Chương 107: Cô Ta Nam Nữ Đều Xơi

Cái tay của Tô Tầm kéo Nguyễn Kiều Kiều nắm rất chặt, điều này làm Nguyễn Kiều Kiều với kinh nghiệm yêu đương không nhiều lắm đột nhiên tăng chỉ số thông minh hiểu ra.

Tô Tầm đang tức giận đấy.

Sắc mặt anh xám xịt, bộ dạng lửa giận ngút trời như bị cắm sừng vậy. Nguyễn Kiều Kiều nhịn khôngđược phì cười một tiếng.

“Em còn cười!”

Tô Tầm nhanh chóng hất tay cô ra, dừng một chút, anh lại nắm tay cô lần nữa, “Cười cái gì?’

Dáng vẻ này khá giống một đứa trẻ cố tình gây sự. Nguyễn Kiều Kiều từng gặp không ít cặp tình nhân cãi nhau ở hiện thực, trong sách, trong phim, không thiếu cái lạ.

Nhưng rõ ràng Tô Tầm hất tay cô ra, lại nhanh chóng nắm tiếp. Cái cách làm lành kiểu này, quá nhanh, cũng khiến Nguyễn Kiều Kiều cực kỳ mới lạ. Do đàn ông ở thế giới này sẽ có hành động như thế, hay chỉ có Tô Tầm là làm vậy? Nếu chỉ có Tô Tầm, cô cảm thấy hành động của anh trái lại có chút đáng yêu.

Chẳng qua, đầu tiên cô phải vỗ về con bò điên này đã.

“Thú vương phi là nữ đó.”

Vốn tưởng rằng những lời này đã đủ thể hiện thành ý của cô rồi, không ngờ, hồi lâu sau Tô Tầm chợt yếu ớt bật ra một câu, oán khí dường như còn nặng hơn.

“cô ta nam nữ đều xơi tất.”

“...”

Nguyễn Kiều Kiều không ngờ thế giới này cũng có sự tồn tại của song tính, nhất thời sùng bái Thú vương phi hơn.

Lông mày rậm của Tô Tầm nhíu lại, đôi môi mỏng bĩu đến mức có thể treo được chai dầu.

“Em không phát hiện hả?”

Quả thật Nguyễn Kiều Kiều không phát hiện. Tức khắc cô nghĩ tới một việc quan trọng hơn, “Bỗng nhiên tôi có chút thương hại Thú vương.”

Cảm giác nón xanh quanh năm cứ che phủ trên khoảng không ấy. cô vốn thấy Thú vương rất tồi, ngay cả Liễu Như Yên cũng không buông tha, nhưng giờ nghĩ lại... cô kết luận quá sớm rồi.

“Đúng rồi, anh và Thú vương nói chuyện thế nào? Liễu Như Yên tính sao?”

“hiện tại hắn chỉ sợ Thú vương phi đi dụ dỗ Liễu Như Yên thôi, mấy ngày liên tục đều giữ Liễu Như Yên ở trong phòng hắn. Giờ hắn ước gì tôi dẫn Liễu Như Yên đi kìa.”

“Hả...”

Việc này khác xa tưởng tượng đấy. không phải mỗi nam chính lạnh lùng cool ngầu đều thích nữ chính sao? Sao biến thành nam chính đề phòng vợ dụ dỗ nữ chính, sau đó diễn một tuồng kịch với nữ chính vậy?

“Ả Liễu Như Yên khóc con khỉ í, làm như chịu nhục ghê gớm lắm!”

Tô Tầm siết quả đấm, nghiêm trang nói: “hiện tại cuối cùng có thể giết cô ta rồi.”

“...”

Tô Tầm kích động như thế, đương nhiên Nguyễn Kiều Kiều phải khuyên một chút. Mặc dù cô khôngthích Liễu Như Yên, nhưng cô sợ quyển này là một cuốn tiểu thuyết, nếu nữ chính chết sớm quá về sau còn phát triển ra sao chứ?

“không phải thái tử bảo anh dẫn cô ta về ư?”

“Ừ. Nhưng có ai đảm bảo cô ta phải sống trở về đâu.” Tô Tầm siết quả đấm, sự u ám trong mắt chợt lóe lên, rõ ràng anh đã động sát tâm.

Nguyễn Kiều Kiều cắn môi, nghĩ hồi lâu, “Vậy bằng không chúng ta hành động gọn gàng nhanh chóng tí?”

“Ừm.”

Hai người đều hạ sát tâm với Liễu Như Yên. Nguyễn Kiều Kiều nghĩ nội dung truyện đã lệch khỏi quỹ đạo quá nhiều rồi. Hơn nữa cô cảm thấy Liễu Như Yên là một mối họa ngầm to lớn, vẫn nên sớm diệt trừ tốt hơn. Dù gì nội dung chính đã thay đổi.

Ừ, về phần nói cô là người thủ đoạn độc ác, có lẽ cô thực sự như thế đi. hiện tại suy cho cùng cô cũng không muốn cuộc sống của mình xảy ra bất kỳ ngoài ý muốn gì.

Nhưng Nguyễn Kiều Kiều không ngờ rằng, vốn dĩ thế giới này bất cứ lúc nào đều tràn ngập ngoài ý muốn rồi.

Chính tối hôm đó, Liễu Như Yên tới cửa tìm cô. cô ta điềm đạm đáng yêu, sóng mắt lưu chuyển tự có một phen phong tình. Cũng khó trách người đẹp như vậy sẽ làm thái tử si mê. Chẳng qua cũng vì cô ta có chút tâm cơ, mà lần nào cũng thành sự thì ít, bại sự thì nhiều, nên sau khi Nguyễn Kiều Kiều đánh giá cô ta là mối nguy hiểm tai họa ngầm, vẫn tính cô ta là cấp bậc không an toàn.

Tai họa ngầm không an toàn, phải nên bóp chết từ trong trứng nước.

Liễu Như Yên tiến vào, Nguyễn Kiều Kiều đang uống nước dừa mà ban ngày Thú vương đưa tới. cô ta vừa thấy vật tròn tròn kia, lập tức rất vui vẻ.

“Á, trái dừa này không tồi đó.”

Nguyễn Kiều Kiều gật đầu, lâu rồi không nếm được trái cây theo mùa, đương nhiên không tồi.

“cô muốn nếm một trái không?” cô đưa cho Liễu Như Yên một trái.

Liễu Như Yên không khách sáo, sau khi nhận, cô ta chậm rãi uống nước dừa bên trong.

“Đúng rồi, sao cô biết nó gọi là dừa. Ở chỗ này, loại trái đó người ta không kêu là dừa đâu. Nó chỉ là nếm thử mới biết cùng vị với dừa.” Liễu Như Yên ngẩng đầu, trên khuôn mặt xinh đẹp tràn ngập ý cười dịu dàng. cô ta nhìn chằm chằm Nguyễn Kiều Kiều, ánh mắt như rắn, ác độc và nham hiểm, “cô là ai? Hoặc phải hỏi thế này, cô đến từ đâu?’

Sau khi Nguyễn Kiều Kiều kinh ngạc ngắn ngủi, cũng nhanh chóng phản ứng kịp.

Hóa ra hơn nửa đêm Liễu Như Yên tới phòng cô, là đang nghi ngờ cô.

“Tôi không hiểu cô đang nói gì.”

“cô bớt nói dốc đi.” Liễu Như Yên nắm cổ tay Nguyễn Kiều Kiều lại, giọng nói lạnh lùng, “Tôi đã nghe được từ sớm cách nói chuyện của cô không được bình thường. cô không phải người ở chỗ này. cô khôngquen thuộc ở đây, có phải... có phải cô là đồng hương với tôi không...”

“...”

Dẹp đi, cô không thèm làm đồng hương của cô ta đâu.

“cô ăn trái cây nhiều quá bị nhũn não rồi. Tôi muốn đi ngủ, cô ra ngoài đi.” Nguyễn Kiều Kiều dễ dàng giãy ra, tránh thoát tay của Liễu Như Yên.

Liễu Như Yên không chịu đi, cô ta ngưng mắt nhìn Nguyễn Kiều Kiều, “Rốt cuộc tôi cũng hiểu tại sao chuyện tôi làm không thuận lợi như vậy, rõ ràng tôi có sắc đẹp và trí tuệ mà, ắt hẳn đánh đâu thắng đó. Nhưng tại sao không thuận lợi... là tại cô sao?”

Nè, não cô ả này thực sự bị rút nước rồi.

Tự mình khen mình có sắc đẹp và trí tuệ...

Thấy Nguyễn Kiều Kiều không chịu thừa nhận, Liễu Như Yên gật đầu, “Được thôi, cô không chịu nóicũng chẳng sao, tôi đi nói với Tô đại nhân. cô có biết Tô Tầm từng làm gì tôi không? Lúc đó tôi nhập vào người vợ bé của Tô Minh, vốn dĩ đã là người chết. Nhưng sau khi tôi sống lại, Tô Tầm không hề kinh hoàng, ngược lại dùng đứa con của nguyên sinh đã chết làm cầu nối, trấn áp chặt chẽ hồn phách tôi lên cổ thân thể này. cô Mèo, cái tên này ắt hẳn không phải tên thật của cô đúng chứ? Tôi nghĩ nếu Tô Tầm biết cô khác loại, anh ta sẽ đối phó cô như thế nào đây? Phải biết rằng, Tô Tầm có tiếng rất ghét kẻ khác loại.”

cô ả này còn mê mệt sắm vai người có chỉ số thông minh cao nữa.

Nguyễn Kiều Kiều vô cùng không nói nên lời, rốt cuộc Liễu Như Yên muốn gì.

“Rốt cuộc cô muốn sao?”

Liễu Như Yên thấy Nguyễn Kiều Kiều mở miệng, cho rằng cô buông xuôi, bèn tiến lên bắt lấy tay cô, “Tôi muốn cô giúp tôi, dẫn tôi ra khỏi nơi quỷ quái này.”

“Theo như tôi biết, Thú vương đâu có chạm vào cô.”

“Cái tên yếu đuối đó! Căn bản chỉ nhìn được bề ngoài không trông cậy được! Đáng lẽ tôi định chia rẻ mối quan hệ giữa hắn và Thú vương phi, không ngờ... hắn không hề bị dao động.”

Hóa ra là vậy.

“Thú vương phi rất tốt với cô, cô lại lấy oán trả ơn?”

“Lấy oán trả ơn? cô ta đâu có ân tình gì với tôi. Lấy tiếng đối xử tốt với tôi thôi, chứ cô ta đưa tôi cho mấy tên người thú đen hôi kia.”

nói xong, Liễu Như Yên nặn ra mấy giọt nước mắt, sầu não nói: “Giờ tôi mới biết, thế giới này chỉ có hắntốt nhất. Tôi chỉ có trở về bên cạnh hắn mới có thể trở lại chính mình.”

“... Khụ khụ!” Nguyễn Kiều Kiều không nhịn được, “không phải khoảng thời gian trước cô còn không rời không bỏ với Tô Minh à?”

“anh ta...”

Nhắc tới Tô Minh, ánh mắt Liễu Như Yên thoáng xám xịt, “anh ta đối xử không tệ với tôi. Đáng tiếc, chết quá sớm. Tôi nghĩ cho dù anh ta còn sống, cũng hi vọng tôi sống hạnh phúc. Tôi chỉ đang hoàn thành nguyện vọng của anh ta thôi.”

“...”

Nét mặt Nguyễn Kiều Kiều trở nên vặn vẹo.

Giờ phút này, cô thực sự rất muốn hỏi một vấn đề. Trước khi xuyên không, em gái này rốt cuộc bao nhiêu tuổi thế? Tại sao cô có cảm giác hình như là một thiếu nữ ngu ngốc não tàn nhỉ.

Cổ tay chợt căng chặt, thiếu nữ ngu ngốc não tàn đó bỗng ngẩng đầu, “Chúng ta đều từ một nơi tới, xem như một nửa đồng hương. cô nhất định phải giúp tôi.”

“...” Hãy để Tô Minh giết cô ta đi, cô ta thực sự hết thuốc chữa rồi.

“cô không muốn giúp tôi?”

“Tôi... cô biết tôi không có năng lực đó mà.” Nét mặt Nguyễn Kiều Kiều rất gượng gạo.

Liễu Như Yên ném một ánh mắt khinh bỉ cho cô, “Nhìn bộ dạng của cô kìa, trước đây không có đàn ông đúng không. cô còn chưa biết sao? Đối phó với Tô Tầm không cần phiền phức vậy, cô chỉ cần ghé vào tai hắn thổi gió bên gối là đủ...”

“Nhưng, quan hệ giữa tôi và Tô Tầm không phải như cô nghĩ...”

“Bớt dốc tổ đi.” Liễu Như Yên còn lâu mới tin, “Ánh mắt Tô Tầm nhìn cô như muốn nuốt sống cô. Hơn nữa lần trước hai người lên giường đến long trời lở đất tôi còn nghe được mà.”

Cho dù da mặt Nguyễn Kiều Kiều có dày chăng nữa, nghe Liễu Như Yên nói vậy cũng cực kỳ hoảng sợ.

“Khi nào chúng tôi...”

Liễu Như Yên lần nữa ném ánh mắt khinh bỉ, “Lần đó chúng ta gặp nhau giữa đường, nửa đêm hai người cho rằng tôi đang ngủ... hừ!”

Nguyễn Kiều Kiều nhớ lại, tối đó Tô Tầm cực kỳ hăng hái, quấn quít cô rất lâu. Cuối cùng, cô cũng chẳng biết có phát ra âm thanh hay không.

Giờ xem ra, âm thanh còn rất lớn nữa, đến Liễu Như Yên còn biết mà.

“Nè, cô nhớ ghé vào tai Tô Tầm thổi gió bên gối nhé. thật ra tôi cảm thấy Tô Tầm không tệ, lại đẹp trai, nhưng xuất thân không tốt lắm. Nghe nói ở nhà họ Tô cũng không được coi trọng, là một cậu ấm vô dụng. Có điều hắn quen cô mấy năm rồi, chưa từng đổi phụ nữ, hình tượng trung khuyển, nên nắm chặt.

cô nên nắm chặt Tô Tầm? cô có năng lực ấy à?

Chẳng qua Liễu Như Yên đã biết bí mật của cô, tuy cô cũng biết bí mật này không được xem là bí mật lớn, nhưng cô vẫn nghĩ tới chuyện diệt khẩu.

cô theo Tô Tầm lâu rồi, quả nhiên đã học hư.

Buổi tối, lúc Tô Tầm trở lại, Nguyễn Kiều Kiều giãy giụa một hồi, bèn nói rõ với Tô Tầm.

Nếu Tô Tầm thực sự ghét kẻ khác loại, cô lập tức dẫn Cẩu Bất Lý bỏ trốn. Nhưng vì an toàn, cô bỏ thuốc mê tiến sĩ Gấu cho cô vào trà của anh.

Tô Tầm vẫn còn ý thức, song cả người nhũn ra, không thể động đậy.

“Hôm nay Liễu Như Yên tới tìm tôi.” Nguyễn Kiều Kiều ngước mắt nhìn Tô Tầm, phát hiện sau khi anhuống ly trà đó, mới tiếp tục nói: “cô ta nói cô ta là một hồn phách ở dị thế, bị anh trấn áp tại thân thể bên này...”

Tô Tầm cầm ly trà chợt đờ người, anh ngẩng đầu nhìn Nguyễn Kiều Kiều, “cô ta nói chuyện này với em làm gì? Ngoài dị thế, cô ta còn nói gì với em nữa?”

Nguyễn Kiều Kiều lắc đầu, tính sao đây, Tô Tầm hết sức kích động, xem ra nước cờ này cô đi không sai.

đang nghĩ ngợi, Tô Tầm đã đứng lên, nắm bả vai cô, “Rốt cuộc cô ta nói gì?”

Phản ứng này quá kịch liệt đi.

“không, cũng không nói gì. Chỉ nói thủ đoạn anh quá... quá giỏi. cô ta muốn nhập bọn với anh.”

Tô Tầm còn lâu mới tin, “Em gạt tôi. Bí mật này chỉ có thể đổi một bí mật khác. Đây là bí mật của cô ta, cô ta thẳng thắn với em, không thể nào là vì muốn nương nhờ tôi. Mạng của cô ta đáng nhẽ đều nằm trong tay tôi, không cần dùng bí mật này để đổi. Là em... do em có bí mật gì bị cô biết phải không? Đồng thời, bí mật này còn liên quan đến bí mật của cô ta?”

“...”