Chương 117: Thuyết Phục - Không Thể Dùng Bạo Lực Để Giải Quyết Vấn Đề

"Cuối tuần này có rảnh không?" Trên bàn ăn, Bạch Tuyết trầm mặt không thèm nhìn tới Nhiếp Phong hỏi.

Hai cha con e dè liếc mắt nhìn nhau, cẩn thận ăn cơm, Nhiếp Phong ho nhẹ một tiếng nói: "Khụ, chắc là... rảnh."

Thực ra có một vị khách từ nước Đức đến thành phố Z muốn gặp Nhiếp Phong nhưng xét thấy lúc nãy con trai mình đã chọc giận Bạch Tuyết nên anh nghĩ có lẽ hôm nay mình không thể đi gặp khách hàng được rồi. Trước tiên anh phải giải quyết chuyện trong nhà đã.

"Ồ." Bạch Tuyết chậm rãi ăn phần cơm của mình. Cô lạnh lùng, nghiêm nghị khiến không khí trên bàn ăn cũng căng thẳng khác thường. Riêng Nhiếp Học Văn biết mình nói ra bí mật giữa mình và ba khiến dì tức giận nên cậu cẩn thận ăn cơm im lặng không nói gì.

"Em có dự định gì không?" Nhiếp Phong làm ra vẻ lơ đãng hỏi.

Hai ngày trước, vì anh đưa ra đề nghị muốn phân chia tài sản nên đã khiến quan hệ giữa anh và Bạch Tuyết ngày càng xấu đi. Hôm nay chỉ vì một câu nói vô tâm của Nhiếp Học Văn khiến mọi việc càng tồi tệ hơn. Bạch Tuyết càng ngày càng tức giận, nếu cứ thế này anh e rằng mối quan hệ giữa anh và Bạch Tuyết sẽ càng ngày càng đi xuống.

Mà hiện giờ Bạch Tuyết lại có suy nghĩ khác, có ai lại muốn mình bị lợi dụng đâu. Giờ đây thậm chí tên này còn xem cô như món đồ vật để hai cha con họ chơi đùa. Bạch Tuyết còn hạ mình nấu canh cho Die nd da n*Sóc*Ta*l e q uu ydo n,cha con anh ăn thì cũng xem như cô đã hạ thủ lưu tình (ý là nhường nhịn ấy) lắm rồi.

Tự nhiên Nhiếp Phong cảm thấy có chút buồn cười, tại sao trong lòng anh lại cảm có chút chột dạ? Anh cũng không hiểu lúc này anh hy vọng Bạch Tuyết cứ tức giận như vậy hay là cô vẫn nhu hoà như lúc trước đây.

Anh hoàn toàn có thể xem Đái Kiều Nghiên như không, chẳng mảy may quan tâm cô ấy đang làm gì nhưng với Bạch Tuyết thì không được. Anh có thể vì Bạch Tuyết làm tất cả, nếu cô tức giận thì anh cũng sẽ tức giận, nếu cô than thở thì anh cũng than thở theo cô, mà nếu cô bị ai đó ức hiếp thì anh cũng có thể bất bình thay cô.

Giờ phút này nhìn thấy dáng vẻ Bạch Tuyết phiền muộn và cáu giận thì tâm tình Nhiếp Phong đang lạnh lẽo cứng rắn cũng phải buông lỏng. Anh không hiểu tại sao trong lòng mình bỗng sinh ra cảm giác áy náy khó nói nên lời.

"Phùng Lan mời chúng ta tham gia chuyến du lịch hai ngày một đêm." Nói xong, Bạch Tuyết đứng lên đi vào phòng khách.

Cô không ăn thì Nhiếp Phong cũng không ăn.

"Ba à, dì tức giận thật rồi." Nhiếp Học Văn chu cái miệng nhỏ nhắn của cậu, nói: "Đều do con đã nói ra bí mật."

Nhiếp Phong cười cười nhìn con trai mình, cũng đưa tay gõ nhẹ trán của cậu, nói: "Đúng đấy, đều là do cái miệng hư đốn của tên tiểu tử ngốc nghếch con hết. Chẳng lẽ ở chung với dì thì chỉ số IQ của con cũng giảm xuống? Do dì truyền bệnh cho con sao?”

Hai cha con cũng đã quên lời hứa trước kia, cứ ngồi đó cười vui vẻ và thấp giọng đấu võ mồm mà không chú ý tới Bạch Tuyết đang đứng ở cửa phòng ăn. Cô tức giận đến nỗi tay nắm chặt thành quyền.

Nếu cô không phải cô hi vọng Tư Hoài Dương và Phùng Lan được tiến triển thuận lợi thì có lẽ lúc này cô cũng tẩn cho hai cha con họ một trận nhừ tử.

Ầm! Bạch Tuyết dùng sức vỗ một cái vào cửa phòng ăn, Nhiếp Học Văn sợ hãi rục cổ lại, im lặng nghiêm chỉnh ngồi vào chỗ của mình chuẩn bị cẩn thận ăn cơm.

Một tờ quảng cáo được ném tới trước mặt Nhiếp Phong, Bạch Tuyết cũng mạnh mẽ ngồi xuống tiếp tục ăn phần cơm của mình. Tức chết hai cha con nhà này, cầu cho họ mau chóng bị nghẹn chết. Cô vừa ăn vừa rủa thầm.

Nhiếp Phong sững sờ, vừa định cầm tờ quảng cáo lên thì bị Nhiếp Học Văn đoạt mất.

"Oa! Đi du lịch đó ba!" Nhiếp Học Văn hưng phấn giơ tờ quảng cáo lên cho Nhiếp Phong xem "Ba xem này, là du lịch đó. Chúng ta đi đi! Đi thôi!"

Nhiếp Phong liếc mắt nhìn tờ quảng cáo kia, đang cảm thấy kỳ lạ vì sao cô lại rủ anh cùng đi du lịch với cô chuyến đi hai ngày một đêm này, hơn nữa còn là Phùng Lan mời.

"Tại sao tiểu thư Phùng lại mời chúng ta tham gia? Cô ấy có thể đi riêng với Tư Hoài Dương không phải tốt hơn sao?" Nhiếp Phong cau mày hỏi: "Chúng ta đi làm gì? Để làm kỳ đà cản mũi bọn họ sao?"

Mọi đôi tình nhân đều không thích bị quấy rầy. Lúc này Phùng Lan còn chủ động cầu xin bọn họ, thực sự không hợp với lẽ thường.

Bạch Tuyết nuốt cơm xuống cổ họng, nguýt Nhiếp Phong một cái, nói: "Bởi vì cô ấy ngại. Cô ấy mới quen với Tư Hoài Dương chưa tới một tháng mà một mình đi du lịch với cậu ta thì có cảm giác không tiện."

Thực ra cô ấy muốn mượn sức mạnh của Bạch Tuyết và Nhiếp Phong để tăng cường tình cảm giữa mình và Tư Hoài Dương thôi. Nhưng Bạch Tuyết không muốn để cho Nhiếp Phong biết, sợ người đàn ông này sẽ gây thêm phiền phức, không chịu đứng ra giúp đỡ.

"Nếu như anh không rảnh thì em sẽ đi cùng ba mẹ. Vừa hay, bọn họ cũng đang muốn thư giãn một chút..." Bạch Tuyết tức giận nói.

Tuy ba mẹ cô đi với Phùng Lan có chút chênh lệch nhưng cô khẳng định bọn họ sẽ rất vui lòng giúp đỡ cho đoạn tình yêu này của Tư Hoài Dương.

"Ba à!" Nhiếp Học Văn với ánh mắt mong đợi nhìn ba mình, cậu cũng nhẹ lay cánh tay Nhiếp Phong nói: "Đi mà, đi mà, con cũng muốn đi chơi."

Vì bị Khúc Như Hoa nghiêm khắc dạy dỗ nên đã rất lâu rồi Nhiếp Học Văn không có cơ hội tự do chơi đùa.

Nhiếp Phong cẩn thận xem kế hoạch du lịch trong tờ quảng cáo kia, lại nhìn ánh mắt khao khát của con trai mình thì anh ngước mắt ngước nhìn Bạch Tuyết nói: "Được rồi, cuối tuần này anh rảnh, có thể cùng em đi du lịch."

Xí! Cũng bởi vì con trai muốn đi nên anh mới đáp ứng. Nhất thời trong lòng Bạch Tuyết nổi lên giấm chua.

**

Bạch Tuyết tắm xong trở về phòng thì thấy Nhiếp Phong đang nằm trên giường đọc sách.

"Anh làm gì vậy?" Tay đang lau tóc của Bạch Tuyết ngừng lại, trừng mắt nhìn Nhiếp Phong đang nằm trên giường "Sao lại vào phòng em?" Tình thế hiện tại giống như là chủ nhân là cha con bọn họ, cô chỉ là khách vãng lai tạm trú trong ngôi nhà mà thôi.

Để sách xuống, Nhiếp Phong liếc mắt nhìn vẻ mặt phòng bị và lạnh lùng của Bạch Tuyết, khóe miệng tà tứ nhếch lên nói: "Chúng ta là vợ chồng, không nên ở cùng phòng thậm chí là cùng giường sao?"

"Xí" Bạch Tuyết xì khinh bỉ một tiếng, đi tới trước bàn trang điểm tiếp tục sấy tóc nói: "Vợ chồng sao? Anh có lầm không tiên sinh Nhiếp? Chúng ta chỉ là thỏa thuận vợ chồng. Em chỉ là người giúp anh đoạt quyền giám hộ mà thôi. Nói cách khác, em đã làm xong nghĩa vụ trong cuộc thoả thuận hôn nhân lần này rồi. Em cũng không cảm thấy mình còn có nghĩa vụ nào khác cần làm nữa."

Nhiếp Phong bất đắc dĩ nở nụ cười, ném phong thư lên giường, thoải mái tựa vào gối nhìn Bạch Tuyết sấy tóc.

"Ý của em là anh nên thêm một điều khoản trong hợp đồng hôn nhân nữa sao? Điều khoản chúng ta nên thực hiện nghĩa vụ vợ chồng à?" Nhiếp Phong trêu chọc nói.

"Nghĩa vụ vợ chồng"? Bạch Tuyết mạnh mẽ trừng mắt nhìn Nhiếp Phong qua gương. Anh đem tình yêu ngọt ngào giữa cô với anh biến thành "nghĩa vụ" sao? Nói vậy sao cô không tức giận được?

Thả chiếc khăn mặt và chiếc lược xuống, Bạch Tuyết đột nhiên chuyển hướng liếc nhìn anh, ngạo nghễ nói: "Chúng ta nên phân phòng ngủ ra, cũng đừng có bất kỳ quan hệ xác thịt nào nữa cả vì em không muốn."

Ánh mắt Nhiếp Phong chìm xuống, tầm mắt nhìn theo vạt áo đang nới lỏng như chực chờ tuột xuống, thậm chí anh còn có thể nhìn thấy khe núi vững vàng tuyệt đẹp của cô.

Bạch Tuyết run rẩy, cô có cảm giác như mình đang bị một con mãng xà liếc nhìn. Tầm mắt tà ác của Nhiếp Phong khiến cô phát lạnh.

Vội vã kéo vạt áo mình lại, Bạch Tuyết đứng lên đến chỉ vào cửa nói: "Xin anh rời khỏi phòng em ngay, hãy về phòng anh ngủ với con trai anh đi. Trong hợp đồng thoả thuận cũng không cần thêm bất cứ điều gì bao gồm cả trách nhiệm vợ chồng gì cả. Em sợ anh không thể đền nổi phí phụng dưỡng."

Nhiếp Phong nhíu mày nhìn Bạch Tuyết đang đứng đó phân bua. Mà tim Bạch Tuyết bắt đầu hoảng loạn, lúc này cô thấy anh thật bất thường, cảm giác lo sợ hiện rõ trên khuôn mặt. Lẽ nào câu nói “ đàn ông không xấu, phụ nữ không yêu” là đúng?

Không phải Nhiếp Phong xấu xa vì anh hành động thô bạo, mà là một loại xấu xa thâm độc ẩn sâu trong lòng khiến người khác không đoán nổi. Đàn ông như vậy càng có sức thu hút mãnh liệt.

Lắc nhẹ đầu, Bạch Tuyết hoài nghi mình có bệnh ngược cuồng hay không? Sao tự nhiên cô lại cảm thấy Nhiếp Phong có sức quyến rũ?

Nhiếp Phong mím chặt môi mỏng, chậm rãi từ trên giường đứng lên.

Đáy lòng Bạch Tuyết đột nhiên cảm thấy thất vọng. Anh đứng lên rời khỏi đây cũng có nghĩa ngầm thừa nhận cuộc hôn nhân giữa bọn họ chỉ là thoả thuận. Anh không muốn cô...

"A!" Bạch Tuyết kinh ngạc thốt lên, một giây sau liền bị Nhiếp Phong ném lên giường.

"Anh muốn làm gì?" Cô rít gào nói.

Thân thể cao lớn của Nhiếp Phong nhanh chóng đè xuống, đặt Bạch Tuyết dưới thân mình. Khuôn mặt của hai người gần đến nỗi đối phương có thể thấy rõ ràng từng đường nét, đôi môi cũng gần như đụng chạm.

Áo choàng trên người cô bị một lực to lớn gỡ bỏ, toàn thân loã thể, bên trong trắng như tuyết chỉ còn thấy độc nhất một chiếc quần lót mê hoặc hiện ra trước mặt Nhiếp Phong.

Bạch Tuyết vừa thẹn vừa giận, dùng sức đánh Nhiếp Phong, nói: "Thả em ra! Anh đúng là một người đàn ông không biết xấu hổ."

Hai tay Nhiếp Phong hơi dùng sức, đem hai tay Bạch Tuyết đè ép lên đỉnh đầu, đôi mắt chứa đựng trêu đùa và dục vọng mãnh liệt.

"Anh không muốn em dùng bạo lực để giải quyết vấn đề giữa chúng ta." Nhiếp Phong cắn răng lớn tiếng nói.

Bạo lực? Cô sử dụng bạo lực khi nào? Mà ngược lại anh vẫn đang sử dụng bạo lực với cô đấy thôi.

"Không phải có câu vợ chồng đều là đầu giường cãi nhau cuối giường hoà hợp sao? Nam và nữ muốn hoà bình thì phải ở trên giường, em không nên từ chối anh." Nhiếp Phong mê hoặc cúi đầu xuống liếm, die,n; da.nlze.qu;ydo/nn.môi Bạch Tuyết, thoả mãn nhìn cô đang nhắm hai mắt lại nghiêng đầu qua một bên, đôi gò má đỏ rực trông thật đáng yêu.

Người đàn ông này thật quá đáng. Cô… Cô không thể chống đỡ được nữa rồi.

Nếu anh muốn chiến tranh lạnh, cứ vậy mà hờ hững thì Bạch Tuyết còn có thể vẫn tiếp tục lạnh lùng. Ngược lại, giờ đây anh lại lấy sắc để mê hoặc cô thì cô chống đỡ thế nào đây? Đây thực sự là đâm vào điểm tử huyệt của cô rồi.

"Ngoài việc phải thực hiện nghĩa vụ trên giường thì em muốn thêm điều kiện gì?" Nhiếp Phong nới lỏng tay Bạch Tuyết, nhẹ nhàng vuốt dọc theo đường cong của cô nói: “Anh sẽ đáp ứng em tất cả." Môi lưỡi anh tà ác rơi vào động mạch ngay cần cổ của Bạch Tuyết, khiến cô có thể cảm nhận được mạch đập của cô thật kinh hoàng.

"Ừm!" Thân thể Bạch Tuyết run rẩy vì tay Nhiếp Phong đang xoa nắn mông cô.

"Nói đi?" Môi Nhiếp Phong tiếp tục đi xuống.

Hai tay Bạch Tuyết không nhịn được bò lên trên bả vai của anh, khí lực cũng trở nên bất ổn.

"Em... Em muốn..." Nhà, xe, tiền mặt? cổ phiếu PLO? Những điều này cô đã nói rồi.

Đầu người đàn ông nhẹ nhàng lắc qua lắc lại trước ngực Bạch Tuyết, cũng nhạy cảm đùa giỡn tùy ý khiến đầu óc Bạch Tuyết dần dần trống rỗng.

Lửa nóng như được đốt lên, toàn thân toả ra khí thế hừng hực, trên giường lớn hai thân thể dây dưa cọ xát nhau như chỉ chờ ngọn lửa tình dục bừng cháy.

Bạch Tuyết sờ nắn thân thể Nhiếp Phong, thân nhiệt từ trên người anh truyền đến khiến cô cũng cảm nhận được anh có bao nhiêu khao khát thân thể cô.

"A, Phong... Nhẹ chút." Bạch Tuyết yêu kiều rên rỉ, thân thể cũng cảm thấy đau đớn do bị tay anh dùng sức đâm thủng và lấp kín.

Nếu như nói sở dĩ bọn họ đến với nhau, lúc đầu cũng do dục vọng thì cũng đúng. Bởi vì lực hấp dẫn lẫn nhau giữa bọn họ khá tốt, bọn họ không gặp khó khăn đối với chuyện trên giường.

Tay Nhiếp Phong cởi quần lót của Bạch Tuyết mà Bạch Tuyết cũng tích cực phối hợp chuyển động thân thể mình, thậm chí cô còn chủ động cởi quần Nhiếp Phong...

"Ba, ba đã thuyết phục được dì rồi à?" Giọng Nhiếp Học Văn ở ngoài cửa vang lên.

Hai người trên giường như chim sợ cành cong (ý là hoảng sợ đến cực độ), ngay lập tức phản ứng lại. Nhiếp Phong nhanh chóng chạy về phía cửa đóng mạnh cửa phòng.

Ầm! Cửa cũng được khép lại.

Bạch Tuyết cũng từ chỗ mình đứng lên, trải ga giường thẳng lại và mặc lại quần áo.

"Ba?" Nhiếp Học Văn đột nhiên nghe được tiếng đóng cửa sợ hết hồn, sau đó cậu mới e dè cẩn thận đẩy cửa ló cái đầu nhỏ của mình vào phòng.

Mái tóc Nhiếp Phong có chút rối loạn làm bộ như đang tựa trên thành giường đọc sách, khuôn mặt có chút kỳ lạ. Còn dì như đang nằm ngủ, đầu cũng không ló ra khỏi chiếc chăn ấm áp kia.

"Học Văn, về phòng ngủ trước đi, ba và dì đang bàn luận về chuyến du lịch. Lát nữa sẽ qua ngủ với con sau." Nhiếp Phong cố gắng nặn ra nụ cười nói.

"Dạ." Nhiếp Học Văn gật gù, rúc đầu về và trở lại phòng mình.

Cửa lại được đóng lại, khuôn mặt hai người trong nháy mắt xụ xuống, sau đó họ bèn nhìn nhau cười, tiếng cười càng lúc càng lớn.