Chương 14: Anh ra đây

Trên thực tế,thuốc cảm mạo không phải lúc nào cũng có tác dụng.

Ngày thứ hai,Trần Nhiên cảm thấy đã đỡ hơn hôm qua nhưng vẫn cảm thấy đau đầu, tác dụng của thuốc có hạn.

Hôm nay thái độ của giám đốc Trương đối với hắn rất khác biệt so với ngày hôm qua.

“ Bệnh vẫn chưa khỏi à, có cần chú gọi dì Vân lát nữa nấu bát canh đem tới cho cháu không?” Giám đốc Trương rất quan tâm hắn.

Trần Nhiên vội vàng nói:“ Không cần,không cần làm phiền dì Vân đâu ạ,cháu chỉ bị cảm thông thường, nghỉ ngơi thêm hai ngày liền khỏi.”

Giám đốc Trương cười nói:“ Khách sáo làm gì,đều là người một nhà cả.”

Trần Nhiên cười gượng,không nói đây chỉ là giả,cho dù đây có là thật thì cũng không được,hai người họ chỉ vừa ở bên nhau thôi.

Hắn nói:“ Dì Vân còn phải đi dạy,chắc là không có thời gian đâu ạ.”

Giám đốc Trương gật gật đầu: “ Thôi được rồi,nghĩ trưa cháu đừng ra ngoài cùng đồng nghiệp,chú mang cháu đi nhà hàng dược thiện,hương vị món ăn khá ngon,còn có thể giúp cháu bồi bổ thân thể.”

Khi giám đốc Trương đi rồi,Trần Nhiên mới thở phào nhẹ nhõm.

Giám đốc Trương hiển nhiên xem hắn như con rể,điều này làm hắn cảm thấy áp lực.

“ Chỉ sợ chú Trương hy vọng càng cao, thất vọng càng lớn.” Trần Nhiên lẩm bẩm trong lòng.

Hiện tại chú ấy đang rất vui vẻ,nhưng một khi biết mối quan hệ giữa mình và Trương Phồn Chi là giả thì sự chênh lệch này……

“ Lên nhầm thuyền giặc rồi.” Trần Nhiên than thở.

Không còn cách nào khác,chỉ có thể bàn bạc với Trương Phồn Chi,muốn diễn thì phải diễn cho thật tốt.

Có thể vui vẻ được lúc nào thì hay lúc ấy.

Tổ chuyên mục bắt đầu họp.

Bởi vì đều là các tiết mục tin tức thời sự nên có thể sử dụng những gì đã chuẩn bị từ trước,tiến độ cực kì nhanh.

Bây giờ mọi người đang thảo luận về vấn đề cập nhật bản tin mới.

“ Đại bộ phận thời lượng chương trình đều giành cho tin tức dân sinh,nhưng lấy tin tức từ đâu đây? Đời sống cũng không có nhiều tin tức đến vậy,đây chính là vấn đề.” Lưu Bân nêu lên vấn đề.

Chúng ta có rất nhiều nguồn tin tức,nhưng những tin tức đó đều không phù hợp với kế hoạch mà Trần Nhiên đưa ra.

Trần Nhiên viết chủ yếu là đề tài dân sinh,gắn liền với đời sống,gần gũi với người dân.

Đó là điểm khác biệt giữa hai người.

Hơn nữa tin tức cũng có độ hot nhất định,cũng không thể lấy tin tức cũ ra phát lại.

“ Phát sóng tin tức đường dây nóng, sau đó phát nhiều quảng cáo hơn。” Có người đưa ra ý kiến.

Những người khác ủng hộ:“ Cũng chỉ có thể làm như vậy.”

" Nhưng lúc trước chúng ta đã từng phát tin tức đường dây nóng,người quan tâm cũng không ít, bây giờ nó không thể lại trở thành nội dung chính của một chương trình nữa.” Lưu Bân khẽ lắc đầu.

Đến đây,mọi người đều lâm vào bế tắc.

Chuyện lớn chuyện nhỏ gì đều đã có cảnh sát hoà giải,sau đó liền không còn chuyện gì nữa,mọi người cũng không cần những đoạn tin tức như vậy, phải không?

Trần Nhiên cũng đang suy nghĩ về vấn đề này.

Mọi người đều không gọi điện vào đường dây nóng,vậy bọn họ phải chạy đi đâu để lấy đề tài này đây……

Trần Nhiên nghĩ đi nghĩ lại, nói:“ Tin tức đường dây nóng có tính tích cực không cao,vậy chúng ta hãy nghĩ cách để nâng cao sự chủ động của mọi người.”

Trần Nhiên vừa nói xong,tất cả mọi người đều nhìn sang.

Lưu Bân hỏi:“ Phải làm thế nào?”

Trần Nhiên nói:“ Người dân không muốn gọi cho đường dây nóng,đại khái chính là vì lên tin tức không phải là toàn bộ các mặt của sự việc. Chúng ta sẽ đổi phương thức tuyên truyền,thay tin tức đường dây nóng bằng đường dây nóng dân sinh,công khai tuyên truyền giúp giải quyết các vấn đề khó khăn cho họ,đồng thời giải quyết tranh chấp.”

“ Vậy giữa hiện tại và trước kia khác nhau ở điểm nào……” Lưu Bân cau mày, lúc trước mọi người đã không muốn gọi đến báo tin,dù cậu thay đổi phương thức tuyên truyền họ cũng sẽ không gọi.

“ Đương nhiên là có sự khác biệt,mặc dù ban đầu sự thay đổi có thể sẽ không quá rõ ràng.” Mũi Trần Nhiên có chút ngứa,hắn xoa xoa mũi rồi tiếp tục nói:“Thực ra muốn huy động sự nhiệt tình của mọi người,cách tốt nhất là cho họ động lực……”

“ Động lực?” Mọi người đưa mắt nhìn nhau

“Chúng ta có thể đặt phần thưởng cuộc gọi cho đường dây nóng dân sinh,nếu phát hiện xung quanh có người gặp khó khăn hoặc cần sự giúp đỡ chỉ cần gọi đến,phóng viên sẽ đi phỏng vấn và giải quyết. Nếu như tin tức đó được phát sóng thì người đã cung cấp tin tức sẽ nhận được phần thưởng từ 500 đến 2000 tệ.”

Trần Nhiên nói ra suy nghĩ của mình.

Người trong tổ chuyên mục đều có chút sững sờ,bọn họ chưa từng nghĩ tới biện pháp này

Chủ yếu là……

Biện pháp này có quá hiện thực hay không?

Chẳng qua nhìn theo góc độ khác,biện pháp này thực sự có thể thực hiện.

Tiền có thể thúc đẩy sự tự giác của con người,huống chi gọi đường dây nóng vừa có thể giải đáp rắc rối,lại có thể nhận được tiền,nó thực sự có thể trở thành động lực để mọi người gọi đến đường dây nóng dân sinh.

“ Lúc nãy đạo diễn Lưu nói việc thay đổi phương thức tuyên truyền không có gì khác biệt so với trước đây,nhưng đến lúc này,sự khác biệt trong đó đã rất rõ ràng. Xây dựng chế độ tiền thưởng chính là thức đẩy sự chủ động tương tác của mọi người,cũng để nhắc mọi người nhớ đến chuyên mục đường dây nóng của chúng ta.”

“ Nếu chương trình của chúng ta phát sóng kết hợp với chương trình tiền thưởng sẽ càng gia tăng lượng người gặp khó khăn gọi đến chương trình.”

Trần Nhiên thoải mái nói ra

Mọi người đóng góp ý kiến.

Nghĩ kĩ lại,chương trình tin tức đường dây nóng nghe có vẻ không trực tiếp bằng đường dây nóng dân sinh.

Hơn nữa việc phát tiền thưởng cũng có vẻ khả thi.

Lưu Bân là người tán thành đầu tiên:“ Biện pháp này rất tốt.”

Trần Nhiên nói thêm:“ Khi phát sóng tiết mục,chúng ta đừng đính kèm thêm các mục khác,đầu tư nhiều hơn cho phần tiền kì,quảng cáo video, đèn hai bên đường,và cả bảng quảng cáo lề đường đều phải dán thông tin chương trình.

Đi phỏng vấn tin tức cần không ít thời gian.

Đây không phải là tiết mục mang tính giải trí,không cần sân khấu cũng không cần ghi âm đặc biệt,điều duy nhất cần chính là tin tức.

Sau khi quyết định xong chuyện này,bọn họ lại bàn bạc thêm một số công việc khác. Ví dụ, các bài đánh giá tin tức nóng hổi,thảo luận về các chủ đề tương tác……

Trần Nhiên bận rộn tới giữa trưa,đầu đau buốt,uống thêm hai viên thuốc mới giảm đau đôi chút.

Trong bữa ăn,giám đốc Trương đưa Trần Nhiên đến một nhà hàng dược thiện.

Giám đốc Trương nói đúng là không sai,hương vị của quán ăn này đúng là khá ngon.

Sau khi vui vẻ ăn cơm với giám đốc Trương xong,tất cả canh trên bàn đều nóng hổi,ăn đến mức cả người đều là mồ hôi.

Sau khi ra khỏi quán, cảm thấy cả người nhẹ nhõm hơn nhiều,mũi cũng không còn bị tắc nữa.

" Sức khỏe của cháu quá kém,đợi qua kì công tác bận rộn này, cháu phải rèn luyện nhiều hơn,đừng ỷ vào bản thân còn trẻ mà lơ là.” Giám đốc Trương nghiêm túc nói.

Trần Nhiên gật đầu.

Việc này cho dù chú Trương không nhắc nhở hắn cũng sẽ làm,hiện tại, sức khoẻ của hắn kém hơn nhiều so với trước đây,cơ bản chính là thể chất của một trạch nam,rất dễ bị nhiễm bệnh.

Lúc mới xuyên qua chính là ở bệnh viện,xuất viện rồi lại tiếp tục bận rộn, không có thời gian luyện tập,đúng là cần phải luyện tập bổ sung.

Buổi trưa.

Cũng không biết có phải do bữa ăn của chú Trương có hiệu quả hay không,hay là do thuốc giảm đau có tác dụng mà bệnh đau đầu của Trần Nhiên gần như đã khỏi hẳn.

Không cần bàn cãi, tối nay nhất định phải tăng ca.

Nhưng đúng lúc đó điện thoại của Trần Nhiên đột nhiên reo lên.

Hắn dừng công việc,liếc nhìn điện thoại,có chút mơ hồ.

Hắn khịt mũi,cầm điện thoại nói:“ Xin chào,tìm tôi có việc gì?”

“Anh ra đây。” Một âm thanh hờ hững vang lên.

“ Hả?” Trần Nhiên sững người.

Hắn cầm điện thoại,đứng trước cửa sổ nhìn xuống.

Một bóng người cao gầy đứng ngay đó,thanh tú xinh đẹp,đeo khẩu trang trên mặt.

Đó không phải là Trương Phồn Chi thì là ai……