Chương 113: Chương 102-1: Dù Gì Cũng Cảm Thấy Quá Kỳ Lạ

Cơm nước xong, Phùng Lan muốn giúp mẹ Bạch rửa chén nên Bạch Tuyết cũng không tranh giành. Ngược lại, khi cô nhìn thấy Tư Hoài Dương chạy ra ngoài sân hút thuốc thì Bạch Tuyết cũng lặng lẽ đi theo.

"Còn tức giận à?" Bạch Tuyết lấy cùi chỏ thúc vào cánh tay đang cầm điếu thuốc của Tư Hoài Dương.

Tư Hoài Dương nhẹ nhàng tránh ra, lạnh nhạt nói: "Tớ nể mặt ba mẹ Bạch mới đến, chứ cũng không muốn nói chuyện với cậu."

Bạch Tuyết tức giận đến cắn răng nhưng rõ ràng cô đã đụng chạm đến lòng tự ái của Tư Hoài Dương. Đó là lỗi của cô, cô đã không nói cho cậu ta biết việc Hoa Nhị Nhị một chân đạp hai thuyền nên giờ cô bị cậu ta lạnh nhạt cũng là đáng tội.

"Ừ, vậy chúng ta vĩnh viễn tuyệt giao thôi à?" Bạch Tuyết bước tới gần lan can, dùng hai tay chống đỡ và ngước lên nói: "Tớ vốn cho rằng tình bạn hai mươi mấy năm vẫn hơn so với tình yêu. Thế mà kết quả là đây... Ai."

Tư Hoài Dương liếc mắt nhìn Bạch Tuyết, khóe mắt quét đến mắt cá chân trái đang dán thuốc mỡ của cô.

"Chồng cậu chăm sóc cậu thế nào vậy? Sao anh ta lại để cậu bị thương vậy?" Tư Hoài Dương không nhịn được mở miệng.

Cậu rất tức giận với Bạch Tuyết. Ngày đó cậu la hét lớn tiếng với cô ở phòng bệnh nhưng không quá một tuần, cậu liền hối hận. Nhưng lòng tự ái của đàn ông không cho phép cậu cầu hoà trước. Có mấy lần đến chơi ở nhà họ Bạch mà không gặp được Bạch Tuyết, trong, lòng cậu cũng cảm thấy có chút mất mát.

Hai ngày trước, khi nhận được điện thoại của mẹ Bạch nói muốn mời cậu về nhà dùng cơm, bà còn nói Bạch Tuyết cũng sẽ trở về. Cậu không hề nghĩ ngợi liền chấp nhận ngay, hơn nữa lại còn dẫn theo Phùng Lan về.

Giơ chân bị thương lên nhìn một chút, Bạch Tuyết nghĩ đến việc mình chịu đựng cực khổ khi tham dự buổi tiệc trong giới xã hội thượng lưu kia thì cũng có chút suy sụp.

"Chỉ là vết thương ngoài da thôi, vì mang giày cao gót nên không cẩn thận bị té." Cô thản nhiên nói.

"..." Tư Hoài Dương lại tiếp tục hút thuốc, trong lúc nhất thời không khí trên ban công bỗng yên lặng và dĩ nhiên có chút lúng túng. Bọn họ từ nhỏ đã quen đùa giỡn rồi mà đây là lần đầu tiên lại có cảm giác chán ngắt như thế này.

Bạch Tuyết xoay người tựa trên lan can, quay đầu nhìn Tư Hoài Dương với ánh mắt hơi phiền muộn nói: "Nếu cậu đã có bạn gái mới thì có phải chứng minh Hoa Nhị Nhị đã là quá khứ?"

"..." Tư Hoài Dương vẫn không nói lời nào, cũng không thèm nhìn cô.

"Nhiếp Phong nói đàn ông có thể chịu đựng tất cả gian nan và sỉ nhục nhưng điều duy nhất không thể chấp nhận được chính là chuyện người phụ nữ của mình cho mình đội nón xanh. Bây giờ, tớ tin rồi. Haizz." Bạch Tuyết thở dài đứng thẳng người chuẩn bị rời khỏi sân thượng.

"Nón xanh chó má!" Tư Hoài Dương đột nhiên gầm nhẹ, lại duỗi tay ra ghìm cổ Bạch Tuyết kéo lại vào trong lồng ngực mình thét lên: "Cậu, nha đầu chết tiệt kia, cậu nói ai bị đội nón xanh hả?"

Ôi, giẫm lên chỗ đau của người nào đó rồi. Bạch Tuyết không những không sợ mà trái lại còn cười khanh khách. Hành động này của Tư Hoài Dương cũng chứng minh thực ra cậu ta không giận cô mà chỉ là đang cáu kỉnh thôi.

"Được rồi, được rồi! Tớ sai rồi!" Bạch Tuyết lại vừa cười vừa nói: "Là cô ta không biết quý trọng cậu, bây giờ chắc đang hối hận muốn chết rồi đây. Nếu không phải vậy thì làm sao lại đến bệnh viện đánh tớ chứ? Khụ khụ, Tư đại nhân, tha cho tiểu nhân đi." Chân cô không tiện nên không thể dùng hết sức toàn lực phản kích.

Nghe được Bạch Tuyết xin tha, cuối cùng đám mây đen trong lòng Tư Hoài Dương cũng hoàn toàn tiêu tan.

"Đáng đời! Ai bảo gạt tớ? Nếu không hủy dung của cậu thì thực sự tớ không thể hết giận được." Tư Hoài Dương dùng tay và dùng sức vò loạn tóc Bạch Tuyết.

"Nếu hủy dung thì cậu phải phụ trách nuôi tớ cả đời." Bạch Tuyết rít gào bắt lấy tay Tư Hoài Dương.

"Đến lượt tớ sao? Không phải tổng giám đốc Nhiếp đại nhân đã sớm đính hôn với cậu rồi sao?" Tư Hoài Dương chua xót nói: "Lúc mẹ Nhiếp Phong lấy bức ảnh "gian tình" của chúng ta ra hù doạ thì lúc đó tớ nên phá huỷ thanh danh của cậu đi là tốt nhất."

Bạch Tuyết lại vừa bực mình vừa buồn cười, Tư Hoài Dương khôi phục lại trạng thái ban đầu cũng thật xấu xa. Hai giây trước còn lúng túng mà lúc sau lại ồn ào như sóng lớn vỗ bờ.

Từ phòng bếp đi ra, Phùng Lan nhìn thấy một màn trên ban công nên cũng sững sờ.

Mẹ Bạch lau khô tay mình, vừa đi ra liếc nhìn về phía Tư Hoài Dương đang đùa giỡn cùng Bạch Tuyết, lại nhìn thấy Phùng Lan vẫn còn ngơ ngác nhìn. Bà liền vội vàng tiến lên kéo tay Phùng Lan giải thích: "Hai đứa nó từ lúc sáu tuổi đã chơi với nhau rất thân, bọn chúng xem nhau như chị em, đùa giỡn suốt ngày. Tiểu thư Phùng cũng đừng để trong lòng, hơn nữa Tiểu Tuyết nhà bác đã kết hôn."

Phùng Lan thu tầm mắt lại, nhìn mẹ Bạch nói: "Ồ... Lúc ở bệnh viện, cháu cũng biết Hoài Dương và tiểu thư Bạch là bạn tốt, cũng đã gặp chồng sắp cưới của tiểu thư Bạch rồi." Ánh mắt cô có mấy phần cô đơn.

"Đừng gọi là tiểu thư Bạch gì cả, gọi là Bạch Tuyết được rồi." Mẹ Bạch nhìn Phùng Lan, đáy lòng thầm mắng hai đứa kia đang đùa giỡn không ý tứ trên ban công và nói: “Bạch Tuyết! Đi cắt hoa quả mời khách thôi."

Giọng mẹ Bạch lớn tiếng khiến Tư Hoài Dương và Bạch Tuyết ngừng đùa giỡn. Bạch Tuyết sửa lại mái tóc tán loạn xong, mới nhìn thấy Phùng Lan và mẹ mình đang ngồi trong phòng khách. Hai người cũng đang nhìn về phía sân thượng này.

Nguy rồi! Sao mình lại bất cẩn như thế? Mình nên giữ khoảng cách với Tư Hoài Dương mới đúng. Bạch Tuyết nhanh chóng đẩy Tư Hoài Dương ra, nhanh chóng rời khỏi sân thượng.

"Xin lỗi, tôi và Hoài Dương chơi đùa từ nhỏ đến lớn, nên..." Bạch Tuyết giải thích với Phùng Lan.

"Vừa nãy mẹ Bạch đã nói rồi." Phùng Lan dịu dàng nở nụ cười "Em sẽ không để ý. Tiểu thư Bạch... Bạch Tuyết, một người chồng tốt như vậy, ưu tú như vậy, dĩ nhiên chị sẽ không động lòng với bất kỳ người đàn ông nào khác nữa. Hơn nữa chị và Hoài Dương chơi với nhau từ nhỏ đến lớn, nếu có gì thì đã sớm có rồi chứ không đợi đến lúc em trở thành bạn gái của anh ấy mới có được. Em nói có đúng không?"

Thật là một cô gái biết điều. Suýt chút nữa Bạch Tuyết đã cảm động đến chảy nước mắt rồi.

Nắm hai tay Phùng Lan, Bạch Tuyết kích động nói: "Phùng Lan, xin em nhất định gả cho Tư Hoài Dương. Tuy rằng cậu ta không ưu tú bằng chồng chị nhưng cậu ta cũng được cho là..."

"Chồng cậu ưu tú sao? Mau cút đi cắt hoa quả đi." Tư Hoài Dương cũng từ sân thượng đi tới, cốc đầu Bạch Tuyết một cái. Sau đó ôm chầm Phùng Lan hếch lỗ mũi nói.

Xí! Bạch Tuyết nhe răng gầm gừ với Tư Hoài Dương, căm giận bước vào nhà bếp cắt hoa quả.

Phùng Lan cười ra tiếng "Tình cảm hai người thật tốt."

Tư Hoài Dương sững sờ, ánh mắt từ cuồng ngạo chuyển thành bình thản, buông tay đang ôm vai Phùng Lan và đút vào túi quần nói: "Đúng đấy, anh nhỏ hơn Tiểu Bạch một tuổi. Lúc hai tuổi đã chơi thân với cô ấy trong nhà trẻ rồi. Anh cứ chạy theo phía sau cô ấy như thế. Vậy mà thoáng chốc đã mười mấy năm trôi qua, bọn anh không khác gì chị em sinh đôi trong một gia đình cả."

Phùng Lan nhìn dáng vẻ nghiêm túc của Tư Hoài Dương, suy nghĩ một chút hỏi: "Anh yêu Bạch Tuyết sao?"

Tư Hoài Dương nhíu mày nhìn Phùng Lan nói: "Anh với cô ấy chỉ là..."

"Thanh mai trúc mã, em biết." Phùng Lan nhẹ nhàng kéo cánh tay Tư Hoài Dương nói: "Em không sẽ để ý."

**

Cơm nước xong, Tư Hoài Dương chơi cờ với ba Bạch, còn Bạch Tuyết, Phùng Lan và mẹ Bạch bàn chuyện trước khi kết hôn của Bạch Tuyết trong phòng cô.

"Làm thế nào tiểu thư Phùng lại quen được với Hoài,Dương?" Mẹ Bạch đưa dĩa hoa quả tò mò hỏi Phùng Lan.

"Mẹ Bạch gọi con là Phùng Lan hoặc Lan Lan là được rồi." Phùng Lan nhận dĩa hoa quả lễ phép mỉm cười.

Bạch Tuyết cảm thấy Phùng Lan là một loại con gái ôn nhu điển hình, là kiểu vợ hiền đảm đang mà đại đa số đàn ông đều muốn theo đuổi.

"Lúc Bạch Tuyết nằm viện, Hoài Dương đến bệnh viện thăm chị ấy. Khi đó con cảm thấy người đàn ông này rất hấp dẫn. Sau khi Bạch Tuyết xuất viện, Hoài Dương lại không biết. Anh ấy còn đến bệnh viện thăm, vừa vặn lúc con trực ban... Vậy là quen nhau." Phùng Lan thẹn thùng nói.

Lạ thật! Tuy rằng Bạch Tuyết đang toét miệng cười nhưng khi nghe Phùng Lan ung dung kể về buổi gặp gỡ giữa cô ấy và Tư Hoài Dương thì cô thấy có gì đó không đúng.

Phùng Lan hẳn phải biết chuyện của Hoa Nhị Nhị, dù sao lúc đó Hoa Nhị Nhị đến bệnh viện ồn ào thì Phùng Lan cũng có mặt ở đó. Vậy Phùng Lan không để ý quá khứ của Tư Hoài Dương sao?

Nghĩ đến chuyện mình và Nhiếp Phong ẩn hôn, chẳng lẽ Tư Hoài Dương cũng muốn giấu diếm?

"Bạch Tuyết? Bạch Tuyết?"Mẹ Bạch mấy lần đẩy vai con gái đang ngồi đờ ra nói: "Tự nhiên đờ ra làm gì? Có điện thoại kìa."

"Ồ!" Bạch Tuyết vội vã tìm điện thoại di động trên đầu giường, sau đó bắt máy: "Alo?"

"Anh xong việc rồi, đang đến nhà ba mẹ em đây."Giọng Nhiếp Phong truyền đến.

Nhiếp Phong muốn đến đây sao? Bạch Tuyết ngồi thẳng người nói: "Hay lắm. Anh ăn cơm chưa? Mọi người ăn xong rồi."

Cô và Tư Hoài Dương đã làm hoà rồi, vậy lúc này Nhiếp Phong đến cũng không sao.

"... Vẫn chưa ăn." Nhiếp Phong do dự một chút đáp.

Bạch Tuyết từ trên giường đứng lên nói: "Vậy bây giờ em lập tức nấu hai món ăn cho anh. Lúc anh đến cũng vừa vặn em nấu xong, anh có thể ăn liền."

"Được." Nhiếp Phong cong khóe miệng nói.

Cúp điện thoại, Bạch Tuyết đứng lên muốn ra khỏi phòng.

"Điện thoại của ai vậy?" Mẹ Bạch thấy dáng vẻ con gái hoang mang hoảng loạn nên nghi ngờ hỏi.

"Nhiếp Phong đấy mẹ. Anh ấy xong việc sẽ tới." Bạch Tuyết kéo cửa ra quay đầu lại nói: "Nhưng anh ấy chưa ăn cơm trưa, con đi nấu hai món ăn cho anh ấy."

Mẹ Bạch vừa nghe con rể đến thì cũng vội vã đứng lên nói: "Đúng, đúng! Không thể để cho Nhiếp Phong ăn đồ thừa. Mẹ còn có một con cá chép, để mẹ làm cá cho nó ăn." Nói xong, bà cũng đi ra ngoài giúp con gái.

Trong nhất thời, hai mẹ con cũng quên mất Phùng Lan, bỏ quên cô trong phòng ngủ lại đi ra ngoài bận bịu nấu ăn.

Phùng Lan ngồi trước bàn đọc sách trong phòng Bạch Tuyết, sau đó nhìn lại lần nữa và ra ngoài đóng cửa lại. Nụ cười vốn dịu dàng dần dần thu lại mà thay vào đó là ánh mắt lạnh lẽo đến kinh người. Cô đưa tay kéo ngăn bàn ra, nhìn thấy bên trong có cuốn sổ, lại có bút. Cô lại kéo một ngăn khác, có một quyển album dày được đặt gần đó.