Kết quả ra mắt của Trương Phồn Chi ra sao, Trần Nhiên không quan tâm. Sau khi tan tầm, giám đốc Trương có mời hắn đến, nhưng hắn không đến mà trở về nhà mình.
Hắn không phải là người địa phương, cho nên phải thuê phòng ở, mà phòng của hắn cách đài truyền hình cũng khá xa.
Nhưng chẳng còn cách nào khác, bởi vì tiền thuê phòng xung quanh đài truyền hình rất đắt, mà tiền lương mỗi tháng của hắn chỉ dùng để thanh toán tiền nhà và gửi về quê thì bản thân hắn đã phải tiêu xài rất hà tiện rồi.
Đối với hắn, ở xa một chút cũng không sao, quan trọng giá cả phù hợp là được.
Nơi hắn ở từng là một khu dân cư kiểu cũ, sau này được chủ nhà xây dựng thành một tòa nhà để cho thuê.
Bản thân hắn cũng không có yêu cầu gì nhiều, chỉ cần có chỗ để ngủ. Thường ngày hắn dành hết thời gian ở công ty, cho nên vẫn chưa có nhu cầu chuyển trọ.
Hắn bước vào phòng, bật đèn lên rồi nằm phịch xuống giường. Trần Nhiên hít một hơi thật sâu, cảm giác thật thoải mái.
Máy tính vừa được bật lên đã hiện ra một tin tức.
“Trương Hi Vân và Lâm Hàm Vận, trận chiến giữa ngôi sao mới và ngôi sao lâu năm.”
Thường khi nhìn thấy loại tin tức này, Trần Nhiên sẽ thuận tay đóng lại, nếu rảnh rỗi còn tìm cách để xử lý nó.
Nhưng ba chữ Trương Hi Vân kia đã khiến hắn ngừng tay.
Đây không phải chính là Trương Phồn Chi sao?
Nói đến đây, hắn chợt nhận ra, tất cả sự hiểu biết của hắn đối với Trương Phồn Chi, ngoài lời giới thiệu của giám đốc Trương ra thì chỉ vỏn vẹn trong hai bài hát.
“Có rất nhiều ca sĩ nổi tiếng dưới trướng công ty âm nhạc Phồn Tinh, Lâm Hàm Vận ra mắt đã lâu, cho tới nay đã trở thành người đại diện của Phồn Tinh. Năm nay, Trương Hi Vân mới xuất hiện, mà trong tay đã có một vài giải thưởng lớn…”
Nội dung tin tức có vẻ chẳng đề cập gì tới những tranh chấp của hai người như trên tiêu đề, chủ yếu là nói về cách phân bố tài nguyên của công ty âm nhạc Phồn Tinh. Lúc trước, có một khoảng thời gian Lâm Hàm Vận và Trương Hi Vân đồng thời ra mắt một ca khúc mới, nhưng kết quả, ca khúc mới của Lâm Hàm Vận thuận lợi phát sóng, còn Trương Hi Vân thì đành ngậm ngùi đợi lần sau. Mục đích là để nói rõ, vị trí đại diện của Lâm Hàm Vận không dễ bị suy chuyển, Trương Hi Vân vẫn chỉ là một người mới non tay mà thôi.
Chiến lược trọng tâm của công ty luôn đặt vào Lâm Hàm Vận, tài nguyên cũng có chút thiên vị. Trong khi đó, mặc dù Trương Hi Vân đã dành được một vài giải thưởng lớn, nhưng nhân khí vẫn chưa ổn định, cần phải có thêm thời gian…
Trần Nhiên chăm chú xem hết tin tức, sau đó xem xét thời gian bài đăng. Hắn phát hiện thời gian đăng bài chỉ cách mấy ngày trước khi Trương Hi Vân trở về nhà.
“Hèn gì tâm trạng cô ấy lại không tốt, hóa ra là do công việc.” Trần Nhiên khẽ lẩm bẩm.
Công việc đã không tốt, lại còn bị người nhà thúc giục chuyện cưới xin.
Thật là một cô gái đáng thương.
Trần Nhiên nhìn một chút, rồi tắt trang web đi, sau đó hắn bật cài đặt máy tính, mãi một lúc sau mới xóa hoàn toàn được cái quảng cáo kia. Xong xuôi, hắn bắt đầu viết kế hoạch.
Hắn nghĩ chương trình vẫn đang chuẩn bị, cho nên kế hoạch được viết ra càng sớm càng tốt.
Được rồi, tăng ca thôi.
“Mình cố gắng như vậy, chú Trương không cho mình thêm chút tiền thưởng là không được đâu!”
…
Ngày thứ hai, lúc bước vào đài truyền hình, Trần Nhiên tình cờ gặp được giám đốc Trương.
Vẻ mặt ông ấy không được tốt, hơn nữa ánh mắt nhìn Trần Nhiên cũng rất kì quái.
“Chú, buổi tối hôm qua chú không được nghỉ ngơi sao?” Trần Nhiên quan tâm hỏi.
Giám đốc Trương nói: “Nghỉ ngơi cái đầu cháu. Tâm trạng không tốt, không ngủ được.”
“Là bởi vì chuyện của chị Chi Chi ạ?” Trần Nhiên lập tức hiểu ra vấn đề, có vẻ lần ra mắt này của Trương Phồn Chi lại tiếp tục thất bại, hắn nói tiếp: “Hôm qua cháu đọc được một tin tức, nói rằng công việc của chị Chi Chi không được thuận lợi. Cháu nghĩ hiện tại tâm trạng chị ấy không tốt, hai người giới thiệu nhiều cũng không hay lắm.”
Giám đốc Trương đột nhiên nói: “Trần Nhiên, có phải cháu biết con gái chú ra mắt không thành công nên thấy vui vẻ đúng không?”
Trần Nhiên không hiểu: “Tại sao cháu lại thấy vui chứ?”
Giám đốc Trương hừ một tiếng: “Thằng nhóc này, đừng giả bộ trước mặt chú. Chú không nói về cháu, chú vẫn còn một người bạn nữa, con của cậu ta mới từ nước ngoài trở về, vẻ ngoài cũng đẹp trai không kém gì cháu đâu. Tối mai chú sẽ đưa người ta đến ra mắt với Chi Chi.”
Trần Nhiên vẫn không hiểu, gặp nhau thì cứ gặp thôi, liên quan gì đến hắn.
Hơn nữa, đẹp trai như mình là sao? Chỉ trong số những ngôi sao hiện tại thôi, cũng không có ai đẹp trai như hắn, vậy mà chú ấy có thể tìm ra được?
“Đúng rồi, kế hoạch viết thế nào?” Giám đốc Trương trở lại vấn đề chính.
“Viết được hơn nửa rồi ạ. Ngày mai nhất định sẽ xong.” Trần Nhiên nói.
Giám đốc Trương suy nghĩ một lát, rồi nói: “Cần gì đến ngày mai. Bây giờ cháu vào phòng làm việc của chú, viết ngay bây giờ, trong hôm nay hoàn thành luôn.”
“Có cần gấp thế không ạ?” Trần Nhiên không hiểu, rõ ràng là nói hoàn thành trong hai ngày.
Giám đốc Trương cười ha ha: “Cũng không gắp lắm, nhưng bây giờ thì thành ra gấp rồi.”
Trần Nhiên: “....”
Không phải, câu nói này của chú nhất định có hàm ý.
Hay là chú ấy cố ý làm khổ mình?
Trương Phồn Chi ra mắt không thành công, liên quan gì đến cháu chứ?
Giám đốc Trương nhìn thoáng qua Trần Nhiên, thằng nhóc này đúng là không thành thật.
Mấy ngày trước ông hỏi Trần Nhiên có còn liên lạc với Chi Chi hay không? Trần Nhiên đã nói không.
Nhưng mấy lần ra mắt gần đây, Trương Phồn Chi liên tục nói đi nói lại một câu, người này không tốt bằng Trần Nhiên.
Sao tự dưng nó lại lấy Trần Nhiên ra làm tiêu chuẩn như thế chứ?
Người làm cha như ông hiểu rõ, với tính cách của Trương Phồn Chi, nếu không phải hay trò chuyện với Trần Nhiên, thì làm sao có thể nhắc tới Trần Nhiên liên tục như vậy được?
Vậy mà thằng nhóc này vẫn không chịu thừa nhận.
Đã không thừa nhận, nó còn để mặc cho Trương Phồn Chi tiếp tục ra mắt với người khác. Không ngờ nó lại hư hỏng như thế.
Nếu như ngày mai vẫn không được, chắc chắn là do Trần Nhiên nhúng tay vào, nhất định phải bắt nó về cho bằng được.
Trong khi đó, Trần Nhiên vẫn chẳng hay biết gì về những suy nghĩ của chú Trương, hắn còn đang tự hỏi, có phải chú Trương đang tới thời kì mãn kinh rồi hay không?
Nhưng mà, đàn ông trung niên có thời kì mãn kinh sao?
Thật sự có ư?
Biết đâu lại…
…
Hôm nay, Trần Nhiên không ở trong tổ chuyên mục mà bị giám đốc gọi tới phòng làm việc.
Giám đốc Trương đôi khi cũng bận rộn, nhưng chỉ giải quyết một lúc là xong. Phần lớn thời gian đều nhìn Trần Nhiên viết kế hoạch.
Trông thấy Trần Nhiên miệt mài làm việc, giám đốc Trương hơi kinh ngạc. Thằng nhóc này không cần phải suy nghĩ sao, từ nãy đến giờ vẫn làm một mạch không ngừng nghỉ.
Trước khi, Trần Nhiên chưa từng làm về bản tin thời sự nhưng kiếp trước cũng đã xem qua khá nhiều. Đêm qua hắn đã nghĩ về chuyện này, cho nên bây giờ chỉ cần đem tất cả mạch suy nghĩ đó trình bày ra là được.
Đương nhiên, nếu gặp phải chỗ nào khó xác định, hắn vẫn sẽ dừng lại bàn bạc với giám đốc Trương một chút.
Ông ấy dù sao cũng là người làm chương trình lâu năm, đương nhiên có nhiều thứ sẽ nắm vững hơn hắn rất nhiều.
Hắn có nhiều sáng ý nhưng kinh nghiệm vững chắc của giám đốc Trương sẽ giúp ích rất nhiều cho việc xây dựng ý kiến.
Ròng rã đến tận buổi chiều, Trần Nhiên mới viết xong kế hoạch.
Giám đốc Trương xem qua một hồi lâu, sau đó lại nhìn Trần Nhiên. Thằng nhóc này chẳng giống một người mới chút nào?
Giờ nhìn kĩ lại, thật sự thấy bản kế hoạch này khác với trước kia.
Hiệu quả cụ thể chưa tiến hành nên chưa biết, nhưng Trần Nhiên phân tích rất kĩ, mỗi một cái đều có lý lẽ, cơ sở khiến người ta nhìn vào liền cảm thấy tin tưởng.
Kế hoạch đã có, hiện tại cần phải mở một cuộc họp thảo luận.
Người của tổ chuyên mục ai nấy đều cảm thấy kì lạ. Chương trình vẫn còn đang chuẩn bị, tại sao đột nhiên giám đốc lại mở một cuộc họp vào lúc này?
“Chuyện là như vậy. Việc liên quan tới chương trình, tôi đã thương lượng qua với Trần Nhiên vài điều. Hiện tại cũng có chút ý kiến, muốn để mọi người bàn bạc với nhau xem sao…”
Giám đốc Trương đưa cho mỗi người một phần.
Tạm thời thay đổi chương trình sao?
Thương lượng với Trần Nhiên?
Nghe xong những thứ này, người trong tổ chuyên mục có người vò đầu suy nghĩ, có người cau mày nhăn mắt, tất cả đều không rõ giám đốc muốn làm cái gì.
Chương trình này của chúng ta chẳng phải đã được quyết định xong rồi sao?
Giám đốc Trương chỉ tay xuống: “Cứ nhìn xong đi rồi hẵng nói!”