Chương 7: Chương 7

"Tiểu thư, mỹ nam laptop hôm nay đã đến chưa?"

Uông Hữu Huyên khóc thét một tiếng, đó, lại nữa rồi.

Mỉm cười, mỉm cười, "Hôm nay chưa thấy đến."

"Vậy thì tốt quá." Trước quầy hai vị tỷ tỷ mặt lộ vẻ vui mừng, "Chúng tôi muốn hai ly trà xanh, hai phần Kinh Đô Quả Tử, một phần giữ nguyên vị một phần caramel."

Nhẫn nại, nhẫn nại, "Được, lát nữa tôi sẽ mang qua cho các vị."

Nhìn hai vị office lady chọn lấy vị trí góc bên cạnh, Uông Hữu Huyên nhịn không được thở dài một tiếng, nội tâm thật sự rất muốn hỏi, vì cái gì, vì cái gì, vì cái gì a a a a a!

Kể từ sau ngày đó, Hạ Thượng Thần cơ hồ mỗi ngày,bất quá là nửa tháng ngắn ngủi, người đàn ông này đã biến thành phong cảnh của Tiểu Tinh Quang —— mặc dù trong tiệm cơ hồ đều là khách nữ, nhưng từ khi có soái ca khí chất dễ nhìn, khách hàng tựa hồ càng nhiều. (Tranhquy: biết sao đc, con người ta luôn hướng tới chân thiện mỹ mờ chị:lol: )

Hơn nữa, còn giúp anh lấy biệt hiệu, gọi là "mỹ nam Laptop ".

Bởi vì anh luôn mang theo laptop nhỏ, có đôi khi xem tài liệu, thời gian nhiều hơn là nói chuyện điện thoại.

Xem các chị em gần như mê muội anh, cô không hiểu sao lại có chút tức tối, từng một lần cô đã hỏi một đám nữ sinh cấp 3, "Các em một mực nói anh ấy tướng mạo tốt, khí chất ưu nhã, sẽ không nghĩ tới anhấy có thời gian nhiều như vậy thật kỳ quái sao? Nói không chừng anh ấy là người bị công ty khai trừ, sau đó ở đây giết thời gian đó." (Tranhquy: Chị đang ghen !!!!!!!)

Nữ sinh cấp 3 đều cười hỉ hả trả lời, "Anh ấy thấy thế nào đều là làm việc trên laptop nha."

Cô bé khác vội vàng gật đầu, "Đúng đúng đúng, hơn nữa trên mặt anh ấy có dung quang toả sáng như vậy, căn bản không giống người bị đuổi việc."

"Chị phục vụ, chị không phải là do yêu mến anh ấy nên mới ghen chứ?"

Ghen? Cần tới sao? Cô nổi danh lừng lẫy, chính là kẻ vứt bỏ lão bản tương lai của Hạ gia kia.....Người phụ nữ không biết tốt xấu a.

Nhưng khó trách mấy chị em này lấy việc thưởng thức anh làm vui, tựa như cô đã từng nói, anh lúc làm việc vĩnh viễn đều phát sáng.

Chỉ là trước kia chỉ có phát sáng đến cô, bây giờ là phát sáng cả Tiểu Tinh Quang.

Những nữ sinh kia cùng office lady luôn rất có chí hướng cùng nhau lấy anh làm tâm điểm, gần cửa sổ tựa vào quầy cũng không còn là vị trí tốt nhất nữa, trọng điểm là, mỹ nam hôm nay ngồi ở đâu.

Hạ Thượng Thần tại Tiểu Tinh Quang lấy được ái mộ, không thua thần tượng ngôi sao.

Anh cơ hồ mỗi ngày đều tới nơi này, có đôi khi nán lại cả buổi chiều, có đôi khi thì chỉ lấy một ly cà phê, liền đứng bên quầy một bên uống một bên hỏi cô ba bốn câu, mười phút sau tính tiền rời đi, quả thực...... Quả thực là đặc biệt giống đến xem cô vậy.

Nhưng tự mình đa tình luôn dễ dàng phát sinh bi kịch, cho nên Uông Hữu Huyên mặc dù có chút dao động, nhưng lại không dám loạn động như vậy, ôi.

Đem trà xanh cùng Kinh Đô Quả Tử đưa đi, Uông Hữu Huyên trở lại trước quầy vừa định sửa sang lại mặt bàn, tay cầm cửa khẽ động, chuông gió liền vang lên, đó, chính là "mỹ nam laptop".

Áo sơ mi trắng, quần tây đen, đơn giản, lại càng có thể tôn lên dáng người thon dài của anh.

Bỏ qua những vui mừng cùng ân oán không nói, anh thật sự rất đẹp mắt, như cô đã sống cùng anh ba năm, có đôi khi trong lòng cũng còn có loại cảm giác “Wow”, huống chi những người kia hoàn toàn không biết lai lịch của anh.

Lớn lên tốt như vậy, muốn cho người khác thần hồn điên đảo quá dễ dàng.

Cô cầm lấy khay, "Xin hỏi ngài cần gì."

"Một ly cà phê kiểu Mỹ."

Không gọi bánh bích quy, ý anh là đứng uống, uống xong lại đi, xem ra những office lady đang ngồi trong góc mừng thầm phải thất vọng rồi.

Đem ly đặt ở trên máy cà phê, cô ấn phím, theo thanh âm phốc lỗ phốc lỗ, cà phê chậm rãi rơi, hương vị vô cùng...... Ừ......

Mang thai thật sự là chuyện thần kỳ, cà phê rõ ràng rất thơm, nhưng vào lúc này cô lại cảm thấy có điểm không thoải mái.

Ôi, không xong, tiểu tử kia thế nào lại, trước đều không phản ứng gì, vì sao hôm nay kích động như thế? Uy, an phận chút đi, tiểu bằng hữu.

Nét mặt của cô tự nhiên không tránh được con mắt của Hạ Thượng Thần, "Làm sao vậy?"

"Không có việc gì." Không có việc gì mới là lạ.

Uông Hữu Huyên ôm bụng, chau đôi lông mày, suy nghĩ có nên nói với Tôn tỷ đang ở phía sau đóng gói hàng mua qua Internet, cô muốn xin nghỉ nửa ngày.

Hạ Thượng Thần thấy thần sắc của cô không bình thường, cũng không quản những người khác đang nhìn, trực tiếp chạy vào trong quầy, đỡ lấy cô, nhẹ nhàng đem cô đặt ở trên ghế, tiếp theo nhìn tấm bảng "Không phận sự miễn vào" trên cửa kêu to, "Xin hỏi bên trong có người hay không?"

Uông Hữu Huyên liền vội vàng kéo anh, "Đừng...... Không có gì, tôi nghỉ ngơi một chút là tốt rồi."

Nhưng Tôn tỷ đã đi ra, thấy bộ dạng cô sợ hết hồn, "Hữu Huyên, em không thoải mái sao? Sắc mặt sao lại kém vậy."

"Tôi mang cô ấy đi khám bác sĩ."

"Không cần." Hay nói giỡn, khám bác sĩ anh chẳng phải sẽ biết trong bụng của cô có một tiểu Bảo Bảo sao? Trải qua sự kiện gọi điện thoại đêm khuya lần trước, cô nghĩ không muốn cùng anh nhắc lại quan hệ gì cả.

Hơn nữa theo suy đoán cô về cha mẹ chồng trước tình huống cháu trai, ai biết sẽ phát sinh chuyện gì? Làm không tốt sẽ là "Cầm lấy năm trăm vạn, từ nay về sau đứa nhỏ này với cô không quan hệ", nếu cô cự tuyệt sau sẽ biến thành "Không cầm, ngại năm trăm vạn thiếu sao? Muốn bao nhiêu cô mới chịu."

Bọn họ thân tình ước định vốn không xa rời tiền tài, thật đáng buồn, cô mới không cần để bảo bối tâm can của mình lớn lên như thế.

Nghe thấy Hạ Thượng Thần đang gọi xe cứu thương, Uông Hữu Huyên thật sự rất muốn ngăn cản anh.

Cô muốn nói, gọi Tiểu Đình, gọi Tiểu Đình là tốt rồi.

Chính là, cô rõ ràng một câu cũng nói không nên lời, đầu rất choáng, tiếng nói của tất cả mọi người đều thành tiếng ong ong, liền trước mắt hình ảnh đều chuyển động.

Trần nhà xoay a xoay, xoay a xoay...... Xoay a......

"Mang thai?"

"Mang thai."

"Bác sĩ ông là nói......"

"Cô ấy mang thai." Bác sĩ nhìn người đàn ông trước mắt vì vui mừng mà trở nên ngốc nghếch, kiên nhẫn giải thích: "Trong bụng có hài tử, hơn ba tháng rồi, anh không biết sao?"

Người đàn ông lắc đầu, cục cưng, hài tử, một đứa bé.

Hạ Thượng Thần trong lòng dâng lên rất nhiều suy nghĩ, muốn nói nhưng lại cảm thấy giống như cái gì đều không nói ra được, Hữu Huyên...... Hơn ba tháng......Anh, anh muốn làm cha.

Chính là, cô không có nói cho anh biết —— anh xác định Hữu Huyên biết mình có con, thấy cô mặc đồ liền thân rộng thùng thình che bụng, điểm ấy có thể hiểu được, cô đối với chính thân thể biến hóa của mình rõ như lòng bàn tay, chính là cô quyết định dùng phương thức im lặng.

Mừng rỡ qua đi, anh đột nhiên lâm vào suy nghĩ thật lâu.

Cô không có tính toán cùng anh chia sẻ tin tức tốt này, vì cái gì? Anh là ba ba hài tử không phải sao?

"Bụng của cô ấy đã có phần hơi lớn rồi, không nhìn ra sao?" Bác sĩ cười cười, "Trên cơ bản không có vấn đề gì, tỉnh lại nếu như cảm thấy không có gì không thoải mái có thể đi về, về nhà nên chú ý dinh dưỡng cân đối, giấc ngủ đầy đủ, bảo trì tâm tình vui vẻ, nếu như lo lắng, cho cô ấy chuyển vào khoa phụ sản ở một hai ngày."

Sau khi bác sĩ rời đi, Hạ Thượng Thần ngồi xuống bên giường, thấy cổ áo Uông Hữu Huyên có chút bung ra, đưa tay thay cô chỉnh lại, vòng trang sức màu bạc trên cổ cô theo tay của anh trượt xuống, chiếc nhẫn rơi ra, xuất hiện bên cạnh cổ áo.

Anh nhìn nhịn không được mỉm cười, xóa đi chán nản vừa xong. Anh cho rằng cô bị mất, không nghĩ tới......

Đó là nhẫn kết hôn của bọn họ.

Người ngủ trên giường lông mày chậm rãi giãn ra, miệng hơi mở ra chút, thoạt nhìn dường như không có lớn lên, thật khó tưởng tượng vợ đã có tiểu hài tử.

Anh thay cô khép lại tốt cổ áo, nhớ tới lần đầu tiên hai người gặp mặt, cô ở trong tiệm sách, bởi vì quên mang thẻ photocopy mà ngồi chồm hổm trên mặt đất vẻ mặt thống khổ xoa đầu của mình.

Anh nói, của tôi, cho bạn mượn.

Cô không lập tức nhận ngay, ngược lại là hỏi anh, "Bên trong tiền còn đủ không? Tôi muốn in một trăm trang, vạn nhất tôi in xong xuôi rồi bạn không đủ dùng, như vậy không tốt lắm."

Lập tức anh đã cảm thấy cô bé này cá tính không tệ, tuy nhiên hành vi có điểm cổ quái, nhưng rất quan tâm, biết thay người khác suy nghĩ.

Về sau vì gặp mặt trả tiền, vì thời gian vừa vặn là giờ cơm, liền thuận tiện tại phòng ăn sinh viên ăn cà ri, nửa giờ ngắn ngủn, cô khiến cho anh nở nụ cười rất nhiều lần, có đôi khi kỳ thật cũng không tốt như vậy, nhưng đã gặp cô với bộ dạng thành thật, anh liền không nhịn được mà nở nụ cười.

Anh đã thật lâu không cảm thấy cao hứng như vậy.

Cơm nước xong thì lần đầu tiên cảm thấy không nghĩ cùng một người tách ra.

Sau đó anh đề nghị, đi xem phim a, gần nhất có rất nhiều phim xem rất hay.

Trước khi nghỉ hè, bọn họ một tuần gặp nhau một hai lần, lúc ấy còn không có nghĩ đến luyến ái gì cả, chỉ là yêu thích cùng cô ở một chỗ.

Bạn bè nói, nếu anh cứ tiếp tục như vậy, không chừng mọi người hội hiểu lầm là anh đang theo đuổi, vạn nhất cô gái ấy thích anh làm sao bây giờ? Cùng cô cho thấy "Thật xin lỗi, tôi chỉ xem bạn là bạn bè bình thường" ? Như vậy, đối cô gái mà nói cũng không công bằng.

Anh nghĩ nghĩ, gặp mặt, ăn cơm, điện thoại, cùng nhau đi học thư viện, thấy thế nào đều là lộ trình hẹn hò, nếu như cô thật sự nghĩ là anh đang đuổi theo cô, cũng không tính kỳ quái.

Mọi việc qua đi, anh cũng hiểu được có khả năng này, vì tránh cho hiểu lầm không cần thiết, anh không hẹn hò qua lại với nữ sinh Uông Hữu Huyên nữa.

Sau đó cô có gọi điện thoại qua một hai lần, anh không tiếp, chỉ nhắn lại nói gần đây bề bộn nhiều việc, có thể không rảnh gặp mặt cô. Nữ sinh không ngu ngốc, đương nhiên hiểu ý tứ của anh, không gọi tới nữa, cũng không nhắn tin hỏi thăm anh, nhưng đôi khi anh thấy ánh xanh lóe trên tín hiệu online, đều có loại cảm giác kỳ quái, rất muốn gọi cho cô như trước, gởi một ít hình ảnh hoặc là tin tức ngu ngốc, sau đó hai người cười ha ha một phen.

Nhưng là chỉ là muốn mà thôi, anh không có làm như vậy.

Nếu như anh đối với cô không có ý tứ gì, sẽ không nên làm cho người ta hiểu lầm chuyện tình cảm, vì tốt cho nhau, vẫn là đem khoảng cách kéo xa một chút.

Sau khi cắt đứt quan hệ, anh không hề cảm thấy thoải mái, ngược lại rất tưởng niệm cảm giác như tắm gió xuân mà cô cho anh, thấy đồ ăn ngon dễ nhìn sẽ nghĩ, nếu như Uông Hữu Huyên thấy, sẽ có phản ứng gì.

Anh từng trải qua yêu đương, biết rõ loại cảm giác này là cái gì, đó là tình cảm đặc biệt khi mỗi một đoạn tình yêu bắt đầu mới có.

Suy đoán, tưởng niệm, về một người, một thời điểm mà cười ngây ngô......

Một buổi chiều mùa hè, anh tới thư viện, thấy bên cửa sổ Uông Hữu Huyên cùng một nam sinh ngồi cùng một chỗ, hai người ngồi đối diện với màn hình laptop không biết đang nói cái gì, thần sắc đều là hưng phấn vui vẻ, nam sinh nói mấy câu, cô lập tức cười đến thấy răng không thấy mắt.

Hạ Thượng Thần nghĩ, chính mình có lẽ là thích cô......

Không, nhất định là thích cô!

Cho nên khi đã gặp cô cùng nam sinh khác ở cùng một chỗ thì sẽ cảm thấy không thoải mái; thấy hai người vui vẻ, sẽ cảm thấy rất không vui.

Vì vậy anh cùng Uông Hữu Huyên liền khôi phục liên lạc.

Đồng thời cũng khôi phục xem phim, đọc sách, tản bộ, còn có thời gian linh tinh khác.

Cô chưa từng hỏi anh vì cái gì biến mất rồi lại xuất hiện, mãi cho đến thời điểm quyết định kết hôn, cô nhớ tới chuyện này, cần phải hỏi ra kết quả, kết quả là, úp úp mở mở rồi cũng phải nói rõ.

Nghe vậy, cô cười trêu chọc, "Nguyên lai anh sợ em thích anh sao, đại tình thánh."

Người đàn ông cảm thấy lấy cách nghĩ tự cho là đúng của mình trước kia, cũng rất mất mặt, nhưng thật sự không cách nào phản bác tâm tính kia không được, đành phải xuống nước, thỉnh cầu bà xã tha thứ anh năm đó không hiểu chuyện.

Anh cũng hỏi qua Uông Hữu Huyên thích anh ở điểm nào, vợ đại nhân ngược lại rất thẳng thắn thừa nhận, "Anh rất tuấn tú nha."

Cái gì, anh không cách nào tiếp nhận cái này...... Anh lớn lên rất đẹp trai, đúng vậy, nhưng anh còn có điểm khác......

"Nhưng anh đối với em ấn tượng đầu tiên chính là rất tuấn tú nha, em nói ấn tượng đầu tiên không phải là tại nhà hàng gặp mặt trả tiền khi đó, mà là tại thư viện khi anh đến trước mặt em xuất ra thẻ nói, ‘ cho bạn mượn ’, " cô thở dài một tiếng, "Aaaaa, đại hiệp có khí phách!"

Thì ra là thế.

Nói như vậy, là anh có thể tiếp nhận rồi.

"Đương nhiên rồi, ngũ quan của anh trông rất phong nhã." Hữu Huyên xoa xoa mặt anh, lại nhéo nhéo cái mũi của anh, "Hẳn là cũng có nữ sinh nói anh lớn lên rất đẹp trai chứ?"

Trên thực tế không có.

Bạn gái anh trước kia, thử hẹn hò rất giống nhau, thiên kim của thế bá, nữ nhi của bạn mẹ, các cô đều nói anh thông minh, hài hước, lễ phép, thân sĩ, thưởng thức......

Chưa từng có ai phát biểu điều gì về ngũ quan của anh cả.

"Hẳn là sợ anh cảm thấy các cô ấy nông cạn a, trước kia không phải có câu nói, ừ, ý tứ đại khái, muốn nịnh nọt mỹ nữ thì khen cô khí chất phi phàm; muốn nịnh nọt tuấn nam thì khen anh lòng dạ quảng đại —— kỳ thật khen mỹ nữ là mỹ nữ cùng khen tuấn nam là tuấn nam không sao cả, khí chất cùng lòng dạ không phải liếc mắt là nhìn đến, nhưng bề ngoài vừa xem là hiểu ngay, có khí chất hay không, có lòng dạ hay không, ở chung lâu tự nhiên sẽ biết rõ, đường dài biết sức ngựa, lâu ngày gặp người tâm những lời này không phải nói rõ tốt sao?"

Đúng vậy a, đường dài biết sức ngựa, lâu ngày gặp người tâm.

Anh không phải là vì thời gian quan hệ chậm rãi khai quật ra ưu điểm Hữu Huyên sao?

Cô tôn trọng ý nghĩ của anh, tiếp nhận toàn bộ thói quen xấu của anh, cũng sẽ không dùng câu "Nếu như anh yêu em, anh hãy......" Yêu cầu anh thay đổi bất cứ cái gì.

Cô không phải cho người khác vừa thấy đã yêu bên ngoài, nhưng cô có bản lãnh làm cho người ta lâu ngày sinh ra tình cảm.

Xác định tâm ý lẫn nhau, là anh biết, chính mình tuyệt không thể mất đi cô, bằng không cuộc sống sẽ trở nên không thú vị......

Hồi tưởng của anh bị thanh âm tiếng rèm kéo ra cắt đứt.

Người mặc áo hồng nhạt bước nhanh đến trước giường, đại khái là thấy Uông Hữu Huyên đang ngủ, cho nên không có gọi cô, quay đầu nhỏ giọng nói với anh, "Cám ơn đã đem cô ấy đến bệnh viện, kế tiếp tôi sẽ chiếu cố cô ấy, xin cám ơn."

Người nọ cúi đầu, ngẩng đầu, cùng anh bốn mắt nhìn nhau.

"Trời ạ, anh, anh tại sao lại ở đây?" Tiểu Đình há to mồm —— người này có phải là con rùa đen Hạ Thượng Thần không? (đại khái là con rùa đen, là lời mắng chửi người ngoại tình, hay là người bị cắm sừng)

Đối với sự kinh ngạc của cô, người đàn ông biểu lộ cũng kém không nhiều lắm, "Làm sao cô biết mà đến?"

"Tôi...... Tôi là người liên lạc khẩn cấp của cô ấy nha, anh, anh vẫn chưa trả lời vì sao ở đây."

Hữu Huyên có nói với cô gần đây Hạ Thượng Thần rất thường đi đến Tiểu Tinh Quang, tần suất cơ hồ là có thể dùng ba ngày hai lần để hình dung, chẳng lẽ nói...... Sẽ không vừa vặn như vậy a......

Tựa như là đáp lại suy đoán của cô, Hạ Thượng Thần trả lời, "Tôi vừa vặn ở trong tiệm."

"Như vậy sao......"

Thật sự là nghiệt duyên, nghiệt duyên.

Giữa nam nữ có đôi khi ai đúng ai sai thật sự rất khó nói, cô chỉ biết là vương tử này không tuân thủ hứa hẹn, hư hư thực thực cùng Phùng Nhã Trung có một chân, ly hôn sau mới hơn hai tháng, điện thoại gọi cho anh ta đã là Phùng Nhã Trung thay mặt tiếp.

Buổi tối mười một giờ, không có phương tiện nghe......

Hừ!

Cô sẽ không đi bình luận ai đúng ai sai, chỉ biết là người trước mắt làm cho người bạn tốt nhất của cô thương tâm khổ sở, cho nên tuyệt đối sẽ cho anh ta đẹp mặt.

Tiểu Đình đang suy nghĩ trong đầu thì ánh mắt Hạ Thượng Thần bị hấp dẫn bởi một quyển sổ trên tay cô.

Bìa mặt vẽ lấy một người mẹ đang cầm hoa, mơ hồ còn có thể thấy "Sổ… phụ nữ có thai" mấy chữ kia….

Người đàn ông nhịn không được hỏi, "Đó là của Hữu Huyên ?"

Tiểu Đình lập tức đem sổ tay nhét vào túi, "Không liên quan đến anh."

Cô nghe nói Uông Hữu Huyên té xỉu, lập tức về nhà trước cầm sổ tay thai phụ —— lần đầu tiên đi kiểm tra xong, bác sĩ khoa phụ sản đưa cho, trên đó sẽ ghi chép tất cả kết quả kiểm tra thai nhi cùng người mẹ, những điều kia cô không hiểu nhiều, nhưng cô biết rõ cuốn sổ này cơ hồ là ghi sức khỏe của Uông Hữu Huyên, mang theo sẽ bảo đảm hơn.

Tiểu Đình ở một bên giường khác ngồi xuống, "Anh có thể trở về."

"Tôi sẽ ở trong này với cô ấy."

"Cô ấy đã ngủ rồi, không có chuyện gì để làm... Huống chi, " Tiểu Đình nhịn xuống, rốt cục vẫn phải thốt ra, "Huống chi, anh trước kia nếu chịu dành một chút thời gian ở cùng cô ấy thì tốt rồi, cho dù chỉ là ăn cơm trưa hoặc là buổi tối uống chén trà đều tốt...... Hiện tại đều ly hôn rồi, hai người cũng không còn quan hệ, lại đến nói muốn ở cùng cô ấy, chính anh cũng không thấy thật kỳ quái sao?"

Hạ Thượng Thần bị nói trắng ra, cũng không tức giận, ngược lại còn có chút may mắn —— may mắn Hữu Huyên có bạn tốt là Tiểu Đình, may mắn Hữu Huyên ở cùng một chỗ với cô ấy, nếu như cô tự mình thuê phòng, không biết anh sẽ lo lắng bao nhiêu.

"Trước kia là tôi không tốt."

Tiểu Đình không nghĩ tới anh sẽ dứt khoát như vậy thừa nhận sai lầm của mình, có điểm ngoài ý muốn, trong khoảng thời gian ngắn ngược lại không biết nên nói cái gì.

"Hữu Huyên hay nôn oẹ sao?"

Có nôn oẹ hay không cũng không liên quan chuyện của anh a!

Cô thật sự rất không nghĩ để ý đến anh ta, chính là, người đàn ông biểu lộ chân thành tha thiết như thế là chuyện gì xảy ra? Giống như anh thật sự rất lo lắng, giống như chuyện này đối với anh rất quan trọng.

Tuyệt đối...... Không thể bị anh lừa.

Cô còn nhớ rõ ngày đó về nhà thì Hữu Huyên một bên nước mũi một bên nước mắt nói với cô chuyện kỳ sinh lý của mình quá lâu rồi không tới, một mình đi nhà thuốc mua ba que nghiệm thai, nhưng vào lúc cô muốn lấy hết dũng khí nói chuyện với cha đứa nhỏ, đầu bên kia điện thoại lại truyền đến giọng yêu kiều "Anh ấy hiện tại không thể tiếp điện thoại".

Người đàn ông này quá tệ rồi, cho nên tuyệt đối không thể mềm lòng.

"Thời điểm bác sĩ nói với tôi Hữu Huyên mang thai, tôi rất kinh ngạc, cũng rất cao hứng, trong lòng rung động không cách nào dùng ngôn ngữ nói rõ, tôi muốn làm cha, là con của tôi cùng Hữu Huyên, bác sĩ nói hơn ba tháng rồi, nên chú ý thân thể...... Hơn ba tháng...... Tôi rõ ràng cái gì cũng không biết, lúc ấy tôi cảm thấy cao hứng mà hơn nữa là áy náy, lúc cô chưa tới, tôi một mực nghĩ, làm như thế nào đền bù tổn thất cho cô ấy, làm như thế nào mới có thể để cho cô ấy biết rõ, tôi có lòng tin làm một người cha, cùng một chỗ nuôi dưỡng con của chúng tôi, cùng một chỗ với bé lớn lên."

Hạ Thượng Thần dừng một chút, "Hữu Huyên hay nôn oẹ sao?"

Lần thứ hai đặt câu hỏi, lần thứ hai bốn mắt nhìn nhau, Tiểu Đình rất thất bại phát hiện mình rõ ràng mềm lòng, "Không biết."

" Phương diện ăn uống? Nghe nói phụ nữ có thai tại phương diện ăn uống sẽ có thay đổi."

"Trở nên ăn nhiều, càng thích ăn, bất quá cô ấy rất tốt, trong nhà có cái gì thì ăn cái đó, sẽ không nửa đêm canh ba ầm ĩ muốn ăn thịt rồng, cho nên đại khái không có vấn đề."

Nói xong một hơi, cô lại than thở một tiếng, "Anh có thể...... tạm thời giả bộ như không biết chuyện này?"

"Không thể." Anh sẽ lập tức lại gần nhà cô tìm phòng ở, tiếp theo quan tâm tất cả vấn đề mà người sắp làm mẹ cần, chờ khi địch ý của Tiểu Đình đối với anh giảm bớt đi, anh sẽ thuyết phục Tiểu Đình chuyển ra ngoài, để cho anh quang minh chính đại vào ở, chiếu cố vợ yêu của anh cùng với cục cưng.

Tiểu Đình thấy thế, lui mà cầu, tiếp theo nói: "Vậy anh có thể hay không...... tạm thời đừng cho ba mẹ anh biết rõ chuyện này?"

Hạ Thượng Thần không có đường cự tuyệt.

"Có thể?"

"Có thể, nhưng có một điều kiện." Trong mắt anh hiện lên một tia giảo hoạt."Tôi có chuyện muốn hỏi cô, nói cho tôi biết đáp án, tôi liền cam đoan sẽ không nói với bất cứ ai trong nhà về chuyện này."