Chương 12: Đã Từng Nhìn Thân Thể Của Nhau Rồi Còn Gì

Truyện chỉ được đăng tại ……

“Quen sao?” Hà Tử Hồng nhìn về hướng quầy bar, bĩu môi nói.

“Không quen.” Nhiếp Phong bưng ly rượu lên, khẽ nhấp một ngụm.

Hà Tử Hồng cười cười, “Mặc dù cậu cố tình che giấu nhưng cũng không thể giấu tớ được. Cậu có thể không biết người đàn ông kia nhưng cậu nhất định quen biết người phụ nữ này.”

Làm bạn bè hơn mười năm, muốn lừa gạt Hỏa Nhãn Kim Tinh (ý là mắt thần ấy) này, Nhiếp Phong còn phải cố gắng tu luyện thêm mấy năm nữa.

Anh nhếch môi tỏ vẻ không quan tâm, “Có quen biết với cô gái đó không thì chưa biết nhưng cũng vài lần gặp cô ấy vào bốn năm trước.”

“Đã từng gặp vài lần cũng giống như là có quen biết với người ta rồi còn gì. Nếu nói chính xác hơn, tớ thấy chắc cậu đã trực tiếp kéo người ta lên giường rồi.” Hà Tử Hồng trêu đùa nói.

Kéo lên giường? Mắt Nhiếp Phong lóe sáng, anh bưng ly rượu hớp một ngụm để che giấu sự thật.

Chuyện tình một đêm giữa anh với cô ấy xảy ra như một giấc mơ ngay trong chính ngôi biệt thự của anh. Đó không phải là lần đầu tiên anh biết cô ấy yêu thầm anh, anh đã từng nhiều lần thấy cô đang nhìn trộm anh, nhưng anh không ngờ đêm ấy cô lại dám chủ động nuốt trọn anh như thế…..

“Dù gì cũng có duyên với nhau, mà cậu cũng đã gặp cô ấy rồi, hay là cậu nên bước đến đó chào hỏi người ta một tiếng đi.” Hà Tử Hồng chính là người thích làm thiên hạ đại loạn, càng loạn anh ta càng thích.

Trong nhất thời, Nhiếp Phong không thể phản bác anh ta được, bị hà Tử Hồng kéo từ trên ghế cao xuống, lôi kéo anh bước đến quầy rượu.

Bạch Tuyết đang liên tục mắng Tư Hoài Dương là tên lường gạt, đang trách cậu ta rằng đến muộn mà không thèm gọi điện thoại cho cô, đã vậy còn viện cớ với lý do là bị kẹt xe. Cậu ta đến trễ mà còn làm cô bị bại lộ.

Lúc nãy, khi nhìn thấy Nhiếp Phong đứng cùng bạn của anh ngay cửa, Bạch Tuyết cảm thấy khó chịu, ngứa ngáy giống như một người đã lâu không được tắm gội sạch sẽ.

“Nếu cậu có hẹn ăn cơm với bạn gái thì cứ gọi điện thoại nói với tớ một tiếng. Vậy thì tớ không cần phải ngu ngốc cứ ngồi chờ cậu ở đây mà đi thẳng về nhà rồi.” Bạch Tuyết tức giận nói.

Thật ra Tư Hoài Dương đến trễ là vì chuyến bay của bạn gái cậu ta bị hủy bỏ bất ngờ, nên cậu cùng cô ấy đi ăn cơm, rồi đưa cô ấy về nhà. Sau đó, cậu mới ghé tới nơi hẹn cùng Bạch Tuyết.

Bởi vì Bạch Tuyết lái xe mà lại uống bia, nên Tư Hoài Dương đành phải uống nước trái cây, giữ cho mình tỉnh táo để lát nữa đưa Bạch Tuyết về nhà.

Sau khi bị Bạch Tuyết dùng quyền đấm một cú hích khiến anh cảm thấy mình bị nội thương, Tư Hoài Dương mạnh mẽ hớp một ngụm nước trái cây với vẻ mặt đau khổ nói: “Tớ không gọi cho cậu vì sợ bị Nhị Nhị hiểu lầm.”

“Hiểu lầm. . . . . . Hiểu lầm cái đầu cậu đó” Bạch Tuyết giơ tay lên, mạnh bạo đập một quyền vào người Tư Hoài Dương khiến cậu ta gào thét, uốn éo lưng mình, “Tớ với cậu mà hiểu lầm cái gì? Cậu có cái gì thì tớ đều thấy hết cả rồi. Bây giờ, dù cậu đứng trước mặt tớ cởi hết ra thì tớ cũng chẳng thèm ngó đến. “

“Này, Bạch Tuyết, cậu tỏ ra mình là phụ nữ một chút đi, cậu nói chuyện thế mà nghe được à?” Nhìn thấy người pha chế đang đứng nhịn cười trong quầy rượu, Tư Hoài Dương chợt cảm thấy mình bị mất hết thể diện, “Hồi còn nhỏ mẹ tớ cũng thường tắm cho tớ, mà tớ cũng đã nhìn thấy cậu lõa thể rồi, người cậu khô quắc giống như . . . . . . Ô ô.”

Bạch Tuyết nhét miếng chanh vào miệng cậu ta khiến cậu ta le lưỡi, khuôn mặt nhăn nhó đến tội nghiệp.

Hà Tử Hồng nhẹ nhàng huýt sáo, nghiêng đầu liếc mắt nhìn Nhiếp Phong.

Lúc bọn họ bước tới, vừa hay nghe được câu “Lõa thể” (ý là không mặc quần áo ấy) mà Tư Hoài Dương nói với Bạch Tuyết.

Nghe thấy tiếng huýt sáo, Bạch Tuyết và Tư Hoài Dương cùng quay lại nhìn, thấy bóng dáng hai người đàn ông đẹp trai, phong độ, quyến rũ đang đứng ở phía sau.

Đôi mắt Bạch Tuyết nhìn vào ánh mắt sâu thẳm của Nhiếp Phong, nhất thời cứng đờ giống con ếch sợ hãi khi nhìn thấy con mãng xà (con rắn đó).

“Tiểu thư này, tôi có nghe nói bạn tôi cũng có quen biết với cô từ trước …. bốn năm trước, có phải không?” Hà Tử Hồng không chắc chắn nên quay sang Nhiếp Phong hỏi thì thấy khuôn mặt của bạn mình và khuôn mặt của cô gái kia đều nhăn nhó , “Dù sao cũng coi như là có duyên, một dịp hiếm thấy như vậy, hay là chúng ta cùng ngồi xuống uống một ly?”

Tư Hoài Dương nhìn kỹ Nhiếp Phong và Hà Tử Hồng, vừa nãy cậu như cá nằm trên thớt mà giờ lại đang nghiêm túc, trông thật đẹp trai , chững chạc.

“Thật ngại quá, đúng như lời các anh nói, các anh không thấy tôi và cô gái này đang hẹn với nhau sao?” Tư Hoài Dương nhảy xuống ghế đứng chắn trước mặt Bạch Tuyết.

Hà Tử Hồng nhún vai tỏ vẻ không có gì, “Đừng hiểu lầm, tôi và bạn tôi biết cậu đi cùng với cô đây, vậy hai người là tình nhân à?”

Không phải mới nói là “Lõa thể” sao?

Tư Hoài Dương muốn phủ nhận nhưng đột nhiên Bạch Tuyết ôm lấy cánh tay cậu. Cậu cảm thấy hình như Bạch Tuyết đang run rẩy.

Cô ấy đang hoảng sợ. Vậy rốt cuộc cô ấy đang sợ điều gì?