"Xin lỗi." Nhiếp Học Văn cúi thấp đầu đứng trước mặt Bạch Tuyết nói xin lỗi: "Con không nên nói dối."
Nhiếp Phong dẫn Bạch Tuyết về biệt thự của mẹ mình Khúc Như Hoa. Lúc Khúc Như Hoa mừng rỡ dặn nhà bếp chuẩn bị cơm tối thì Nhiếp Phong dẫn Nhiếp Học Văn đến chỗ Bạch Tuyết để nói lời xin lỗi.
Nhiếp Học Văn cũng sớm muốn nói xin lỗi "mẹ kế” của mình nhưng khổ nỗi lần trước, sau khi ba dẫn Bạch Tuyết rời đi thì cũng không trở về khiến lòng cậu cũng cảm thấy sợ hãi. Cậu sợ ba Nhiếp Phong sẽ không để ý tới mình nữa, không cần mình nữa, vì thế còn trốn trong chăn lén lút khóc rất lâu.
Cậu bé đã nói dối nhưng chỉ cần sửa lại là tốt rồi. Chỉ có điều Bạch Tuyết vẫn rất tò mò rằng tại sao ngày đó Nhiếp Học Văn lại muốn xin cô năm vạn.
Số tiền không phải quá lớn mà tiền tiêu vặt của Nhiếp Học Văn cũng không ít. Vì sao cậu còn muốn "xin tiền" đây?
"Nhiếp Phong, con đến rồi à?" Khúc Như Hoa ở trong phòng ăn nói vọng ra.
Nhiếp Phong gật đầu với Bạch Tuyết, lại sờ đầu Nhiếp Học Văn rồi mới chịu đi.
Bạch Tuyết hắng giọng, chỉ vào chiếc ghế sofa đối diện với Nhiếp Học Văn nói: "Học Văn, con ngồi xuống đi."
Nhiếp Học Văn nắm góc áo mình, chu miệng nhỏ ngồi trên ghế salông, không dám ngẩng đầu lên.
"Học Văn, con nói thật với dì, tại sao muốn lén lút tích góp tiền?" Bạch Tuyết quyết định nói thẳng. Nếu nói vòng vo với một đứa trẻ sẽ khiến nó không hiểu.
Nhiếp Học Văn sợ đến nỗi ngẩng đầu lên trợn mắt nhìn Bạch Tuyết, nói: "Con không có... không có tích góp tiền."
Khuôn mặt Bạch Tuyết trầm xuống: "Die nd da n*SócLà*Ta*l e q uu ydo n,Vậy tiền tiêu vặt một tháng của con là bao nhiêu? Hay để dì đến trường học hỏi giáo viên của con xem gần đây con có chuyện gì xảy ra trong lớp không?" Nếu như cậu tìm cách xin tiền ở nhà thì cũng có nghĩa là cậu sẽ tìm mọi cách kiếm tiền ở trường.
"Đừng!" Nhiếp Học Văn sợ đến mức trực tiếp liên tục xua tay, đứng lên nhào tới quỳ dưới đầu gối Bạch Tuyết năn nỉ nói: "Dì à, dì đừng đến trường học hỏi thầy cô giáo và cũng đừng nói với ba và bà nội." Nói xong, hai mắt của cậu đỏ ngầu, còn chảy một dòng nước mắt xuống.
Bạch Tuyết nhìn kỹ khuôn mặt đang rơi lệ của Nhiếp Học Văn, xác định cậu thật sự đang sợ đến nỗi khóc ra nước mắt mà không phải đang đùa giỡn với cô.
Vừa thấy cậu khóc, Bạch Tuyết lại mềm lòng, nâng Nhiếp Học Văn dậy ngồi bên cạnh mình.
"Học Văn, rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì? Không thể nói với dì và ba sao? Con còn nhỏ tuy rằng rất thông minh nhưng vẫn có một số việc vẫn không thể giải quyết hết được rất dễ bị lừa..." Bạch Tuyết khuyên nhủ nói.
"Mẹ sẽ không gạt con." Nhiếp Học Văn nhỏ giọng nói.
Lòng Bạch Tuyết căng thẳng, nghe được Nhiếp Học Văn nhắc tới "mẹ" mà người đầu tiên cô nghĩ đến chính là "Tân Nhu".
Nhưng... Nhiếp Học Văn cũng không biết mẹ đẻ Tân Nhu là ai mà người mẹ trong miệng cậu đang nói tới chính là Đái Kiều Nhu.
Đái Kiều Nhu không phải đã trở về nước Pháp rồi sao? Cách cả đại dương còn diễn trò gì ở đây nữa thế?
Kìm nén buồn bực trong lòng, Bạch Tuyết động viên sờ đầu Nhiếp Học Văn nhẹ giọng nói: "Mẹ nói gì với con vậy? Dì bảo đảm sẽ không nói lại với ba và bà nội đâu."
Nhiếp Học Văn cũng ngẩng đầu lên không tin nhìn Bạch Tuyết.
Bạch Tuyết vểnh môi lên nói: "Không tin dì sao?"
"Dì thật sự sẽ không nói cho ba và bà nội biết?" Nhiếp Học Văn duỗi ngón tay út ra làm hình ngoéo tay nói: "Thề nha.”
Tiểu quỷ này đang muốn có người chia sẻ bí mật với cậu đây mà. Bạch Tuyết mỉm cười và ngoéo tay với Nhiếp Học Văn.
Lúc này Nhiếp Học Văn mới tin tưởng Bạch Tuyết, khuôn mặt nhỏ nhắn lộ ra nụ cười thật to. Một mình cất giấu bí mật trong người cảm thấy thật khó chịu.
"Mẹ nói chỉ cần con trở thành một đứa trẻ ngoan thì mẹ sẽ trở về gặp con." Khuôn mặt nhỏ nhắn của Nhiếp Học Văn ánh lên tia sáng hạnh phúc nói tiếp: "Hơn nữa con đang tích góp tiền để đi nước Pháp thăm mẹ. Mẹ đã cho con địa chỉ ở nước Pháp rồi.”
Bạch Tuyết nhíu mày nhìn khuôn mặt đang sáng bừng của Nhiếp Học Văn, đột nhiên cô cảm thấy cực kỳ đau lòng. Một đứa trẻ nhỏ như thế đang cần sự quan tâm dẫn dắt của ba mẹ mà do chuyện quá khứ của nhà họ Nhiếp quá rắc rối, quá phức tạp nên nó vô tình bị cuốn vào vòng xoáy này. Cô sợ khi nó biết chuyện sẽ cảm thấy rất đau lòng, sẽ vĩnh viễn trở thành nỗi đau mất mát trong suốt cuộc đời nó.
Thế mà ghê tởm làm sao khi Đái Kiều Nhu lại còn lợi dụng sự nhớ nhung mẹ của Nhiếp Học Văn mà muốn lừa dối và điều khiển đứa trẻ tội nghiệp như vậy.
“Nhưng đi nước Pháp phải cần rất nhiều tiền." Bạch Tuyết thản nhiên nói: "Hơn nữa công ty hàng không sẽ không bán vé máy bay cho một đứa trẻ nhỏ như con."
Nhiếp Học Văn sững sờ, nói: "Có thật không? Mẹ không nói với con... Có thể mẹ sẽ mua vé máy bay cho con đấy, trong điện thoại mẹ đã nói với con như thế, con có thể..."
"Mẹ con nói khi nào?" Bạch Tuyết sừng sộ lên nói: "Hiện tại công ty hàng không quản lý rất nghiêm ngặt, trước đây những đứa trẻ có thể tự mình đi máy bay một mình được nhưng bây giờ thì không còn được như vậy nữa." Cô không thể làm gì khác hơn là dùng lời nói dối có thiện ý để ngăn cản ý nghĩ ngông cuồng của cậu bé này.
"Một tuần hai ngày, mẹ vẫn gọi điện thoại cho con đấy. Mẹ cũng không nói rằng con không thể đi máy bay một mình." Nhiếp Học Văn ngoác miệng ra mất hứng nói: "Mẹ sẽ không gạt con."
Một tuần hai ngày sao? Bạch Tuyết có chút giật mình.
"Làm thế nào con có thể điện thoại cho mẹ được?" Nếu trong nhà điện thoại có kết nối cuộc gọi quốc tế đường dài về nước Pháp thì Khúc Như Hoa không thể nào không phát hiện ra?
"Trước khi mẹ về nước Pháp thì mẹ đã sai người đến trường con để trao cho con một chiếc điện thoại di động." Nhiếp Học Văn đá chân nhỏ giọng nói: "Thỉnh thoảng mẹ sẽ điện tới."
Đái Kiều Nhu, cô thực sự táng tận lương tâm, một đứa trẻ cũng không tha. Bạch Tuyết tức giận đến nỗi nắm tay chặt thành nắm đấm.
**
Vì phải xử lý một chút chuyện kinh doanh nên Khúc Như Hoa phải xuất ngoại. Vì lẽ đó bà đã bỏ qua buổi tiệc nhà họ Vương mở ra vì Vương Lâm Dĩnh. Ngày hôm qua mới vừa từ nước ngoài trở về, bà cũng không biết việc hai người họ gây phong ba bão táp trong buổi tiệc ở nhà họ Vương.
"Lần này đi Italy thực sự là không có gì." Khúc Như Hoa vừa cắt thịt bò bít tết vừa thất vọng nói: "Vốn định tiến cử mấy sản phẩm quốc tế hàng hiệu vào tập đoàn chúng ta nhưng nhìn thấy tấm bảng quảng cáo thật là cũ kỹ thì mẹ liền nhận ra đó cũng chỉ là những nhà thiết kế mới nổi mà thôi... Nhiếp Phong, con có đang nghe mẹ nói không?"
Đang than phiền về chuyến đi đến Italy chán ngắt thì bà nhận ra sự chú ý của anh không tập trung vào người mẹ này mà ngược lại anh đang chú ý đến hành động của Bạch Tuyết đang ngồi bên cạnh.
Khúc Như Hoa buồn bã đặt dao nĩa xuống nhìn con trai và con dâu, nói: "Các con đang nói chuyện gì?"
Nhiếp Phong ngẩng đầu lên nhìn thẳng mẹ mình, khẽ nhíu mày, nói: "Mẹ, con nghĩ tối nay sẽ dẫn Học Văn về nhà con ở."
Vừa nghe Nhiếp Phong nói muốn đem cháu trai mình đi thì sắc mặt Khúc Như Hoa nhất thời nhăn nhó đến khó chịu.
"Được, nếu con có thể bảo đảm Học Văn sẽ không bị người vợ thứ hai của con ức hiếp, nó có thể lo lắng chu toàn cho Học Văn cũng như tạo điều kiện thuận lợi cho Học Văn học tập đầy đủ thì mẹ sẽ không phản đối." Khúc Như Hoa cao giọng nói: "Mẹ cũng sẽ thường xuyên đến thăm cháu mình. Nếu như phát hiện Học Văn không vui hoặc chịu nhiều oan ức thì con cũng đừng trách mẹ không nể tình.“
Những câu có ý móc méo cô như vậy, Bạch Tuyết cũng hiểu bà đang ám chỉ đến ai rồi. Cô có cảm giác khi bước vào thế giới của những người ở xã hội thượng lưu thì mình nên có da mặt càng ngày càng dầy, ngàn kim đâm không lủng. Có như vậy cô mới từng bước vượt qua được những,khắt khe về thái độ của họ với cô.
"Mẹ, mẹ cứ yên tâm, chúng con nhất định sẽ chăm sóc cho Học Văn thật tốt." Bạch Tuyết đặt nĩa xuống, cố gắng nói dịu dàng cho bà an tâm.
"Hừ! Đừng gọi tôi là mẹ, tôi không chịu nổi cái từ này." Khúc Như Hoa kéo chiếc khăn ăn được may bằng vải bố ném trên bàn nói: "Mẹ không ăn nữa. Các con ăn xong, muốn đi đâu thì đi." Nói xong, bà xoay người rời khỏi phòng ăn.
Bạch Tuyết bất đắc dĩ nhìn Nhiếp Phong nhún vai, nói: "Em đã cố gắng hết sức."
Nhiếp Phong cũng thuận theo lắc đầu cười một tiếng, cúi đầu tiếp tục ăn bữa tối.
Nhiếp Học Văn ngồi đối diện Nhiếp Phong, vẫn cẩn thận và e dè nhìn ba mình và Bạch Tuyết. Ban đầu, cậu thấy Nhiếp Phong và Bạch Tuyết châu đầu ghé tai nói gì đó thì trong lòng rất hồi hộp nhưng sau khi bà nội rời đi, ba cũng không trách cứ gì cậu thì lúc này trong lòng cậu mới yên tâm trở lại.
Sau khi ăn cơm và uống trà xong, Nhiếp Phong nói Nhiếp Học Văn lên lầu thu dọn đồ đạt để chuẩn bị đi với anh. Nhiếp Học Văn cũng vui vẻ lên lầu cùng bảo mẫu thu thập túi xách và những đồ vật đơn giản.
Dưới lầu chỉ còn lại Bạch Tuyết và Nhiếp Phong, lúc này Bạch Tuyết mới nói ra cuộc trò chuyện giữa mình và Nhiếp Học Văn cho Nhiếp Phong biết.
"Đái Kiều Nhu hành động như thế khẳng định có việc gì đó mờ ám. Em thấy anh nên tìm người bảo vệ Nhiếp Học Văn cẩn thận." Bạch Tuyết lo lắng nói.
Bạch Tuyết cũng quan tâm và lo lắng cho Nhiếp Học Văn. Điều này khiến đáy lòng Nhiếp Phong cảm thấy vô cùng ấm áp.
Tuy rằng lúc đầu bọn họ kết hôn không phải vì Nhiếp Học Văn nhưng Nhiếp Phong cũng không thật sự hy vọng Bạch Tuyết sẽ quan tâm, chăm sóc Nhiếp Học Văn như một người mẹ. Ngày hôm nay, cô lại chủ động nói với mình những lời này, cũng chứng minh cô vẫn rất thương yêu Nhiếp Học Văn.
Có thể anh không hiểu nhiều về Bạch Tuyết nhưng trải qua một thời gian dài chung sống thì anh cũng biết Bạch Tuyết không phải là loại phụ nữ giỏi che giấu. Chắc chắn cô sẽ không vì muốn làm anh hoặc Khúc Như Hoa vui lòng mà làm bộ yêu thích Nhiếp Học Văn, cũng sẽ không vì mục đích nào khác mà hư tình giả ý.
Cô rất chân thực, có thể nói đây chính là lý do khiến anh lựa chọn cô.
"Đái Kiều Nhu vẫn chưa từ bỏ ý định bởi vì nếu như cô ấy có được quyền giám hộ Nhiếp Học Văn trong tay thì đồng nghĩa với việc cô ấy có thể khống chế cả tập đoàn PLO này." Gương mặt tuấn tú của Nhiếp Phong bỗng nở nụ cười trào phúng: "Cô ấy vẫn luôn oán hận vì người mà anh trai của anh yêu không phải cô ấy, thậm chí cảm thấy sự xuất hiện của Học Văn chính là muốn vũ nhục cô ấy. Nhưng vì anh trai anh cũng đã chết rồi, lại còn để lại di sản và một số cổ phần trong công ty nên Đái Kiều Nhu mới chấp nhận làm một người mẹ tốt để lừa gạt Học Văn."
Người giàu có tranh quyền đoạt thế thật ghê gớm, Bạch Tuyết cũng không quen với những cảnh tượng xảy ra như thế này. Cô chỉ ngồi đó xem ti vi, lại không cảm thấy có hứng thú nên chỉ nghe loáng thoáng lời anh nói mà thôi.
Bạch Tuyết lắc đầu một cái, buồn phiền nói: "Nhưng điều quan trọng là Học Văn rất tin tưởng Đái Kiều Nhu, em sợ một ngày nào đó nó thật sự muốn lén lút tự mình đón máy bay đi nước Pháp. Lúc đó phải làm sao bây giờ?"
Đặt chén trà Tây Dương được chạm khắc tinh xảo xuống bàn, khoé môi Nhiếp Phong nổi lên nụ cười tà tứ nói: "Quả thật Đái Kiều Nhu vẫn chứng nào tật nấy, xem ra lần trước anh dạy dỗ cô ấy như thế vẫn là quá nhẹ. Em cũng không cần lo lắng, sau này cô ấy sẽ không còn thời gian để tiếp tục quấy rầy Học Văn nữa đâu."
Nhìn dáng vẻ Nhiếp Phong tràn đầy tự tin lại có tia tà ác thì trong lòng Bạch Tuyết cũng cảm thấy lạnh lẽo sống lưng. Nếu như ai đó cùng người đàn ông này đối nghịch thì rốt cuộc sẽ có kết cục gì? Bất cứ lúc nào, bất cứ nơi đâu, chỉ cần anh nhẹ nhàng xoay đầu thì liền xuất hiện ra những ý nghĩ xấu xa sao?
"Cảm ơn em đã quan tâm đến Học Văn." Đột nhiên Nhiếp Phong đổi đề tài, nhìn Bạch Tuyết nói: "Anh đột nhiên nghĩ đến lúc em và anh kết hôn còn thiếu một thứ."
Bạch Tuyết có chút mờ mịt hỏi: "Thứ gì?" Thiếu thứ gì? Là tình yêu sao?
Vừa nghĩ tới điều này, khuôn mặt Bạch Tuyết bỗng ửng đỏ lên.
Nhiếp Phong chính là người đàn ông dịu dàng, săn sóc cho người khác. Vì vậy, có lúc Bạch Tuyết thật sự không biết Nhiếp Phong đối xử dịu dàng với mình chính là xuất phát từ lễ nghi xã giao mà thôi hay là đối với mình đã có một thứ tình cảm sâu sắc trong lòng rồi.
Bốp! Nhiếp Phong dùng một bàn tay vỗ vào cánh tay mình nhíu mày nói: "Là hiệp ước? Khế ước? Hợp đồng? Thỏa thuận? Nên dùng từ nào thì thích hợp đây?"
Những thứ này là gì? Đôi mắt Bạch Tuyết liếc qua liếc lại, dù thế nào thì cô cũng có cảm giác dường như Nhiếp Phong đang dùng thuật ngữ thương mại để ám chỉ điều này.
Hết chương 103.