Ba năm sau. (thời gian trôi mau a)
Uông Hữu Huyên đem nước trái cây trong ly uống xong, ấn ấn khăn tay lên khóe miệng, ngồi đối diện tại một chỗ khác ở bàn trượng phu lộ ra vẻ hơi nghi vấn mỉm cười, "Anh hôm nay như thế nào lại rảnh?"
"Em cứ nói đi?"
"Không phải sinh nhật của em, không phải sinh nhật anh, cũng không phải ngày kỷ niệm kết hôn, em đoán không ra."
Cô rất thẳng thắn nói, "Vì tránh cho em suy nghĩ miên man, hay là anh trực tiếp nói cho em biết thì tốt hơn."
"Lão công hẹn lão bà ăn cơm trưa có gì kỳ quái?"
"Lời của người khác sẽ không kỳ quái, lời của anh ngược lại rất kỳ quái."
Uông Hữu Huyên tìm tòi nghiên cứu Hạ Thượng Thần. Rõ ràng hẹn cô ăn cơm trưa, anh không phải bề bộn nhiều việc sao? Bọn họ từ lúc ngồi xuống cho đến bây giờ, điện thoại di động của anh đại khái đã vang lên hơn mười lần—— tuy đã đặt chế độ im lặng, nhưng màn hình vẫn luôn phát sáng, cô luôn nhìn vào áo sơ mi của anh cứ cách vài phút nó lại phát sáng.
Là do buổi sáng bị kẹp cửa, hay do quá bận rộn đến không chịu nổi mà buông tay?
Uông Hữu Huyên nghĩ như vậy cũng không phải không có nguyên nhân.
Hạ Thượng Thần so với tưởng tượng của cô còn bề bộn nhiều việc hơn.
Kết hôn năm thứ nhất thì anh mỗi ngày đều về nhà ăn cơm tối, năm thứ hai, có chừng ba ngày mới về nhà ăn cơm tối một lần, đến năm nay, cô đã có chút nhớ không rõ ràng lắm lần trước hai vợ chồng cùng nhau ăn cơm là lúc nào.
Đây đương nhiên công trạng phải thuộc về sự nổi tiếng của anh.
Có khi hai vợ chồng trong trường hợp dự họp xã giao, tất cả mọi người nói hổ phụ sinh khuyển tử, Hạ Hữu Hòa dựng nghiệp bằng hai bàn tay trắng thành lập văn phòng luật sư nổi tiếng nhất nhì, con của ông hiển nhiên cùng cha mình đều lợi hại như nhau, năm thứ nhất học tập, năm thứ hai bắt đầu trên danh nghĩa, năm thứ ba thì đúng là chủ đạo.
Trải qua phỏng vấn của vài tạp chí, phóng viên đều ghi tiêu đề ngôi sao mới ở giới luật sư này.
Vừa mới bắt đầu, Uông Hữu Huyên còn cảm thấy kiêu ngạo, "Xem, đây là chồng của tôi ——" bất quá gần nửa năm nay cô vừa xem tạp chí vừa nghĩ, "Ai, nguyên nhân chính là bộ dạng của anh hiện giờ." "Hả, anh khi nào thì mua cà vạt " "Trời ạ, trán của anh mọc hai quả đậu." (đọc khúc này ta thấy suy nghĩ Huyên tỷ buồn cười quá xá:lol: )
Bọn họ trên danh nghĩa là vợ chồng, nhưng kỳ thật đã sắp biến thành bạn cùng phòng rồi, nếu mỗi ngày khi rời giường anh không hôn cô, cô thậm chí đã xem rằng chính mình đang ở nhờ.
Trước kia tha thiết chờ đợi có thể cùng nhau ăn một bữa cơm, nay đã thành sự thật, so với sự ngọt ngào, thật không biết làm sao.
"Hữu Huyên, làm sao vậy? Món ăn không hợp khẩu vị?"
"Không, ăn rất ngon."
"Anh thấy em ăn không nhiều lắm." Đây đều là món ăn cô thích, đầu bếp có tay nghề không tồi, nhưng mỗi món ăn cô chỉ ăn vài miếng.
Cô thật sự là ăn quá ít.
Mặc dù anh có cảm giác thể trọng của cô nhẹ đi, chính là không nghĩ tới cô đã gầy nhiều như vậy.
Hai ngày trước anh về nhà thì chứng kiến Trần tẩu ôm một đống quần áo Hữu Huyên nói muốn đi sửa lại, anh lúc này mới giật mình, số đo quần áo Hữu Huyên đã đổi từ size m thành s, hiện tại ngay cả size s cũng rộng rãi, phải cầm lấy đi sửa nhỏ hơn một chút.
Bởi vì lễ nghi trên bàn ăn rất phiền phức, Hữu Huyên ở nhà lúc ăn cơm rất có áp lực, sợ làm sai thứ tự, bữa ăn chính đều ăn không nhiều lắm, phương án thay thế chính là hai vợ chồng cất dấu không ít đồ ăn vặt ở trong phòng, đói bụng rồi đi ra sân thượng phòng mình ăn tại chỗ, nhưng bây giờ nghĩ lại, đồ ăn vặt trong tủ kia đã trống không từ lâu rồi.
Phát hiện quần áo của cô nhỏ hơn trước, hôm sau, anh gọi điện thoại cho một chuyên gia quen biết, chuyên gia nói, cái này có thể là bởi vì nội tâm bị áp lực, làm cho sinh lý biến hóa, người chồng cần phải chiều chuộng nhiều hơn, quan tâm đến cô nhiều hơn, có thể, an bài một chuyến du lịch, chuyện trong lòng buông lỏng xuống, hẳn là sẽ khôi phục chứng thèm ăn.
Cho nên đơn giản chỉ cần sắp xếp thời gian, nghỉ hai giờ, đặt gian phòng tại nhà hàng cao cấp này, nhưng Hữu Huyên ăn vẫn ít như vậy.
Anh vẫy tay với bồi bàn, phân phó có thể mang món điểm tâm ngọt sau bữa cơm ra.
Bồi bàn giới thiệu hôm nay món điểm tâm ngọt có bánh kem hạt dẻ quả lê, thấy đồ ngọt ưa thích, Uông Hữu Huyên cuối cùng cũng lộ ra nụ cười đã lâu không thấy, cầm lấy cái muỗng màu bạc bắt đầu ăn rất nhanh, phần bánh ngọt cho một người lập tức liền hết, Hạ Thượng Thần đem phần của mình đẩy qua, năm phút sau chén đĩa cũng lập tức trống rỗng.
"Muốn thêm một ít nữa không?" Thời điểm vừa gọi món ăn anh có chú ý tới, tất cả có khoảng mười loại bánh ngọt, dựa vào việc Hữu Huyên rất thích đồ ngọt, cô có thể ăn được vài loại nữa.
"Không cần."
Trầm mặc không đến ba giây, hai người đồng thời gọi tên đối phương.
"Hữu Huyên......"
"Hạ Thượng Thần......"
Dừng lại.
"Anh nói trước đi."
"Em nói trước đi."
Nhìn nhau vài giây, hai người rốt cục nhịn không được bật cười —— chuyện gì đang xảy ra, cả buổi cơm trưa lúng túng không biết nên nói cái gì, thời điểm vùi đầu ăn, thời điểm nói chuyện phiếm ít, hiện tại món điểm tâm ngọt cũng ăn xong rồi, mới cướp lời nói, nhưng lại cùng lúc thốt ra.
"Ạnh nói trước thì tốt hơn."
Uông Hữu Huyên vui vẻ đồng ý.
Bởi vì cô khẳng định lời nói của chính mình sẽ làm anh khó chịu, thay vì cô nói trước, sau đó giữa lúc xấu hổ đổi cho anh nói, không bằng đổi lại.
Người đàn ông ngồi nghiêm chỉnh lại, tiếng nói thanh thanh, "Anh biết mình gần đây bề bộn nhiều việc, phải nói đã hơn một năm, ngoại trừ tết âm lịch thì mỗi ngày đều đi làm cùng tăng ca, đối với điểm này, thật sự rất xin lỗi."
Uông Hữu Huyên nghĩ, tết âm lịch kia cũng không tính là vô ích đi.
Không đi làm, nhưng anh đem công tác mang về nhà, thời gian ở chung với máy vi tính còn nhiều hơn cô, giống như USB mới là lão bà của anh vậy.
Bất quá điều này cũng phải thôi, vô luận như thế nào, hăng hái hướng về phía trước luôn là chuyện tốt, huống chi, cô vẫn rất thích ngắm nhìn bộ dáng sáng ngời của anh khi làm việc.
Mặc dù anh có chút quá tự tin, bất quá thành thực mà nói, người đàn ông chăm chỉ làm việc thật sự rất mê người.
"Anh đã nói với trợ lý, tạm thời không tiếp vụ án mới, chờ mọi việc trên tay xử lý hết, chúng ta đi Pháp ở một thời gian, bổ sung tuần trăng mật, đi khắp nơi dạo chơi."
Anh không nói ra miệng một câu : thuận tiện đem em nuôi cho béo một chút.
Cô rõ ràng đã từng mập mạp, hiện tại trông như suy dinh dưỡng, một bên hồ ngôn loạn ngữ một bên đem ánh mắt cười thành một đường cũng đã lâu không thấy.
"Anh đã tìm sơ qua, bên kia có rất nhiều lớp nấu nướng ngắn hạn, một tuần có khóa hai ngày, sẽ không quá mệt mỏi, em có muốn hay không ghi danh học một chút gì đó, hoặc không làm gì cả cũng tốt, mỗi ngày ngủ đến lúc tự nhiên tỉnh, ăn xong bữa sáng rồi muốn đi đâu đó. Mệt mỏi thì tìm một quán cà phê, đọc chút sách, hoặc là ngẩn người không làm gì cả."
Uông Hữu Huyên mi mi con mắt, nước Pháp a...... Quốc gia cô muốn đi nhất.
Bọn họ có thể tản bộ bên cạnh sông Seine, sau đó theo bản đồ đi tham quan cảnh trong bộ phim Mật mã Da Vinci, xem bức tranh cô Mona Lisa mỉm cười, xem hàng hóa ở chợ trời có gì đáng yêu, ngồi đu quay cao nhất có thể thấy Paris... Tiếp thu cuộc sống như thiên đường
Chính là, cô bây giờ tuyệt không muốn đi Paris.
Nơi cô muốn đi là căn phòng nhỏ cô đã ở trước khi được gả vào Hạ gia, cô thuê cùng với Tiểu Đình.
Nho nhỏ, nhưng là rất tự do, thoải mái, mỗi ngày đều cùng tiểu Đình đoạt phòng tắm, đoạt TV, đoạt máy giặt quần áo, sau đó thoái thác lượt đi bỏ rác với nhau, bưng bát mì tôm trước máy vi tính xem VCD, hoặc là hẹn vài người bạn cùng đi xem nhà trưng bày tượng sáp khủng bố, sau đó kêu thét thành một đoàn.
Cô không cần ngồi có dáng ngồi, đứng có dáng đứng
Cô cũng không muốn lúc nào cũng phải nhắc nhở mình là thiếu phu nhân Hạ gia, phải ngồi ngay ngắn mỉm cười, phải có dáng vẻ hào phóng, nhã nhặn lịch sự.
Cô có thể nằm trên mặt thảm trêu đùa chú chó nhỏ què chân mà Tiểu Đình nhặt về, có thể ngồi ở trên giường ăn cái gì cũng được, cũng có thể một bên sơn móng tay một bên nói chuyện điện thoại.
Tuy không thục nữ, nhưng là thật vui vẻ.
Lần này đến Paris, cô càng muốn đi một chỗ có thể an nhàn, dễ chịu một chút.
“ Em biết rõ trong lòng anh có em, chính là, em cũng biết rõ anh vĩnh viễn không có thời gian."
Cô không nói ra ngoài miệng, hàng năm hàng năm, anh đều hứa hẹn sẽ bổ sung cho cô một tuần trăng mật, nhưng là hàng năm hàng năm, anh đều có việc bận.
Bạn gái đồng nghiệp có con, bọn họ liền kết hôn vội vàng vào năm trước, đồng nghiệp nếu không dành chút thời gian cho bà xã, liền đợi bị hưu phu, đồng sự......luật sư văn phòng luật của Hạ thị tất cả hơn một trăm đồng nghiệp.
Cô ở trong lòng anh là số một, nhưng trong cuộc sống thực tế đã xếp hàng đến đỉnh núi nào không biết, thời gian của anh luôn thay đổi nhưng lại không có thời gian dành cho cô.
"Em gần đây suy nghĩ...... Tình yêu trong hôn nhân không biết là bộ dáng gì nữa, cuộc sống nguyên bản hẳn là chia xẻ lẫn nhau, tuy nhiên chúng ta đã thật lâu không ăn cùng một bữa cơm thật ngon, cũng rất lâu không cùng nhau đi xem phim, nói không có mấy câu, trên mặt anh sẽ xuất hiện câu “Anh rất bận ...” cảm giác yêu là được tích lũy trong sinh hoạt, mà không chỉ một câu trên miệng em yêu anh...... Em đã, đã không biết là mình được yêu...... Thời gian của anh vĩnh viễn không dành cho em...... Chúng ta mới kết hôn ba năm......"
Uông Hữu Huyên hít sâu một hơi, "Chúng ta ly hôn đi."
Người đàn ông nhăn lông mày lại, biểu lộ nghiêm túc, không nói lời nào.
Người phụ nữ bổ sung một câu, "Em nói thật."
Tuy cô không khóc lóc kêu to, cũng không có hai mắt đẫm lệ xúc động, nhưng tâm tình của cô là thật.
Đối mặt với cha mẹ chồng chú ý từng chi tiết, đối mặt với em chồng luôn có lòng thù địch sâu sắc,cô không cách nào quen được với cuộc sống xa hoa. Còn có, tâm hồn chồng cô càng lúc càng xa, đây hết thảy cũng làm cho cô cảm thấy mệt mỏi.
Sau đó có một ngày, cô đột nhiên cảm thấy, đã không còn vui vẻ, vậy ly hôn chứ sao.
Cha mẹ chồng cùng em chồng nhất định rất tán thành bọn họ ly hôn, cô lập tức có ba phiếu, còn nữa, bọn họ không có con, cái này lại khiến cho thủ tục đơn giản hơn, cuối cùng, cô cũng không muốn mượn cuộc hôn nhân này để kiếm tiền, sẽ không cần phí phụng dưỡng, nếu quả thật cần hẳn là sẽ rất dễ dàng.
Nghĩ thông suốt điều ấy, muốn hạ quyết tâm thật dễ dàng.
Vừa vặn hôm nay có cơ hội, cô liền......
Căn cứ vào việc biết rõ mình thuộc về hình tượng dễ dàng làm loạn, vì vậy, Uông Hữu Huyên lại nói một lần, "Em muốn ly hôn, xin anh...... đồng ý cùng em ly hôn."
Nói thật, Uông Hữu Huyên thật sự bội phục mình.
Rõ ràng, cô ở Hạ gia làm vợ cũng ba năm.
Ba năm trôi mau, vượt qua một ngàn ngày, cô lại có thể tại nơi xa hoa này, thời gian qua lâu như vậy nhưng thủy chung không hợp cuộc sống trong thành bảo. (thành lũy, pháo đài, lâu đài)
Đúng, cô dùng từ “lâu”, bởi vì cô ở trong tòa thành bảo, cảm xúc xuất hiện thường xuyên nhất là bất đắc dĩ, thứ hai là vô lực, sau đó chỉ cần cùng cha mẹ chồng hoặc là em chồng ở cùng một chỗ, chính là không có lời nào để nói.
Kết hôn đến bây giờ, cô đại khái chỉ có ba ngày đầu tiên mỉm cười đẩy cửa sổ ra nghênh đón ánh mặt trời, về sau mỗi một ngày, mỗi lần nghe thấy tiếng đồng hồ báo thức sẽ có loại cảm giác nặng nề.
Cho dù hôm nay không có việc gì, nhưng chủ nhật cũng nhất định có việc, không phải đi nhà người ta làm khách, chính là người khác tới nhà mình làm khách,bất luận loại nào, đều là tầng lớp thượng lưu trong xã hội tụ hội. Không phải cô đang nói..., so về bằng hữu tụ hội, càng giống một cuộc so tài phân cao thấp. (họp mặt, gặp mặt)
Tất cả mọi người so xem giày ai đắt, túi xách người nào khó mua, người nào mời được nhà thiết kế nổi tiếng nào đặc biệt đo người may lễ phục cho, sau đó nói về châu báu XX đưa ra đồ số lượng có hạn, nhãn hiệu OO lại làm ra những tác phẩm tinh vi hơn, bởi vì mưa ít, cho nên vị rượu nho khá rõ, có nhớ có một năm mưa ít đã ủ ra rượu nho kinh điển, mùi thơm đó thật ưu nhã....
Uông Hữu Huyên hoàn toàn là vịt nghe sấm. (tranhquy: Ôi khổ chị tôi quá, Huyên tỷ: chu môi + nước mắt lưng tròng)
Bởi vì nghe không hiểu, cho nên giấu dốt là phương pháp tốt nhất, mỗi lần cùng mẹ chồng hoặc là em chồng dự họp trong trường hợp này, cô luôn ngoan ngoãn đi theo, lộ ra khuôn mặt tươi cười đã được luyện tập qua.
Kiểu cười này cô cùng Tiểu Đình luyện tập thật lâu, mới đạt tới trình độ này, cô cảm thấy như thế rất hiệu quả, trên cơ bản mà nói, coi như hữu dụng.
Chỉ có một lần, mẹ chồng gặp mặt một đôi mẹ con họ Phùng, Phùng thái thái* giống như đối với cô có ý kiến, một mực muốn cô nói chuyện về hứng thú của mình, trước kia mẹ chồng ít nhiều luôn giúp cô giải vây không biết vì cái gì lần đó không hề nói gì cả, bên cạnh đã vây quanh một vòng người nhỏ, cô cảm thấy nếu không mở miệng thì thật thất lễ, vì vậy, trung tâm truyền thuyết tiết kiệm lời nói như vàng. Trường hợp hiếm thấy ở buổi xã giao Hạ phu nhân lại mở miệng vàng. (*bà, bà chủ, bà lớn)
"Mọi người cảm thấy ——"
Mới nói bốn chữ, rất rõ ràng, một nhóm người đều nín thở ngưng mắt, chờ cô tiếp tục phát biểu cao kiến về thượng phẩm
"Người ngoài hành tinh ở tinh cầu khác, bọn họ định nghĩa danh thiếp và xã giao thế nào?" (Tranhquy: Oh my love!!!!!! Ta muốn bất tỉnh)
Trong nháy mắt, tất cả mọi người há to mồm, xem như không thể tin nổi những gì chính mình nghe được.
"Bọn họ cũng mang giày cao gót sao? Xịt nước hoa sao? Hay nói, trong định nghĩa của bọn họ, mùi gì có thể xưng là nước hoa?"
Tất cả mọi người yên lặng.(Tranhquy “bình lựng”: không shock vì quá shock. Huyên tỷ, chị thật là “cực phẩm” nhân gian =.=!!!)
Về sau cô mới biết được Phùng thái thái là bạn tốt của mẹ chồng, một mực xem Hạ Thượng Thần là con rể tốt nhất, về phần Phùng tiểu thư gọi là Phùng Nhã Trung, là thạc sĩ danh tiếng, có giấy phép kế toán viên cao cấp, là người vợ tốt nhất trong mắt mẹ chồng cô, nói cách khác, đây là tình đầu ý hợp thân gia hợp tác đã gặp phải một tên Trình Giảo Kim như cô nên đột nhiên sinh lòng khó chịu, cho nên muốn cô lộ ra một chút xấu hổ.
Nhưng Uông Hữu Huyên luôn thấy khó hiểu, Phùng thái thái còn chưa tính, mẹ chồng làm chi cũng muốn cô mất mặt?(Tranhquy: thật là không ưa nổi bà mẹ chồng này, bôi xấu vợ của con trai à)
Tên Uông Hữu Huyên tại giới xã giao không có vài người biết rõ, mọi người đối với cô ấn tượng cũng là không mấy rõ ràng nếu như cùng mẹ chồng hoặc là em chồng đứng riêng một chỗ, đại khái cũng không biết cô là người nào, nhưng là Trang Quyên Quyên nổi danh vô cùng, mọi người chỉ nhớ rõ người phụ nữ kì quái trên yến hội nói về người ngoài hành tinh chính là con dâu Trang Quyên Quyên, giờ chuẩn bị đi, mẹ chồng còn không phải vứt mặt của mình mà thôi.
Về phần em chồng cô, Hạ Vũ thần cũng thế......
Hạ Vũ thần vẫn cảm thấy cô là để ý tiền Hạ gia, mới có thể trăm phương ngàn kế mê hoặc anh trai của cô —— trời biết cô thấy rằng Hạ Thượng Thần căn bản không hiểu được anh là eo quấn Bạc Vạn hảo dã nhân a.
Cô không mua nổi hàng hiệu, đương nhiên cũng không tìm hiểu qua hàng hiệu, sao biết áo sơmi trên người anh là khoảng một, hai vạn? Anh nói phòng ở là có tiền trích cấp thuê cho bọn họ, cô tin, về sau mới biết được ba mẹ anh đã sớm mua lại phòng ở, nhưng những điều này Hạ Vũ thần đều không tin.
Có lần cô biết mình dùng thẻ ATM của Hạ Thượng Thần, lập tức lộ ra bộ dạng "Xem, tôi liền biết rõ", còn chua giọng nói vài câu nữa.
Bọn họ là vợ chồng nha, cha mẹ chồng không cho cô ra ngoài làm việc, cô không dùng tiền của chồng thì dùng của ai —— nhưng những điều này càng về sau cô càng không muốn giải thích.
Gả vào Hạ gia không bao lâu, Uông Hữu Huyên hoàn toàn cảm nhận được thành kiến đáng sợ.
Phùng Nhã Trung mới là người vợ thích hợp của Hạ gia, cô không phải, cho nên không ngừng bắt bẻ cái này bắt bẻ cái kia, hi vọng cô sẽ sửa đổi lại cử chỉ hành vi của mình, phù hợp bản thân, Hạ Vũ thần nói "Nếu như là chị Nhã Trung, tuyệt đối sẽ không làm ra chuyện thất lễ như vậy."
Hạ Thượng Thần nói cô chớ so đo cùng em gái, người ở dưới mái hiên, cô có thể so đo như thế nào?
Nói đến nói đi, vẫn chính là mình ngốc.
Hạ Thượng Thần nói ba mẹ anh nhất định sẽ yêu mến cô. Cô liền tin, anh nói hết thảy sẽ chuyển biến tốt, cô cũng tin, anh nói cô vĩnh viễn là bảo bối, cô cũng tin.
Ba năm trôi qua, cha mẹ chồng luôn đối với cô khách khí lại lạnh nhạt, đối với cô luôn xa cách giống như khách, cô ở buổi xã giao vẫn không được tự nhiên, vĩnh viễn không hiểu nổi vì cái gì một người chỉ có hai cánh tay lại muốn mua hơn một trăm túi xách, sau đó người đàn ông đã từng thề non hẹn biển cũng di tình biệt luyến* USB. (*nghĩa là xoay chuyển tình cảm. Vâng, đối tượng chị Huyên đang ghen là USB, mình không dịch nhầm đâu)
Này nọ, cũng làm cho cô cảm thấy chán nản.
Chán nản nhất chính là, cô phát hiện ông xã cùng cha mẹ chồng đã định ra giao ước nếu ba năm không có sanh con liền ly hôn.
Thật sự là —— cô luôn tưởng rằng thời đại đủ tiến bộ rồi, không nghĩ tới cư nhiên còn có loại chuyện này.
Đều do lỗ tai mình quá tốt, đêm hôm đó cô thật sự chỉ là đi qua thư phòng mà thôi, chợt nghe thấy tiếng nói chuyện của cha mẹ chồng, nói cái gì ba năm nhanh đến rồi, đến bây giờ cũng còn không có tin tức..., nên chuẩn bị ly hôn đi, sau đó chồng yêu của cô trả lời, hi vọng ba mẹ một lần nữa cho bọn họ ít thời gian.
Thu thập lại, chân tướng liền hiện ra.
Cô đương nhiên có thể đánh chết không rời, nhưng suy nghĩ lại, cuộc sống hôn nhân như vậy có gì phải lưu luyến?
Động lực để cô nhẫn nại cũng không có.
Kết hôn vào thời điểm mơ mơ màng màng, nhưng bây giờ cô rất rõ ràng, ly hôn mới là con đường đúng đắn.
"Một tuần lễ tới, anh suy nghĩ như thế nào?"
"Anh hiểu rõ, theo như em nói." Hạ Thượng Thần biểu lộ rất bình tĩnh, "Chúng ta ly hôn."
Tuy rất khó tiếp nhận, bất quá anh nghĩ tới, nếu duy trì hiện trạng hôn nhân, anh càng hy vọng Hữu Huyên có thể vui vẻ, làm cho cô rời xa chỗ này, sống cuộc sống mình thích.
Người cô đã mỏng như tờ giấy, anh không muốn thấy cô tiếp tục gầy thêm nữa.
Đây đều là do anh không có tư cách làm chồng, hắn nên sớm phát hiện, sớm nên cảnh giác, nhưng vẫn lừa mình dối người, chờ cơ hội rảnh rỗi mang cô ra ngoài chơi một chút, chờ thêm có thời gian rảnh hai người có thể đến hải đảo ở một hồi, nhưng là anh vĩnh viễn không rảnh.
Nếu như cô muốn rời khỏi cái nhà này, anh sẽ đồng ý, so với việc cô đang dần tiều tụy đi, ly hôn không phải là cái chuyện tình gì ghê gớm lắm.
"Giấy tờ ly hôn em đã ký đúng không? Trực tiếp đưa cho ạnh là được." Hạ Thượng Thần hỏi, "Nghĩ muốn đến ở đâu không?"
Nơi ở của bà xã rất quan trọng, cho dù là vợ trước, cũng muốn biết rõ.
Chuyện ly hôn cho anh một bài học —— hôn nhân đại sự đều là bởi vì việc nhỏ mà tạo lên, anh đã phạm sai lầm lần đầu, muốn nhớ kỹ giáo huấn này.
"Tiểu Đình nói em trước tiên dọn qua ở cùng với cô ấy."
"Lần trước không phải nói Dương Tú Đình cùng bạn trai ở chung?"
"Chia tay." Bạn trai Tiểu Đình nói như rồng leo, làm như mèo mửa, không chịu làm đến nơi đến chốn, Tiểu Đình nhịn anh ta một năm, rốt cục không thể nhịn thêm nữa, "Bởi vì hiện tại chỉ có một mình cô ấy ở, cho nên phòng khá lớn."
Anh gật gật đầu, Dương Tú Đình ngụ ở Đài Bắc, thật sự rất tốt.
Cuộc sống của bọn họ vẫn chồng chéo lên nhau, thuận tiện anh đi gặp cô.
" Phương diện công tác có ý kiến gì không?"
"Điều đó không có nghĩ đến, em muốn làm biếng một thời gian, xong rồi mới đi tìm việc làm."
Nghe vậy, trong mắt Hạ Thượng Thần hiện lên một tia vui vẻ không dễ dàng phát hiện—— lười nhác một thời gian, thật đúng là phong cách Uông Hữu Huyên.
Cũng tốt, ba năm này tại Hạ gia cũng vất vả cho cô.
Đợi cô làm biếng đủ rồi, anh lại cùng cô thảo luận một chút vấn đề công tác.
Cá tính của cô là tuyệt đối không có biện pháp ngồi bàn làm việc. Lại thêm việc thích ăn, không bằng mở một cửa tiệm nhỏ cho cô, một nhà hàng món Âu đơn giản nhỏ gọn, hay muốn làm đồ ăn thức uống gì đều được, vừa là việc cô thích, nội dung công việc cũng sẽ dễ hòa nhập, trọng điểm là, cô vẫn nằm trong phạm vi bảo vệ của anh, anh có thể chiếu cố, cũng có thể biết rõ chuyện lớn nhỏ của cô.
Đương nhiên điều kiện tiên quyết là không thể để cho cô biết rõ điều này.
Đây hết thảy, đều phải bí mật mới có thể tiến hành.