Chương 109: Em Là Vợ Tôi

Tô Tầm đóng gói Liễu Như Yên đến phủ tướng quân trước. Sau khi Nguyễn Kiều Kiều nằm nhoài trêngiường ói một trận, khó nén nổi lo lắng, “Đại nhân, anh không qua đó xem chút sao?”

Liễu Như Yên và Tô tướng quân đều không phải kẻ tầm thường, chẳng may hai người đó liên hợp lại, sẽrất bất lợi với họ.

“Hừ.” Tô Tầm nhìn cô, trong mắt lộ vẻ khinh miệt, “Liễu Như Yên không có lá gan ấy.”

Lúc này, Nguyễn Kiều Kiều nhớ tới một chuyện, nhược điểm của cô ta nằm trong tay anh. Hơn nữa, muốn giết cô ta hình như là chuyện dễ như trở bàn tay.

Trước đây, chỉ là lười ra tay thôi.

Sau khi Nguyễn Kiều Kiều ói một trận, cuối cùng mới khá hơn tí. cô hơi khát, nhưng Tô Tầm ngồi ở mộtbên không nhúc nhích. Quả nhiên không thể trông cậy vào người đàn ông này, mấy thứ dịu dàng ân cần gì đó, đừng tìm trên người anh.

Nguyễn Kiều Kiều xuống giường rót cho mình một ly nước, tiện thể còn rót một ly cho Tô Tầm.

“Em ổn chứ?”

Nguyễn Kiều Kiều gật đầu, “Chắc do có chút không hợp khí hậu.”

Đúng lúc này, ngoài cửa xuất hiện một gã đàn ông béo, bóng dáng quen thuộc ấy chính là tiến sĩ Gấu.

“Nghe nói cô ngã bệnh?”

Tiến sĩ Gấu nắm cổ tay Nguyễn Kiều Kiều sờ soạng, “không có gì đáng ngại, có lẽ là bệnh nhà giàu.”

Nguyễn Kiều Kiều tin tưởng không chút nghi ngờ. Trước đây ở thành Hắc Kim, cô làm cô Mèo ăn khoai tây vẫn vượt qua một cách ngoan cường như con gián, giờ đi theo Tô Tầm cuộc sống tốt lên, trái lại yếu ớt hẳn.

“Nghỉ ngơi nhiều là được. Còn nữa...” Tiến sĩ Gấu chớp đôi mắt nhỏ trong suốt, “Đại nhân à, gần đây tốt nhất hai người nên kiêng chuyện chăn gối.”

Những lời này của tiến sĩ Gấu mặc dù là nói với Tô Tầm, nhưng ánh mắt chế nhạo ấy cũng nhìn về phía Nguyễn Kiều Kiều. Nguyễn Kiều Kiều tự nhận da mặt mày, cũng không thể nào thản nhiên nổi.

cô đỏ mặt.

Trái lại Tô Tầm nghiêm trang hỏi: “Phải kiêng bao lâu, tôi còn muốn cô ấy sinh con gái.” Nhắc tới congái, ánh mắt Tô Tầm thoáng lộ vẻ dịu dàng nhìn Nguyễn Kiều Kiều, “Bộ dạng như cô ấy vậy.”

Tiến sĩ Gấu cực kỳ ngạc nhiên, “Chuyện này... chuyện này tôi còn phải nghiên cứu thêm. Dù sao lần trước là trời xui đất khiến, lần này, tôi... còn phải nghiên cứu chút.”

Nguyễn Kiều Kiều không ngờ chuyện Tô Tầm muốn con gái là thật. Nhưng rõ ràng anh rất lạnh nhạt với Cẩu Bất Lý, cũng chẳng nhìn ra quan hệ thân mật gì đó của cha con, sao bỗng nhiên muốn một đứa congái nhỉ?

Đợi tiến sĩ Gấu đi rồi, Nguyễn Kiều Kiều nghĩ một chút cuối cùng hỏi thẳng.

Ngược lại Tô Tầm thản nhiên đáp: “Có con gái, em sẽ không biến mất nữa.”

“Đây là đạo lý gì?”

“Đợi em có con gái, tôi sẽ nối hồn em và con gái với nhau. Đến lúc đó em không thể biến mất, bằngkhông... con gái em cũng sẽ biến mất.”

“...”

Mẹ kiếp! Đây là ý nghĩ duy nhất trong lòng Nguyễn Kiều Kiều. cô đúng là sống cuộc sống chó má mà, thựcsự cho rằng Tô Tầm đổi tính, không ngờ anh vẫn tàn bạo như trước.

“Đó là con gái ruột của anh đó! Có ai làm cha như anh không?”

“không phải còn chưa có à?” Tô Tầm chẳng thèm để ý, móng vuốt ở trước mặt Nguyễn Kiều Kiều lóe sáng, “Hay em muốn tôi dùng hồn của Cẩu Bất Lý. Tên nhóc đó hơi lớn làm không tốt lắm...”

“...” Khốn nạn!

Nguyễn Kiều Kiều thực sự vừa yêu vừa hận Tô Tầm. Đôi khi cảm thấy tuy tính cách anh quái gở, nhưngthật ra vẫn có chỗ tốt.

Mà giờ Nguyễn Kiều Kiều nghiến răng, hận không thể tiến lên cắn anh một cái.

anh sẽ không nói khoác, song có lẽ anh không biết, đôi lúc nói thật càng làm người ta đau đớn hơn.

Giờ phút này, Nguyễn Kiều Kiều hạ quyết tâm chắc chắn phải tìm tiến sĩ Gấu, cô muốn tránh thai. côkhông muốn có thai, không muốn con gái mình được sinh ra vì lý do này.

Vì chuyện ấy mà Nguyễn Kiều Kiều và Tô Tầm rơi vào chiến tranh lạnh trước nay chưa từng có. Trước giờ họ ở cùng nhau, Nguyễn Kiều Kiều ít khi phản kháng Tô Tầm. Đầu tiên là vì sức lực hai người khác biệt quá lớn, hơn nữa EQ của Tô Tầm vốn không biết cô đang phản kháng.

Nhưng con thỏ nóng nảy cũng sẽ cắn người. Sau khi Tô Tầm vô tư nói ra suy nghĩ ích kỷ của mình, Nguyễn Kiều Kiều cực kỳ phẫn nộ. Về sau, cô nghĩ kỹ lại, từ lúc bắt đầu cô đã không nghiêm túc với cuộc tình này rồi. cô chỉ vì sống sót, mới miễn cưỡng đi theo Tô Tầm. Song trái tim con người đều là máu thịt, anh lại là cha ruột của con trai.

Thiên tính của người mẹ theo Cẩu Bất Lý lớn dần, từng chút lấp đầy lòng cô. hiện tại cô bắt đầu làm tròn bổn phận của một người mẹ. Bảo vệ con cái, chăm sóc chồng, cô từ từ trở thành một người phụ nữ mềm mại như vậy.

Tuy nhiên khi cô mất đi sự cứng rắn ấy, từ từ trở nên mềm mại cũng phát hiện ra một vài vấn đề.

Vấn đề giữa Tô Tầm và cô.

không thể tiếp tục như thế nữa. Nguyễn Kiều Kiều vuốt ly trà, uống một hớp cạn nước trong ly. Nước trong ly đã nguội, một hớp cô uống mà nguội lạnh đến tận đáy lòng.

Trải qua mấy ngày suy xét, cô hạ quyết tâm không tiếp tục như thế nữa.

không thể không nói, cô còn ôm hi vọng về nhà. Đợi đến ngày nào đó số phận lại phát rồ, cô vẫn có thể trở lại quê hương thân thuộc.

Nhưng cơ hội này quá nhỏ, có trời mới biết khi nào số phận mới có thể chơi trò đùa này. hiện việc côđang cố gắng làm chỉ là nỗ lực sống sót.

Nếu sống, thì phải sống thật tốt, cố hết sức sống cho tốt.

Lúc Tô Tầm trở lại, trên người mang theo mùi máu tanh, có thể tưởng tượng được anh vừa trải qua cuộc chiến gì đó ở bên ngoài. Nhưng tay trái anh lại cầm theo một túi màu đen.

“Cho nè.”

Sau khi Tô Tầm đưa túi màu đen kia cho cô, bèn ra phía sau tắm.

Nguyễn Kiều Kiều mở túi phát hiện đó là một số trái cây đẹp mắt. Những trái cây này cô chưa từng thấy, khá giống trái táo và lê trước kia, có điều nhỏ hơn rất nhiều. Những trái táo và lê ấy bỏ túi rất đáng yêu, tất cả lớn nhỏ cộng lại có một đĩa, cô đổ chúng ra, phát hiện có mấy trái bị cắn một miếng.

Bị dã thú ăn ư?

Lúc này, Tô Tầm nhanh chóng tắm xong bước ra, lau tóc.

“Sao thế?”

“Đây là cái gì?”

“Lúc đánh nhau nhìn thấy. Bọn họ nói có thể ăn, tôi có nếm thử mấy trái, ăn được nên đem hết về cho em.”

không thể không nói, quả táo ngọt này của Tô Tầm thực sự rất ngọt ngào. Nguyễn Kiều Kiều suýt nhận sai. Cứ như vậy đi, tuy chỉ số IQ của anh cao, EQ thấp, nhưng độ trung thành cao, đối với cô coi như tốt rồi. Ở xã hội hiện thực cũng không thể tìm được bạn trai hoàn hảo, chứ đừng nói đây là một mạt thế.

Nguyễn Kiều Kiều chậm chạp không nói lời nào, Tô Tầm rất ngập ngừng, “Em không thích?”

Nguyễn Kiều Kiều nhặt một trái táo nhỏ lên, cắn một cái, giòn giòn, hơi chua nhưng phần lớn là ngọt.

cô lắc đầu, “Tôi rất thích. Cảm ơn.”

Tô Tầm mặt mày rạng rỡ, cái đuôi quấn tới, “Biết ngay em thích mà. Ăn hết đi, mai tôi tìm nữa.”

“Những trái này ở chỗ người thú mới có, anh chạy đến chỗ bên kia hả?”

Tô Tầm gật đầu, “Ừ. Hai quân giằng co, tôi đi thăm dò tình hình một chút.”

“trên người anh có mùi máu tươi cũng do nó mà ra à?”

Tô Tầm hít sâu mấy hơi, ảo não ngẩng đầu, “Nồng lắm sao?”

Nguyễn Kiều Kiều gật đầu, cắn một miếng, không biết tại sao mùi vị chua xót càng rõ ràng hơn.

“Đừng đi. Nguy hiểm.”

“Nhưng, trái cây ăn ngon mà. không phải em rất thích ư?”

“...”

Nguyễn Kiều Kiều hít sâu một hơi, cô đi qua cầm khăn lông trên tay Tô Tầm, nắm tay anh bước tới mép giường.

Cái đuôi ấy liên tục quấn quýt trên tay cô, Nguyễn Kiều Kiều sờ cái đuôi một cách yêu thương, “Hình dạng như vậy, bị những người khác thấy thì sao?”

Tô Tầm mài móng vuốt, không thèm để ý chút nào.

“Thấy thì giết.”

“...” Nguyễn Kiều Kiều chợt đờ người, “không thể xử lý bằng cách hòa bình ư?”

Tô Tầm hất mặt lên, “Thế đến lượt tôi bị giết?”

“...” Nguyễn Kiều Kiều lau lông trên đuôi. Tô Tầm thoải mái lầm bầm vài tiếng, gần đây anh rụng lông ngày càng nhiều, có lẽ do áp lực không ít.

cô không muốn tìm phiền toái cho anh, nhất là lúc này. Chẳng qua có một số chuyện phải giải quyết, tránh cho hậu hoạn sau này.

“Đại nhân, tại sao anh đối với tôi... tại sao anh không muốn tôi rời đi?”

Tô Tầm xoay đầu, đôi mắt hẹp dài nhìn cô, “Tại sao phải rời đi? Em là vợ tôi, không phải em nên ở chung với tôi sao?”

“... Tôi... khi nào tôi?” Nguyễn Kiều Kiều sợ hãi, là sóng não của nam và nữ có vấn đề à? cô luôn xem Tô Tầm là bạn giường, mà Tô Tầm lại xem cô là vợ.

Đùa nhau hả?

Tô Tầm thu đuôi lại, híp đôi mắt xinh đẹp, không hề động đậy nhìn Nguyễn Kiều Kiều, một lát sau mới lên tiếng: “Thú vương phi nói cho tôi biết, chúng ta ăn chung, ở chung, mỗi ngày tôi ngủ với em, em còn sinh con cho tôi, không phải vợ tôi thì là gì? Hay...?”

Đôi mắt Tô Tầm híp sâu hơn, “Em lại không biết?”

Đương nhiên cô đâu biết!

Nguyễn Kiều Kiều tức muốn sùi bọt mép! cô muốn lật bàn, hung hăng nện người đàn ông đối diện mộtquyền.

không phải như vậy! Tại sao có thể như vậy chứ?

Nhưng sống cuộc sống nhẫn nhịn quá lâu, hiện tại cô thu bớt tính khí của mình rồi.

“Đại nhân, ở chỗ tôi không phải thế...”

“Chứ là sao? Ăn chung ngủ chung với nhau, cho em sinh con, không cho em đi, tìm đồ ăn cho em, lẽ nàokhông phải vợ?”

“...”

Nguyễn Kiều Kiều không phản biện nổi.

Hình như đúng rồi. Như thế không phải vợ thì là cái gì. Nhưng dường như không hợp pháp định lắm. Đợiđã... chỗ này có đăng ký kết hôn không?

Còn nữa ——

Nguyễn Kiều Kiều nhức đầu, hình như cô lạc đề rồi.

“Nhưng, đại nhân à, tôi cảm thấy chúng ta không hợp lắm...” Nguyễn Kiều Kiều còn chưa nói xong, móng vuốt của Tô Tầm đã lộ ra ngoài, hàm răng nghiến đến mức phát ra tiếng, ánh mắt càng vô cùng nguy hiểm, “Em nói xem, chỗ nào không hợp?”

“...” Đây là gian lận mà! Có khác nào mạnh mẽ cưỡng đoạt đâu!

Đáng tiếc, Nguyễn Kiều Kiều vẫn sợ, cô nuốt nước bọt một cái, “Tôi cảm thấy địa vị của anh quá cao, tôikhông xứng với anh...”

Tô Tầm thu móng vuốt, lấy làm lạ nhìn Nguyễn Kiều Kiều, “Chỗ của em tìm vợ đều nhìn địa vị hả? khôngphải thích là được sao?”

Hình như về điểm này, thế giới trước kia không bằng ở đây. Song, Nguyễn Kiều Kiều ôm đầu vẫn chưa chốt được trọng điểm.

“Đại nhân à, chúng ta được gọi là vợ chồng. anh có biết giữa hai vợ chồng, điều quan trọng nhất là gìkhông?”