Thứ sáu.
Trần Nhiên ngồi vào máy tính, ngáp dài.
Tối qua hắn lại đến nhà họ Trương, Trương Phồn Chi có gọi điện đến.
Hai người họ muốn tạo hiệu ứng yêu đương mà lại không lộ liễu, tất nhiên sẽ gọi nhiều một chút.
Kết quả là đã quá khuya, Trần Nhiên đành ngủ lại nhà họ Trương.
Hắn ngủ trong phòng của Trương Phồn Chi ...
Trong phòng toàn là mùi của Trương Phồn Chi, cả người hắn đều không được thoải mái, cả đêm không ngủ được.
“Sao vậy, chương trình sắp bắt đầu, căng thẳng quá nên không nghỉ ngơi được à?” Thấy hắn ngáp, Lưu Bân buồn cười.
“Có một chút.” Trần Nhiên cười gượng, sau đó hỏi: “Đạo diễn Lưu không căng thẳng sao?
Lưu Bân nói: "Có chút hồi hộp, nhưng làm nhiều show rồi, không đến mức mất ngủ.”
Ông ấy đã hơn 40 tuổi, làm trong nghề hơn chục năm, kinh nghiệm dày dặn, từng làm không ít show.
Cũng làm show trên truyền hình vệ tinh, nhưng không phải là tổng đạo diễn, chỉ là đạo diễn chi nhánh của chương trình tài năng lúc đầu.
Sau làm thêm các chương trình trong những năm gần đây, trải qua những thăng trầm, tâm lý trở nên mạnh mẽ hơn rất nhiều.
Trần Nhiên nghĩ thầm: Thật ra mình cũng không hồi hộp lắm, chương trình làm đến bây giờ, sắp phát sóng rồi, có hồi hộp đến mấy cũng vô dụng.
Kỳ vọng thì kỳ vọng, dù sao đây cũng là lần đầu tiên hắn sản xuất một chương trình với tư cách là người sáng tạo cốt lõi, đương nhiên hắn muốn xem kết quả như thế nào.
"Thực ra hồi hộp cũng khá tốt, it ra điều đó chứng minh cậu vẫn còn trẻ. Sau này làm nhiều rồi, thấy mình không còn hồi hộp nữa thì có nghĩa là cậu đã già." Lưu Bân vỗ vai Trần Nhiên.
Trần Nhiên mỉm cười, vốn dĩ hắn muốn nói rằng hắn mới hai mươi ba, còn lâu mới già.
Nhưng khi nhìn thấy khuôn mặt đầy nếp nhăn của đạo diễn Lưu Bân, nghĩ một chút, hắn lại không thể nói ra những lời tàn nhẫn như vậy.
Đạo diễn Lưu Bân nhìn Trần Nhiên có chút ghen tị, bây giờ cậu ta đã chứng minh cơ bản những gì đạo diễn Trương nói, lúc đầu mấy clip ca tụng "Đại mỹ nhân Thiệu Nam" đều là ý tưởng của Trần Nhiên.
Và "Tiêu điểm Thiệu Nam" Trần Nhiên còn là cốt lõi. Từ sáng tạo chương trình đến kết cấu, quảng bá đều là ý tưởng của cậu ta.
Cá nhân ông tin rằng rating sẽ không tệ, nhưng dù thế nào đi nữa, tài năng của Trần Nhiên vẫn là điều hiển nhiên.
Quan trọng hơn, Trần Nhiên vẫn còn trẻ, mới hai mươi ba tuổi, tài năng, cộng thêm có giám đốc Trương giúp đỡ chăm sóc, tương lai nhất định sẽ suôn sẻ.
Nghĩ đến chuyện hồi đó mình muốn làm trong lĩnh vực truyền hình, nhìn hiện tại, Lưu Bân thở dài trong lòng, thời gian đúng là một kẻ giết người.
Từ 5 đến 6 giờ 30 tối là giờ phát sóng phim sitcom công sở phương ngữ địa phương, đây là một chương trình cũ, đã phát trên các kênh công cộng được vài năm, thành tích ổn định.
Làm khó mấy diễn viên này rồi, từ tuổi đôi mươi đến nay mọi người đều đã già rồi, giờ đã lập gia đình cả rồi mà phim vẫn chiếu.
Đối với nhiều người dân địa phương, bộ phim truyền hình này có lẽ là thanh xuân và tình cảm của họ.
Đợi sau khi bộ phim sitcom tiếng địa phương này kết thúc, thì "Tiêu điểm Thiệu Nam" sẽ được phát sóng ngay sau!
Chương trình tin tức công khai này cuối cùng cũng bắt đầu!
------------------
Bất kể khán giả ở Thiệu Nam hay những nơi khác, mức độ ưu tiên của chương trình mạng tin tức vẫn khá cao.
Trong khoảng thời gian này, nếu bật TV lên thì hầu hết mọi người đều đang xem tin tức được phát sóng.
Hầu hết các chương trình tin tức trên kênh công cộng trong khoảng thời gian này đều lặp lại bản tin của mạng tin tức Thiệu Nam vừa được phát sóng, tất nhiên là không có ai xem.
Bây giờ tin tức đột ngột được sửa đổi, nhiều người không phản ứng kịp.
Ví dụ như bác Dương.
Sau khi xem các bộ phim sitcom trên các kênh công cộng ngày thường, ông sẽ tắt TV và nghỉ ngơi, khi vợ nấu cơm xong, ông lại vừa xem bản tin thời sự vừa ăn.
Đã hơn mười năm trôi qua, ngày nào cũng như ngày nào, chưa bao giờ thay đổi, đây là thói quen rồi.
Nhưng hôm nay hơi khác, sau khi xem xong phim sitcom, định tắt TV thì thấy có quảng cáo.
"Đừng đi, chương trình tiếp theo sẽ hấp dẫn hơn..."
"“Tiêu điểm Thiệu Nam” sẽ được phát sóng ngay sau đây!"
"Tiêu điểm hôm nay..."
TV còn chưa kịp tắt, phần tóm tắt tin tức đã bắt đầu phát.
Trên đó xuất hiện một bà lão đang khóc: "Tôi đã tạo nghiệp gì, sao lại sinh ra đứa con trai như vậy? Kiếp trước tôi tạo nghiệp gì!"
Sau đó một người phụ nữ khác nói: "Không thể trách chúng tôi được, bà ấy đã tự mình bỏ đi, và chúng tôi không thể giữ nổi."
Bà già buộc tội: "Các người không cho tôi ăn, không có chỗ ngủ!"
Người dẫn chuyện: “Cụ bà 70 tuổi lang thang ngoài đường tố con trai và con dâu vô nhân đạo, đâu là sự thật?”
Sau đó, màn hình chuyển sang tin tức tiếp theo.
Một nhóm người chỉ vào văn phòng trống rỗng, năm mồm bảy miệng nói: "Nhìn này, đồ đạc đã bị chuyển đi hết, không nói một tiếng nào với chúng tôi."
"Giờ tiểu khu phế rồi, thang máy hỏng không ai sửa, rác rưởi khắp nơi. Tòa địa ốc này chẳng có đạo đức nghề nghiệp gì cả".
"Không làm nữa thì nói với chúng tôi một tiếng, bỏ đi như thế này, ai sẽ chịu trách nhiệm cho tiểu khu của chúng tôi đây!"
Người dẫn chuyện: Tài sản trong tiểu khu biến mất không có lý do, tất cả đều được chuyển ra ngoài chỉ trong một đêm. Tiểu khu bị bỏ mặc và hỗn loạn, rốt cuộc là tại sao?
Ông Dương ngừng tắt TV, đột nhiên thấy hứng thú.
"Tiêu điểm Thiệu Nam? Chính là chương trình tin tức được quảng cáo khắp nơi đó?" Ông Dương không tắt TV, muốn xem sau khi quảng cáo kết thúc.
Những giới thiệu ngắn gọn này đã khơi dậy sự hứng thú của ông.
Người nghĩ như ông không ít, nhiều người xem quảng cáo nhưng không có ý muốn xem chương trình, nhưng khi có phần tóm tắt nội dung trước, thì sẽ cảm thấy thích thú.
Nhiều người nhìn thấy quảng cáo, muốn tự mình đi xem, sau khi xem phần tóm tắt nội dung, họ cho rằng chương trình này có vẻ khá thú vị.
-------------
“Haiz, tưởng cậu con trai thật không hiếu thuận, không ngờ bà già này quá vô lý!” Sau khi xem xong tin đầu tiên, ông Dương lập tức vỗ đùi.
Bà lão liên tục khóc lóc rằng con trai bà không cho bà ăn, không có chỗ ngủ, nhưng không phải vậy.
Bà đưa hết tiền tiết kiệm cho gia đình con cả để sửa nhà, sau đó bà ấy cảm thấy ở quê thật bất tiện và muốn lên sống cùng gia đình con thứ hai ở thành phố.
Gia đình con thứ hai này có hai em bé, họ thường phải đi làm và lũ trẻ đang học mẫu giáo. Họ sống trong một căn nhà hai phòng ngủ, hai vợ chồng ở một phòng với các con nhỏ, bà và cháu trai lớn ở cùng nhau. Bà lão ghét bỏ đứa cháu lớn quá ồn ào, muốn ở riêng nhưng hai vợ chồng không có cách nào, nhà lại không phòng dư, sau đó có bà lão bỏ đi.
Còn chuyện không cho bà ăn thì càng nực cười hơn, buổi trưa đi làm về hai vợ chồng vội vàng về nhà nấu cơm, nhưng hai ngày nay lại phải tăng ca nên đưa tiền cho bà đi ăn bên ngoài, bà lại không chịu, nói là nhà họ không cho bà ăn cơm, gây chuyện muốn bỏ nhà đi.
Trong tin tức về bất động sản lại càng oan, khi tòa địa ốc đó đang cạnh tranh để tuyển nhân viên, những người chủ tiểu khu loại họ ra và không cho họ cạnh tranh việc làm. Họ sẽ tự nhiên rời đi khi hết hạn hợp đồng.
Tuy nhiên, các chủ sở hữu của tiểu khu đã không thương lượng giá cả kỹ càng với các bất động sản khác, muốn họ tiếp tục làm việc mà lại không trả phí bất động sản, họ đương nhiên không chịu.
Ông Dương cảm thấy mình thật sự được mở mang tri thức, đây là những chuyện đã xảy ra ở Thiệu Nam, hai người đều ở gần thành phố, loại tin tức kỳ lạ này họ chưa từng nghe qua.
Ông gọi vào trong: "Điền Tuệ, đừng nấu cơm vội, qua đây xem một chút, có tin này hay lắm!"