh lẽo không hề lay chuyển khiến tim cô tan nát rã rời.
Sau khi trò chuyện với mẹ Bạch một lát, cô cảm thấy mệt mỏi, cơn buồn ngủ từ đâu ập tới khiến cô không chịu nổi đành nằm xuống nhắm mắt nghỉ ngơi.
Lần này cô nằm mơ, một giấc mơ thật ghê rợn. Trong mơ, cô gọi Phùng Lan cứu mình nhưng đáp lại cô chỉ có tiếng gió rít, tiếng nước chảy ào ào... Cô cảm thấy rất lạnh rất lạnh, bụng dưới cảm thấy đau đớn, máu ở giữa hai chân đang chảy từng giọt Die nd da n*SócLà*Ta*l e q uu ydo n, từng giọt, lòng cô thật sự rất hoảng sợ.
"Nhiếp Phong! Nhiếp Phong!" Trong bóng đêm u ám, cô thét lớn gọi tên anh nhưng ngoại trừ tiếng nước chảy thì không có ai, không có bất kỳ âm thanh nào đáp lại lời cô. Cô không ngừng bước tới, bóng đêm như không có điểm dừng. Tay chân cô lạnh đến mức tê dại, rất khó chịu, thật sự rất khó chịu.
Đột nhiên, không khí chung quanh dần ấm lên, mặt trời toả sáng chói lọi, lúc này cô có thể nhìn thấy tia sáng đầu tiên loé lên. Đến lúc này, Bạch Tuyết khẽ hừ một tiếng, chợt mở mắt ra và bừng tỉnh.
"Bạch Tuyết?" Khuôn mặt Nhiếp Phong có chút tiều tụy, anh đang lấy tay day day mí mắt mình, tròng mắt đen thâm quầng đang sốt ruột nhìn cô.
"Nhiếp Phong?" Cô vẫn còn đang chu du trong mơ sao? Giấc mơ này thật dài, còn không có kết thúc nữa.
Nhiếp Phong ngẩng đầu lên nhìn người nữ y tá đang điều chỉnh bình dung dịch thuốc cho Bạch Tuyết nói: "Sao cô ấy vẫn bị sốt như thế?"
Người nữ y tá vừa nhìn dung dịch đang chảy từng giọt vừa nhẹ nhàng nói: "Không quan trọng lắm, việc này chỉ do sức đề kháng trong người cô ấy yếu hơn thôi. Phẫu thuật sinh non chỉ là một tiểu phẫu, nghỉ ngơi một tuần, uống thuốc đầy đủ trong một tháng thì sẽ ổn thôi."
Thu dọn dụng cụ xong, người y tá cũng đẩy xe ra khỏi phòng bệnh.
Không phải là mơ sao? Bạch Tuyết trừng mắt nhìn: "Mẹ em đâu?"
Nhiếp Phong nắm bàn tay bé bỏng nóng ấm của Bạch Tuyết, trông cô rõ ràng mất máu quá nhiều, gương mặt cũng vì sốt cao mà ửng đỏ. Bỗng nhiên cơn đau lòng và hổ thẹn cùng lúc xông tới bao quanh lấy thân thể anh khiến anh không thể chống đỡ.
"Anh đã nói mẹ về trước." Nhiếp Phong kéo chăn muốn đắp lại cho Bạch Tuyết. Còn Bạch Tuyết hơi dùng sức nắm chặt lấy tay Nhiếp Phong, bỗng dưng cô cảm thấy rất lạnh. Cô tự hỏi mình lạnh là bởi vì bị sốt hay là vì do sự ấm áp từ bàn tay to lớn của anh truyền cho cô?
"Con của chúng ta..." Cô lại nghẹn ngào.
Nhiếp Phong cay đắng nở nụ cười, giơ bàn tay khác khẽ vuốt tóc Bạch Tuyết, nhẹ giọng nói: “ Không quan trọng lắm đâu, sau này chúng ta còn có thể có lại, chỉ là chúng ta không có duyên phận với con thôi."
"Nhưng... Nhưng nếu như em không bất cẩn, không lầm tưởng là do kinh nguyệt đến muộn thì cũng sẽ không xảy ra chuyện như vậy." Bạch Tuyết gào khóc thảm thương.
Xưa nay anh chưa từng nghĩ đến nước mắt của phụ nữ có thể khiến lòng anh đau đớn như thế này. Năm đó, lúc Tân Nhu gào khóc xin anh giúp đỡ thì anh chỉ cảm thấy không đành lòng thôi. Còn bây giờ, nhìn Bạch Tuyết khổ sở ngập tràn nước mắt, lòng anh cũng không còn kiên cường như trước nữa. Dù sao anh và Bạch Tuyết cũng từng có chung một đứa bé rồi.
Nhiếp Phong vừa ôm Bạch Tuyết vừa vỗ lưng an ủi cô như việc anh vẫn thường làm với Nhiếp Học Văn vậy. Đau thương là việc khó tránh khỏi, huống hồ bọn họ phải đau khổ thì mới có thể đón chào một tương lai tốt đẹp ở phía trước.
Phùng Lan đẩy cửa phòng bệnh ra, nhìn thấy cảnh Nhiếp Phong vừa dịu dàng ôm Bạch Tuyết vừa vuốt lưng an ủi cô thì ngay lập tức khuôn mặt cô bỗng trở nên u ám. Quả thật cô chưa từng nghĩ tới việc Bạch Tuyết lại đang mang thai. Sự việc đêm đó, cô chỉ muốn hãm hại một mình Bạch Tuyết thôi nhưng cuối cùng kết quả lại khiến cô ấy sinh non. Trong lòng Phùng Lan chợt nổi lên nụ cười thâm độc. Cô vui vẻ vì mình đã trả thù thành công rồi.
Nhiếp Phong như cảm giác được có người đứng phía sau mình nên quay đầu lại. Khi thấy Phùng Lan đứng đó, ánh mắt anh chùng xuống, khuôn mặt cũng u ám khác thường.
**
"Xin lỗi... Xin lỗi..." Phùng Lan giả bộ khóc sướt mướt, kéo tay Bạch Tuyết khóc không thành tiếng "Nếu như không phải do em... không phải do em yêu cầu chị ra ngoài cùng em thì chị cũng sẽ không..."
Trên gương mặt, cánh tay thậm chí trên đùi của Phùng Lan, không có chỗ nào không bị thương. Lúc đó, cô cảm giác được như có thứ gì đó đụng vào thân thể mình nên cô sợ hãi gào thét khản giọng, cuối cùng lại lăn vào trong bụi cỏ gần đó. Cô liều mạng nắm lấy một loại cây có độ dai bền nên mới không bị rơi vào bên trong dòng nước đó. Mà cô thật sự không biết Bạch Tuyết té xuống dưới đó, cô phải giẫy giụa hồi lâu, cố gắng hết sức mới bò lên thoát khỏi nơi đó.
Vì trong tay không có gì để chiếu sáng mà ngoài trời thì rất tối nên cô mấy lần lảo đảo ngã xuống đất. Thật khó khăn lắm cô mới trở về được đến sân nhà trọ.
Lúc này, Nhiếp Phong ngồi bên cạnh giường, khuôn mặt không hề để lộ cảm xúc gì, thản nhiên nghe giọng Phùng Lan đứt quãng, vừa khóc vừa kể chuyện đêm đó. Ánh mắt anh cứ nhìn chằm chặp hai người phụ nữ, còn Bạch Tuyết bị tay Phùng Lan xiết chặt nhưng ngược lại cô cũng không có ý phản đối.
Bất luận lời Phùng Lan nói là thật hay giả, dù sao cũng do cô ta nên cô mới mất đi đứa con trong bụng. Vậy cứ coi như lòng dạ cô hẹp hòi cũng được hoặc cũng có thể coi như muốn tìm ai đó để trút giận cũng được. Cô sẽ không tha thứ cho cô ta.
"Bởi vì... Bởi vì chuyện này nên Hoài Dương... Hoài Dương đã không... không còn để ý tới em nữa." Phùng Lan buông tay Bạch Tuyết, bụm mặt khóc đến nấc nghẹn.
Tư Hoài Dương sao? Cô cũng từng nghe mẹ Bạch nói lại rằng lúc cô còn bị hôn mê, Tư Hoài Dương đã đến thăm hai lần. Lúc nãy Nhiếp Phong còn nói bởi vì bên kia có một số việc phải xử lý nên hôm nay có thể Tư Hoài Dương sẽ không đến đây.
"Bạch Tuyết, chị tha cho em được không?" Phùng Lan nắm tay Bạch Tuyết, hai mắt sưng đỏ yếu ớt nhìn Bạch Tuyết "Dù lúc này chị muốn em ngã vào trong hồ nước kia, em cũng sẵn lòng chấp nhận. Chị đừng trách em nữa, chị tha thứ cho em có được không?"
Vì hành động của Phùng Lan quá kích động, cô ta cứ tha thiết thỉnh cầu tha thứ khiến Bạch Tuyết sợ hãi. Cô lui lại về phía sau dựa người vào Nhiếp Phong.
"Phùng Lan, mọi chuyện cũng đã qua." Bạch Tuyết rút tay ra, nhàn nhạt nói: "Cũng không thể trách em được vì lỗi do chị không cẩn thận... Em cũng bị thương mà."
"Mọi người đều đang trách em, đều cho rằng em hại chị." Phùng Lan nức nở nói.
Mọi người sao? Bạch Tuyết liếc mắt nhìn khuôn mặt tối sầm của Nhiếp Phong. Ánh mắt kia như chủ nhân uy quyền đang ngồi trên ngôi cao phán xử, ánh mắt hung ác đang trừng mắt nhìn Phùng Lan.
Không biết tại sao đột nhiên cô lại có loại ý nghĩ này, Bạch Tuyết chợt hé miệng mỉm cười. Mà Phùng Lan đang đứng đó, nhìn thấy Bạch Tuyết nở nụ cười thì lại lầm tưởng rằng đối phương đã tha thứ cho mình nên đáy lòng thầm đắc ý.
"Phùng Lan, không phải em làm việc ở bệnh viện Tể Phong sao? Hôm nay..." Bạch Tuyết nhớ lại Phùng Lan chính là y tá ở bệnh viện Tể Phong này.
"À, em... em đã từ chức rồi." Phùng Lan che giấu bằng hành động vén tóc của mình "Em có người thân xin giúp em làm việc ở một bệnh viện lớn, mà em cũng sắp được phỏng vấn rồi."
Bệnh viện lớn sao? Mặc dù Tể Phong là bệnh viện tư nhân nhưng nói về kỹ thuật và quy mô thì cũng ít có bệnh viện nào sánh bằng. Nghe nói tiền lương của nhân viên còn cao hơn gấp mấy lần so với những nhân viên làm việc ở bệnh viện công nữa. Nhưng dù gì đây cũng là việc riêng của Phùng Lan, Bạch Tuyết cũng không muốn can thiệp.
"Được rồi!" Nhiếp Phong bỗng đứng lên, cũng không khách khí nói: "Tiểu thư Phùng, cô cũng nói xin lỗi rồi. Vậy giờ Bạch Tuyết cần nghỉ ngơi, xin mời cô rời đi cho."
Phùng Lan nhìn Nhiếp Phong, vẻ mặt có chút lúng túng nhưng vẫn cúi đầu đứng lên, nhỏ giọng nói với Bạch Tuyết: "Vậy... Vậy em đi trước, hôm nào sẽ đến thăm chị."
"Không cần đâu!" Nhiếp Phong đi tới giường bệnh,, die,n; da.nlze.qu;ydo/nn..lại lạnh lùng nói: "Hai ngày nữa Bạch Tuyết sẽ xuất viện, tiểu thư Phùng vẫn nên chăm sóc tốt chính mình thôi."
"Nhiếp Phong." Bạch Tuyết hờn dỗi trừng mắt nhìn Nhiếp Phong, cô không muốn anh nói chuyện đến khó nghe như vậy.
Phùng Lan vừa ra khỏi phòng bệnh, đứng trước cửa nghiến răng nghiến lợi. Vẻ mặt hiền lành tựa như cô dâu nhỏ đang đứng trước mặt mẹ chồng lúc nãy dường như biến mất mà thay vào đó là nét mặt tàn nhẫn và hung dữ.
Nhiếp Phong, anh đừng quá đắc ý. Còn cô, Bạch Tuyết, đừng trách tôi ra tay quá ác độc. Có trách thì trách người nhà họ Nhiếp đi.
**
Lại lần nữa, Bạch Tuyết cảm nhận rõ ràng cử chỉ Nhiếp Phong dịu dàng hơn với mình. Anh coi cô giống như búp bê bằng sứ mà đối xử dịu dàng, nâng niu trong bàn tay mình.
Đến ngày xuất viện, Nhiếp Phong bỏ tất cả chuyện công ty sang một bên để đến bệnh viện đón Bạch Tuyết. Khi đến dưới lầu, không hiểu sao anh vẫn cứ muốn đứng ôm cô trong thang máy không buông.
"Em thật sự tự mình đi được." Bạch Tuyết lúng túng ôm cổ Nhiếp Phong.
Thực sự là điên rồi. Tuy cô cũng rất suy sụp nhưng hành động của Nhiếp Phong lúc này có quá phô trương rồi không.
Khi đi ngang qua phòng bảo vệ, có một số người chú ý nhưng Nhiếp Phong vẫn thản nhiên ôm Bạch Tuyết về nhà.
Trước đó, vì muốn chăm sóc tốt cho Bạch Tuyết mới vừa sẩy thai xong và cũng muốn có người chăm sóc cho Nhiếp Học Văn nên Nhiếp Phong mời một thêm một bảo mẫu.
Bởi vì tay còn ôm Bạch Tuyết nên khi đến nhà, Nhiếp Phong không thể làm gì khác hơn là đành để Bạch Tuyết gõ cửa. Cửa vừa bị mở ra, vóc dáng của cậu con trai nhỏ Nhiếp Học Văn đang đứng trước cửa ngửa đầu nhìn ba mình.
Nhiếp Phong hơi nhướng mày "Học Văn? Không phải giờ này con nên ở trường à?"
Hơn nữa, tại sao người mở cửa lại là Nhiếp Học Văn mà không phải bảo mẫu?
Nhiếp Học Văn chu miệng, nhỏ giọng nói: "Ba, dì, bà nội đến rồi."
Mẹ mình đến sao? Lông mày Nhiếp Phong nhất thời nheo lại.
Bạch Tuyết nằm viện ngày thứ hai thì Khúc Như Hoa cũng đến. Bà nói những lời khó nghe khiến Nhiếp Phong đau lòng chịu không nổi. Sau vụ việc đó, Khúc Như Hoa cũng dần thay đổi thái độ, bà tỏ ra giận dữ về thái độ của Nhiếp Phong nên đã cùng những viên chức cấp cao đích thân đứng ra quản lý mọi việc ở công ty, không để Nhiếp Phong nhúng tay vào.
Tuy rằng mọi quyền lực cũng như các hợp đồng quyết định nằm trong tay Nhiếp Phong nhưng Khúc Như Hoa sẽ đi hỏi thăm tất cả những người chung quanh để có cách giải quyết khi gặp vấn đề khó khăn. Khi thấy thái độ của mẹ mình như thế, Nhiếp Phong cũng giữ yên lặng.
Ôm Bạch Tuyết vào phòng, anh liếc mắt thấy Khúc Như Hoa đang ngồi ngay ngắn trên ghế salông. Ngược lại, khi Khúc Như Hoa nhìn thấy con trai mình đang xem Bạch Tuyết như bảo bối ôm cô ta vào cửa thì bà tức muốn ngất đi. Bà cố gắng kìm chế lửa giận trong lòng, lạnh lùng nhìn Nhiếp Phong.
Nhiếp Phong đặt Bạch Tuyết trên giường lớn, sau đó anh kéo chăn đắp kín người Bạch Tuyết.
"Nhiếp Phong, em có nên..." Bạch Tuyết căng thẳng nắm ống tay áo của Nhiếp Phong, cô muốn hỏi anh rằng mình có nên ra ngoài chào hỏi Khúc Như Hoa một tiếng hay không. Ngược lại, anh cứ vậy mà ấn Bạch Tuyết xuống, hé miệng nở nụ cười "Mọi chuyện để anh lo."
Từ khi bước vào cửa đến giờ, anh không gặp bảo mẫu đâu nên Nhiếp Phong cảm thấy có gì đó không đúng. Sau khi đóng cửa phòng ngủ lại, Nhiếp Phong nói Nhiếp Học Văn ra ngoài phòng khách học bài. Anh biết cậu vốn thông minh, đến trường chủ yếu để cho Nhiếp Học Văn giao lưu với nhiều bạn bè cùng tuổi để cậu không cảm thấy cô quạnh thôi.
Ngồi xuống ghế sô pha đối diện Khúc Như Hoa, Nhiếp Phong ngước mắt nhìn mẹ mình hỏi: "Bảo mẫu đâu rồi?"
"Mẹ đã đuổi bà ta rồi." Nói xong, bà lấy ra một túi hồ sơ ném tới khay trà "Đưa cái này cho người phụ nữ kia."
Tầm mắt Nhiếp Phong nhìn chằm chằm túi hồ sơ kia, trầm mặc mấy giây, cuối cùng anh đưa tay mở và rút mấy tờ giấy ra. Đập vào mắt anh chính là hàng chữ to đùng "Đơn thoả thuận ly hôn"
Hết chương 109.