Chương 107: Ẩn Hôn Sẽ Chịu Thiệt Thòi

Nếu như không phải có người cố ý hành động thì cũng sẽ không có những tin tức như vậy trong làng giải trí.

Nhiếp Phong ném tờ báo vào sọt rác.

Xưa nay anh vốn không xem các loại báo chí lá cải như thế này nhưng hôm nay là một ngoại lệ.

Khi thư ký Trương đưa cho anh tờ báo này sáng nay, anh còn cảm thấy lạ.

Lẽ nào phóng viên biết trước về cuộc hẹn giữa anh và Vương Lâm Dĩnh, biết bọn họ muốn hẹn ở nhà hàng nào sao? Như vậy cũng quá tài giỏi rồi.

Mình cũng không phải là danh nhân nổi tiếng gì, cũng chưa từng có mối liên quan với bất kỳ phụ nữ trong giới diễn viên minh tinh màn bạc, lại không phải là đối tượng paparazi nào đó thì tại sao lại xuất hiện chuyện này?

Tuy rằng Vương Lâm Dĩnh là minh tinh nhưng cả đất nước Trung Quốc này có ai thật sự quan tâm đến bộ môn tennis thế giới đâu chứ? Lại có mấy ai biết Vương Lâm Dĩnh đại diện cho đất nước đi thi đấu ở Mỹ xa xôi kia?

Vì vậy, bài báo này tuyệt đối là có người đã âm thầm thông báo cho các ký giả tòa soạn để đăng tin đồn nhảm đây mà.

Hầu hết các minh tinh đều khó giữ gìn việc riêng tư của mình mà anh cũng không có cách nào để ngăn chặn việc này. Anh chỉ có thể xử lý một cách qua loa là xong, cũng coi như đã xử lý chuyện này tốt lắm rồi.

Có điều, Bạch Tuyết sẽ nghĩ như thế nào đây? Trái lại Nhiếp Phong thật sự rất muốn biết phản ứng của cô ấy khi thấy bài báo này.

Chợt chiếc di động trên bàn làm việc vang lên, Nhiếp Phong cầm lên liếc mắt nhìn, trong lòng có chút thất vọng.

Thực sự là buồn cười, sao anh lại hi vọng cú điện thoại này là do Bạch Tuyết điện tới được.

"Này, Nhiếp Phong, em là Bet­ty." Giọng Vương Lâm Dĩnh nhẹ nhàng truyền đến "Anh có đọc báo sáng nay không? Thực sự là tài, làm sao họ lại có bức ảnh chụp chúng ta cùng nhau đi ăn cơm vậy chứ?"

Từ nhỏ Vương Lâm Dĩnh đã không muốn đi theo gia đình làm nghề y. Ngay từ khi còn học bậc sơ trung thì cô đã mê mẩn tennis, sau đó cô đến nước Mỹ học tập thì được tuyển chọn vào huấn luyện chuyên nghiệp. Cuối cùng, con đường sự nghiệp của cô hoàn toàn rẽ sang một bước ngoặt mới.

Quanh năm sinh sống ở nước ngoài, tính cách của Vương Lâm Dĩnh đã hoàn toàn bị tây hóa, thậm chí giọng nói của cô cũng có chút giống người Hoa sống ở hải ngoại.

Nhiếp Phong cười cười nói: "Nhờ có ánh hào quang tuyển thủ thể dục của em nên anh cũng được báo chí biết tới. Nếu như có thể xuất hiện trên tờ báo tài chính kinh tế thì anh sẽ càng vui vẻ hơn."

"Ha ha ha! Thiếu Kha tới rồi!" Vương Lâm Dĩnh cười nói ha hả: "Ở những tờ báo kinh tế tài chính, anh không lộ diện trên đó cũng không có vấn đề gì."

"Có việc gì sao?" Nhiếp Phong liếc mắt nhìn giờ đồng hồ đeo tay mình, cũng đã đến giờ tan sở.

"Bởi vì được lên báo chí mà lâu lắm em mới về nước nên ba mẹ cậu dì cùng những người thân muốn gặp nhau một lần." Giọng Vương Lâm Dĩnh nghe như rất bất đắc dĩ, nói: "Thế Kha nói hay là tổ chức một buổi tiệc và mời mọi người đến tham dự. Tối mai anh nhất định phải đến tham dự nha."

Nhiếp Phong nhíu mày, nói: "Tại sao anh nhất định phải đi?"

"Ôi, vì anh là bạn trai tin đồn với em mà, ha ha ha!" Vương Lâm Dĩnh lại cười to lên: "Lẽ nào mẹ anh không gọi điện thoại nói cho anh biết sao? Chuyện trên báo của chúng ta đã lan truyền khắp thành phố này rồi. Điện thoại nhà em như muốn nổ tung đây."

Chậm rãi gõ cây bút theo từng nhịp xuống mặt bàn, Nhiếp Phong cười nhạt một tiếng nói: "Không có, mẹ anh không gọi điện thoại cho anh. Được rồi, ngày mai anh sẽ cố gắng dành chút thời gian để đến tham dự."

"OK, quyết định như thế đi." Vương Lâm Dĩnh cũng không phải loại người thích dông dài, sau khi mời xong cô liền cúp điện thoại.

Tiệc tổ chức ở nhà họ Vương vào ngày mai thế nào đây?... Nhiếp Phong rơi vào trầm tư.

**

Sau khi Bạch Tuyết tan sở, cô vọt thẳng vào siêu thị mua nguyên liệu nấu ăn. Tuy rằng cô và Nhiếp Phong kết hôn nhưng ngoại trừ sáng sớm cùng nhau đi làm, hầu hết buổi tối là mạnh ai về nhà nấy.

Bởi vì có lúc cô tăng ca, hoặc Nhiếp Phong có tiệc xã giao. Vì vậy, bọn họ rất khó cùng nhau về nhà chung. Hôm nay Nhiếp Phong không nói muốn đi xã giao, chắc hẳn là anh sẽ về nhà ăn cơm tối. Bạch Tuyết đương nhiên phải làm một "người vợ tốt."

Nhiếp Học Văn tạm thời không chuyển tới nhà trọ ở cùng bọn họ, Nhiếp Phong muốn trừng phạt cậu vì hành vi nói dối kia. Đợi qua lần này, anh sẽ về dẫn cậu qua ở chung.

Mua một chút thịt tươi và rau xanh, Bạch Tuyết lái xe trở về nhà. Dùng chìa khoá mở cửa, Bạch Tuyết mang hai túi lớn vào phòng.

"Ồ? Hôm nay về sớm thế?" Nhìn thấy Nhiếp Phong ngồi trên ghế salông nghe đài nói bằng tiếng Anh, Bạch Tuyết có chút kinh ngạc.

Tuy rằng làm tổng giám đốc không nhất định phải đúng giờ nhưng Nhiếp Phong là người luôn luôn nghiêm túc tuân theo kỷ luật. Nếu không có việc gì gấp gáp thì anh chưa từng rời công ty sớm hơn giờ quy định.,Vì vậy, việc anh về trước Bạch Tuyết quả là điều hiếm thấy.

Từ sô pha đứng lên, Nhiếp Phong đi tới trước mặt Bạch Tuyết cúi đầu xuống, nhìn thấy hai túi lớn sau lưng và khom lưng xách vào.

"Sao đi siêu thị mua đồ mà không nói với anh một tiếng, chúng ta có thể đi cùng và lái xe trở về." Nhiếp Phong mang đồ vào nhà bếp.

Bạch Tuyết đi theo phía sau Nhiếp Phong, bóng lưng rộng rãi thon dài cùng đôi chân cao gầy thon gọn thong thả xách đồ vào nhà bếp khiến cô say sưa ngắm nhìn không thể dứt mắt ra được.

Thật không thể tin nổi một người đàn ông tốt như thế lại chính là chồng của cô sao?

Thịt đã dâng đến miệng, cô muốn nuốt trọn nó hay không thì phải xem cô có chịu há miệng ra hay không?

Ha hả! trong lòng Bạch Tuyết cười gian xảo mấy tiếng.

Gần đây, cô rất thích xem phim Hàn Quốc. Đương nhiên không phải xem những vai nữ chính chịu thiệt thòi từ đầu phim và cuối cùng cũng có được tình yêu chân thành với nam chính, mà là cô muốn xem vai nữ phụ gian trá dùng cách gì để cướp nam chính đi.

Trong xã hội hiện thực, người nữ phụ nào không có tố chất gian ác và tàn nhẫn thì rất dễ dàng bị đá ra khỏi cuộc vui.

Nhét tất cả đồ vật vào tủ lạnh và dụng cụ ở ngăn chứa đồ, Bạch Tuyết tựa vào cửa đứng nhìn Nhiếp Phong, nói: "Tối nay anh muốn ăn gì?"

Nhiếp Phong đóng lại cửa tủ lạnh lại, nhìn Bạch Tuyết hồi lâu, môi mỏng nhếch lên một câu "Muốn ăn em."

Phụt! Máu mũi xịt ra! Nếu như nói hơi quá, chính xác là cô đang chảy máu mũi.

Thái độ của người đàn ông hôn trước hôn sau này có biến hóa lớn quá rồi đó!

"Ồ... Cái kia..." Bạch Tuyết rũ mắt xuống, đưa tay cào tóc mình "Ăn chút rau xanh đi, anh thường xuyên đi xã giao, ăn nhiều rau xanh để tốt cho sức khỏe..." Cô giả bộ thản nhiên nói.

Thật muốn đòi mạng cô đây mà, tốc độ phát triển quá nhanh khiến cô chưa kịp thích ứng. Người đàn ông này đang muốn ve vãn cô phải không?

Khóe miệng Nhiếp Phong càng ngày càng cong cớn, trong lòng thầm buông tha cho một Bạch Tuyết mặt ngoài dữ dằn như cọp báo mà bên trong lại là chú thỏ non nhút nhát.

Anh khẳng định Bạch Tuyết đã từng đọc qua bài báo kia rồi, nếu không sao tự nhiên cô lại một mình đi siêu thị mua một đống đồ như thế này? Trong tủ lạnh rõ ràng còn hơn một nửa thức ăn lần trước mua vẫn chưa ăn hết cơ mà.

"Anh đi tắm trước." Nhiếp Phong cúi đầu thì thầm vào bên tai Bạch Tuyết.

Nghe vậy, trong nhất thời, lông tơ dựng đứng cả lên, Bạch Tuyết ôm lỗ tai mình nhảy tránh sang một bên, trợn mắt to sợ hãi nhìn Nhiếp Phong. Còn anh chỉ cười nhún vai, huýt sáo bước ra khỏi nhà bếp.

Thật tàn nhẫn! Bạch Tuyết cảm giác khuôn mặt mình đỏ đến mức như con cua đang bị đun sôi.