Chương 87: Tô Tầm Tức Giận

Trước đây Nguyễn Kiều Kiều thấy cặp tình nhân ôm hôn nhau trên phố, cô luôn luôn che mắt, tránh đâm mù mắt chó của mình. Ghét nhất thấy người ta tình cảm với nhau, ừm, thấy người ta tình cảm, mau chết sớm.

không ngờ có một ngày, đến phiên cô cũng thể hiện tình cảm trước mặt quần chúng.

Ngày trước Tô Tầm không phải là người nhiệt tình, bình thường anh rất nội tâm nhưng ngay bàn dân thiên hạ, anh lại tới hôn cô.

Đợi đã, nụ hôn này hơi khó chịu. trên mặt cô có máu heo rừng, Tô Tầm cũng nặng mùi, vậy mà đi hôn nhau, còn như mê như say.

Tô Tầm chưa say, Nguyễn Kiều Kiều đã đi trước một bước đẩy anh ra rồi.

Chờ chút —— Cho cô nôn trước đã.

Bất cứ ai khi hôn nồng nhiệt mà bị người ta đẩy ra, sắc mặt cũng đều không đẹp. Tô Tầm càng tệ hơn, mất mặt trước mặt mọi người, ai vui vẻ nổi.

Tô Tầm bước tới, túm con heo rừng còn hơi tàn nọ, cầm dao phay của Cẩu Bất Lý xoạt một cái, con heo rừng tắt thở.

Tàn bạo như vậy, tất cả mọi người chung quanh đều im lặng, lặng lẽ cách xa anh mấy mét, bao gồm cả Chuột Đệ và Cẩu Bất Lý ban đầu còn đi chung với Tô Tầm.

Nguyễn Kiều Kiều sờ vết máu bên mép, cảm thấy máu heo rừng thật tanh. Vừa quay đầu lại, cô đãkhông thấy mọi người đâu.

Chỉ có Tô Tầm với sắc mặt thâm trầm đang phanh thây mấy con heo rừng dưới nắng chiều.

không thể không nói, dáng vẻ đàn ông nghiêm túc làm việc đẹp trai thật, dù cho hiện trường máu thịt bắn tung tóe.

Nguyễn Kiều Kiều nhịn không được nhìn đắm đuối.

Có lẽ làm bạn giường đã lâu, nên trong mắt bạn giường cũng hóa Tây Thi. Dù hành động của Tô Tầm ở trong mắt người khác chỉ có thể dùng tàn bạo để hình dung, nhưng cô vẫn cảm thấy anh rất đẹp trai và còn vinh hạnh.

không hổ là người đàn ông của mình, làm việc thủ đoạn độc ác. cô thích.

Đợi đến tối nướng heo rừng, Nguyễn Kiều Kiều được tiến sĩ Gấu nhắc nhở mới biết, Tô Tầm tức giận.

Haha.. anh lại vì nụ hôn hồi chiều ấy mà tức giận cả buổi đó.

Dù rằng từ nhỏ đến lớn anh sinh hoạt ở loài người, song trong khung vẫn có một nửa máu của người thú, sao khó tính thế.

Tiến sĩ Gấu cắn miếng thịt heo rừng thơm ngào ngạt, nhìn cô một cách khinh bỉ.

“Lẽ nào cô không biết mẹ Tô Tầm có tính tình gì à?”

Mẹ Tô Tầm, không phải thích khóc sao? Nên Tô Tầm cũng thích khóc?

Nguyễn Kiều Kiều sợ hãi, cô không cần một gã đàn ông thích khóc đâu.

Ánh mắt tiến sĩ Gấu nhìn cô càng khinh bỉ hơn, xoay đầu sang chỗ khác, ông không thèm nói chuyện với người phụ nữ ngu ngốc này nữa.

Quên nói rồi, Tiểu Bạch cũng được Cẩu Bất Lý cứu về. Quả nhiên Cẩu Bất Lý là con trai ngoan của cô, nhất ngôn cửu đỉnh, đã nói cứu Tiểu Bạch thì sẽ cứu.

Lúc Tiểu Bạch được cứu về, cô bé bị mất một chân.

Nghe nói khi bọn họ tìm cô bé, heo rừng đang cắn chân Tiểu Bạch, bị một mũi tên của Cẩu Bất Lý bắn thủng đầu mới cứu cô bé được.

Bạch Đồ và Tiểu Bạch đều rất cảm kích Cẩu Bất Lý, tối đó, Tiểu Bạch ngồi cạnh cậu như cô vợ nhỏ vậy, nướng heo rừng cho cậu ăn.

Năng lực tự lành của người thú không tệ, chẳng qua Tiểu Bạch vốn không phải người thú khỏe mạnh, nên vết thương trên đùi vẫn còn, được băng bó kỹ lưỡng.

Thấy cô bé khập khiễng nướng thịt cho Cẩu Bất Lý, Nguyễn Kiều Kiều cũng là phụ nữ nhìn không nổi.

Vặn lỗ tai con trai, “không thấy chân người ta bị mất hả?”

“Thấy ạ.” Cẩu Bất Lý kéo lỗ tai mình, ô hú một tiếng.

“Thấy mà con còn đày đọa người ta?”

“Con đâu có!” Cẩu Bất Lý giơ móng vuốt bóng mỡ lên, cực kỳ oan ức, “Là chị ấy tự nguyện mà. Hơn nữa, nếu con từ chối, chị ấy sẽ không yên lòng.”

“...”

Đây là lý lẽ ngụy biện gì. Có điều nghĩ kỹ lại, dựa theo cái tính ở thế giới này, quả thật rất có đạo lý.

Buông lỗ tai Cẩu Bất Lý ra, Nguyễn Kiều Kiều cẩn thận nhìn Tiểu Bạch và Cẩu Bất Lý. Ánh mắt cô bé nhìn Cẩu Bất Lý rất quái lạ, hình như rất cảm kích, nhưng hình như lại rất sợ hãi.

cô nghĩ không thông, đành đẩy Chuột Đệ đang vui vẻ ăn một cái, “Tiểu Bạch dường như rất sợ Cẩu Bất Lý.”

Chuột Đệ gật đầu, nuốt từng miếng thịt, “Đương nhiên rồi, Cẩu Bất Lý cũng đâu hiền lành gì. Tôi thấy Tiểu Bạch thông minh hơn cô nhiều.”

“... Đâu hiền lành gì, anh hình dung con tôi như thế hả?”

“Chẳng lẽ cô cảm thấy con trai cô vẫn còn yếu ớt không chỗ nương tựa sao? Có ai mới ba tuổi đã mượn dao chém người. Đúng rồi, còn vừa cười vừa uy hiếp muốn chặt tay người ta nữa.”

“...”

Nguyễn Kiều Kiều nghe vậy, chợt lo lắng nhìn về phía Cẩu Bất Lý.

Tại sao cô có một ảo giác Cẩu Bất Lý định sẵn sẽ độc thân nhỉ.

không khách sáo với con gái như vậy, ai mà thích cậu nữa? Huhuhu.

Chuột Đệ thấy ánh mắt Nguyễn Kiều Kiều nhìn qua nhưng nhanh chóng thu hồi, hắn chép miệng, “Tôi nghĩ, người cần quan tâm không phải là Cẩu Bất Lý, ít nhất bây giờ không phải.”

Ngẩng đầu, Nguyễn Kiều Kiều đối diện với gương mặt đen thui của Tô Tầm.

Ơ, anh còn tức giận à.

Người thú thỏ là bộ tộc ăn chay. Việc ăn từng miếng từng miếng thịt, rất kinh khủng với họ. Song sau khi lão người thú trong tộc dẫn đầu gặm thịt, người thú trẻ cũng bắt đầu ăn từng miếng.

Lão người thú cảm thán, “Lần trước khi tôi ăn thịt là năm đó tôi ba tuổi...” Hồi ức thật xa xôi.

một đời người thú thỏ trẻ tuổi căn bản cũng chưa từng ăn thịt.

Khi bắt đầu nuốt thịt heo rừng, có chút khó ăn. Dù sao bọn họ chỉ toàn ăn cà rốt, nhưng lúc tiến vào cổ họng, trượt xuống dạ dày, hai mắt bọn họ sáng choang.

Ăn ngon thế!

Tiệc lửa trại tối nay tổ chức rất thành công, tất cả mọi người cực kỳ vui vẻ. Bọn họ đã đã lưu tên của người cùng ăn với mình, còn cùng kẻ thù của kẻ thù ăn thịt kẻ thù của họ, quan trọng là bọn họ khôngngờ thịt kẻ thù lại ngon vậy.

Toàn bộ người thú thỏ đều sôi sục.

Người ở đây rất vui vẻ, ngoại trừ Tô Tầm. Cái tên này từ đợt núi tuyết lần trước, con người càng lúc càng quái lạ.

Nguyễn Kiều Kiều nghĩ ngợi, vẫn cầm một miếng thịt chân giò đi tới bên cạnh Tô Tầm.

“Đại nhân, tôi nướng thịt cho anh nè.”

“không ăn.”

Tô Tầm kiêu ngạo xoay đầu đi.

Làm trò!

Nguyễn Kiều Kiều cũng cảm thấy mình thật xui xẻo, ở thế giới cũ, tình nhân cãi nhau đều là đàn ông nhượng bộ, mà tại sao ở chỗ này, cô phải giả thành đàn ông tới vỗ về Tô Tầm như cô vợ nhỏ chứ.

Đúng là ngày mợ kiếp, còn dài đằng đẳng.

“Đại nhân, đừng giận nữa mà.”

Nguyễn Kiều Kiều nhỏ nhẹ lên tiếng, vừa mềm mại vừa quyến rũ.

“Tôi không cố tình đẩy anh ra đâu. Chẳng qua trên mặt tôi có máu, tôi sợ làm anh bẩn.”

Tô Tầm nặng nề hừ một cái.

“Tôi không thấy bẩn, lúc em bẩn hơn nữa tôi cũng trông thấy qua rồi.”

“...” A được! Còn đấu võ mồm với cô. Có điều đầu óc bắt đầu tóm được chút dấu vết rồi.

Nguyễn Kiều Kiều vuốt lông người nào đó, “anh không thấy bẩn, nhưng tôi thấy bẩn mà. Nếu làm anhbẩn, tôi không nỡ.”

Nguyễn Kiều Kiều nói xong câu này, cảm thấy có chút buồn nôn. Quả nhiên cô không phải cao thủ tình trường, nói ra lời ngon tiếng ngọt bản thân còn hơi muốn nôn nữa.

Chẳng qua, cô vợ nhỏ Tô Tầm lại thích.

anh xoay đầu sang chỗ khác, ánh mắt sáng lấp lánh, “thật hông?”

“...” Còn dùng từ hông! Còn dùng hông hông hông kìa!

Hông hông con khỉ ấy, mời đạp chết tên tổng tài cầm sai kịch bản này đi!

Nguyễn Kiều Kiều nở một nụ cười ‘chân thành’, cái tay nhỏ bé khẽ xoa vai Tô Tầm, “Dĩ nhiên rồi, tôi thương đại nhân nhất mà.”

“Hừ.” Đại nhân lần nữa kiêu ngạo xay đầu sang chỗ khác, nhưng rất nhanh, giọng nói buồn bực truyền ra.

“Tôi muốn miếng thịt lớn nhất.”

“Được được được.”

“Em phải đút tôi ăn.”

“Được được được.” Được cái đầu anh!

cô mới là phụ nữ, cô hẳn phải được bạn trai ngọt ngào đút đồ ăn được chưa? Tại sao sai kịch bản thế! cô mới là cô gái nhỏ mảnh mai, Tô Tầm mới là tổng tài bá đạo, không phải sao?

Thế giới này loạn hết rồi.

Khi tâm trạng Tô Tầm không tốt, đặc biệt ăn nhiều. Nhưng tâm trạng anh tốt lên rồi, Nguyễn Kiều Kiều phát hiện anh càng ăn nhiều hơn.

cô sợ anh ăn nhiều thịt quá, bụng sẽ khó chịu, nên thỉnh thoảng đút một miếng cà rốt cho Tô Tầm.

Ban đầu Tô Tầm mâu thuẫn, có điều anh chịu không nổi Nguyễn Kiều Kiều ngồi trên đùi anh làm nũng.

“Đại nhân, ăn miếng đi. Nhiều thịt quá, bụng sẽ không thoải mái.”

Tô Tầm lầm bầm hai tiếng, sờ soạng mông mẩy Nguyễn Kiều Kiều, sau đó mới há mồm ra.

Cái tên này, cô thực sự rất muốn lấy cà rốt nhét đầy miệng anh!

Tô Tầm nhai cà rốt, nét mặt cũng không còn khó coi như trước. anh ngẩng đầu lên, lấy làm lạ, “Sao cà rốt nay ngon nhỉ?”

“...”

Hai người một ngụm cà rốt, một ngụm thịt, chỉ chốc lát sau, Nguyễn Kiều Kiều là người no trước.

Bạch Đồ đi tới bưng hai ly trúc qua.

“Đại nhân, nếm thử rượu của bọn tôi đi.”

“anh ấy không thể uống rượu.”

Tô Tầm còn chưa nhận, Nguyễn Kiều Kiều đã trước một bước tiếp lấy ly trúc Bạch Đồ đưa, “Ly rượu này tôi thay anh ấy uống.”

Nguyễn Kiều Kiều uống một ngụm rượu Bạch Đồ đưa, nhất thời nheo mắt lại.

Mùi vị này lại là rượu nho cơ. Nhìn kỹ, dưới đáy ly trúc còn thả một quả nho.

Quả nho ngon ngọt, ly trúc thơm ngát, vị rượu ngọt thanh, hòa quyện vào nhau vô cùng bất ngờ. cô lại uống thêm một ngụm.

“Tộc trưởng ơi, rượu ngon quá.”

“Là Tiểu Bạch tìm tòi đó.” Bạch Đồ cực kỳ kiêu ngạo, “Tại sườn núi hoang bên ngoài rừng cây, con bé phát hiện ra những quả nho này nên hái về. Sau đó vì quá nhiều, bèn đem đi ủ rượu, tôi rất vui khi côthích nó. Chẳng qua đại nhân không thể uống, thật là đáng tiếc.”

Bạch Đồ ngồi xuống bên cạnh Tô Tầm, chung quanh cười cười nói nói. Người thú thỏ uống rượu ngon, ăn món ngon cực kỳ khoái trá.

Bạch Đồ cũng rất khoái trá, “Bọn tôi lâu rồi chưa từng vui như thế. Từ khi chỗ này trở thành đất hoang, tộc người thú không chịu bảo vệ bọn tôi, loài người cũng mặc kệ không quan tâm. Mấy năm nay, bọn tôi luôn bị đám dã thú ở ngọn núi kia bắt nạt.”

“...” Còn không thấy ngại. một đám người thú thỏ tám múi không đánh lại một đám heo rừng.

Có điều heo rừng vẫn là bộ tộc thù dai. Hôm nay giết nhiều heo rừng vậy, chẳng biết có trả thù không.

Nguyễn Kiều Kiều ngẫm nghĩ, cần phải nhắc nhở Bạch Đồ.

“Tộc trưởng ơi, tôi thấy tối nay muộn rồi, bảo bọn họ nghỉ ngơi sớm đi.” Bạch Đồ thấy khó hiểu, cô đành tiếp tục nói: “Theo tôi biết, heo rừng là một đám cực kỳ thù dai. Tôi nghĩ sớm muộn gì bọn chúng cũng trả thù... nên đừng để toàn bộ...”

Nguyễn Kiều Kiều còn chưa dứt lời, chợt nghe một trận gào thét rung trời, đồng thời tiếng chân chạy băng băng càng lúc càng gần bọn họ.