“Chú, có chuyện gì vậy?” Trần Nhiên hỏi.
Chẳng lẽ là vấn đề của chương trình?
Nhưng nét mặt của chú Trương hiện tại có vẻ không phải như vậy!
“Cháu vẫn còn giả ngu với chú à?” Giám đốc Trương tức giận: “Nếu không phải tối qua Chi Chi nói với chú thì chú cũng không biết hai đứa đã tiến triển đến vậy rồi.”
“Không phải chú ơi, chú đừng hiểu lầm gì cháu đấy.” Trần Nhiên bối rối nói.
“Đừng có giả bộ nữa. Có phải Chi Chi đã tỏ tình với cháu rồi không?” Giám đốc Trương nói.
Tỏ tình?
Trần Nhiên vội nói: “Chú, đấy không phải là tỏ tình! Chỉ là giả thôi!”
Giám đốc Trương bật cười: “Cháu nghĩ chú bị ngu à. Cháu cứ nói thẳng đi, có phải cháu không thích con gái chú, không muốn chịu trách nhiệm với nó đúng không? Nếu không, tại sao chú muốn mai mối cho hai đứa, cháu lại giả bộ không có ý kiến, vậy mà sau lưng lại lén lút qua lại với Chi Chi chứ.”
Trần Nhiên cảm thấy rất đau đầu.
Tại sao lại nói là không muốn chịu trách nhiệm? Mình đâu phải hạng người cặn bã như vậy.
Quan trọng là mình bị oan!
Hắn nói: “Chị Chi Chi có tỏ tình với cháu, nhưng đó hoàn toàn là giả. Cháu cũng không nói chuyện riêng với chị ấy, chỉ có tối qua có nói chuyện vài câu. Không tin chú Trương cứ việc nhìn nhật ký trò chuyện của cháu mà xem.”
Giám đốc Trương hừ lạnh: “Nhìn cái gì? Nhìn cháu từ chối Chi Chi nhà chú hả? Chú nói cho cháu biết, Chi Chi nhà chú chịu tổn thương đủ rồi. Cháu mà không xin lỗi nó thì đừng trách chú!”
Nói xong, ông quay người đi, để lại Trần Nhiên trợn mắt há mồm.
Hắn không ngờ rằng Trương Phồn Chi lại gian xảo như vậy.
“Thủ đoạn này cũng thật là hèn hạ!” Trần Nhiên bấm số, muốn hỏi Trương Phồn Chi cho rõ ràng.
Nhưng đầu dây bên kia không chịu nghe máy.
“…”
“…”
Trần Nhiên không chịu từ bỏ, tiếp tục gọi.
Vẫn là hai tiếng “bíp bíp” vang lên.
Lại tiếp tục gọi, đầu dây bên kia dứt khoát tắt máy.
Trần Nhiên ngớ người. Còn tắt máy nữa sao?
Hắn mở wechat, gửi tin nhắn: “Chị Chi Chi, chúng ta không có quan hệ như vậy. Chú đang hiểu lầm rồi. Nếu chú biết sự thật, chắc chắn sẽ buồn lắm!”
Nhất Chi Độc Tú đã bật xác minh bạn bè. Bạn không phải là bạn của anh ấy(cô ấy). Vui lòng gửi yêu cầu kết bạn trước.
?
?
?
Trần Nhiên gửi ba dấu chấm hỏi nhưng tất cả đều đi kèm với một dấu chấm than đỏ.
Bị chặn rồi sao?
Cô ấy làm vậy là sao chứ?
Hôm qua còn nhắn tin với mình, hôm nay đã block mình rồi?
Dù gì cũng là một minh tinh mà, cư xử đàng hoàng chút đi chứ!
Trần Nhiên sịt mũi, đầu óc khó chịu, trong lòng càng khó chịu hơn.
Hắn lấy ra khăn tay lau đi nước mũi, sau đó nhắn một tin: “Lương tâm chị có cảm thấy cắn rứt không?”
Hiển nhiên, không có hồi âm.
Trần Nhiên ném điện thoại đi, cảm giác bản thân mình lại có thêm một kinh nghiệm mới mẻ.
Thật sự nhìn không ra.
Vẻ ngoài của Trương Phồn Chi, cộng với tính cách của cô ấy hoàn toàn không giống với kiểu người có thể làm ra những chuyện xấu xa như vậy.
Đúng là không thể nhìn mặt mà bắt hình dong.
Trần Nhiên đau đầu suy nghĩ, không biết phải giải thích với chú Trương như nào cho phải…
Không biết Trương Phồn Chi đã nói gì mà chú Trương lại tin tưởng như vậy. Bây giờ hắn có nói, chỉ sợ chú ấy lại nổi nóng, không chịu nghe thôi.
“Trần Nhiên, anh bị cảm à?”
Lưu Binh nhìn hắn, quan tâm hỏi.
“Đúng vậy, tối qua ngủ say quá mà quên mất đắp chăn.” Trần Nhiên thở dài.
Lưu Binh vỗ vai hắn: “Qua mấy ngày này là ổn rồi. Chú ý giữ gìn thân thể nhé!”
“Không sao đâu, tôi vẫn ổn. Ngày mai chắc là khỏe lên thôi, sẽ không làm ảnh hưởng đến công việc đâu.” Trần Nhiên cố gắng nở một nụ cười.
Lần này, Trần Nhiên bị cảm khá nặng, cái mũi như không có không khí lưu thông, đầu óc còn ong gong liên tục.
Cũng may hôm nay hắn không cần làm nhiều, ngày hôm qua đã thảo luận gần xong, hôm nay chỉ bổ sung một chút.
Nhưng trong hoàn cảnh này thì tâm trạng của hắn không thể tốt nổi.
Sau một buổi sáng bận rộn, cuối cùng hắn cũng được ăn trưa.
Hắn vẫn ngồi vị trí cũ, giám đốc Trương thì đã ngồi sẵn ở đó.
Trần Nhiên thở phào một hơi rồi ngồi xuống.
“Bị cảm à?” Giám đốc Trương nhìn mũi và mắt hắn đỏ hoe, mới giật mình nhận ra.
“Dạ.” Trần Nhiên khẽ gật đầu.
Giám đốc Trương cười khẩy: “Đáng đời!”
Trần Nhiên: “…”
“Chú, cháu không biết chị Chi Chi nói gì với chú. Nhưng dù gì chú cũng phải cho cháu cơ hội giải thích chứ!”
Giám đốc Trương đặt đũa xuống, nhìn Trần Nhiên không nói lời nào.
Trần Nhiên hỏi: “Có được không ạ?”
“Xem cháu bịa chuyện thế nào nào!” Giám đốc Trương làm bộ rửa tai lắng nghe.
Trần Nhiên bị đánh bại, bất lực nói: “Chú, chú đừng như vậy.”
Giám đốc Trương nói: “Nhảm nhí, chú hiểu rất rõ tính cách của Chi Chi. Nó bình thường có thể hơi nóng tính nhưng có ưu điểm là không bao giờ nói dối. Chú ở bên nó từ nhỏ đến lớn, sao lại không rõ điểm này được? Mấy ngày này, nó luôn nói chuyện với cháu. Chú lại thấy cháu không thích nó nên liên tục giới thiệu người mới cho nó. Mà cháu thì hay rồi, lừa gạt chú một vố đau đớn…”
“Trần Nhiên, trước kia Chi Chi chưa bao giờ nói đến chuyện yêu đương, chú nói thật đấy. Tối hôm qua nó còn khóc, trước giờ ngoại trừ bị chú đánh, nó chưa bao giờ khóc vì một người đàn ông. Nếu cháu biết vậy mà vẫn không quan tâm thì cháu đúng là đồ lòng lang dạ sói!”
Trần Nhiên ngẩng đầu nhìn trời.
Vài ngày trước, hắn mới nói chuyện với cô ấy.
Kể ra thì cũng mới quen biết có vài ngày.
Vậy mà cô ấy tỏ tình thất bại với hắn xong liền khóc. Bọn họ đâu có tình sâu nghĩa nặng như vậy?
Trần Nhiên nghĩ mãi không ra. Trương Phồn Chi là một ca sĩ, sao lại diễn hay như vậy chứ?
“Chú chỉ nói một câu như vậy. Nếu cháu không cho Chi Chi nhà chú một lời giải thích, thì sau này, chú sẽ không có một người cháu như cháu!” Giám đốc Trương tức giận nói.
Trần Nhiên cũng không còn cách nào khác. Từ góc độ của một người cha thì việc chú Trương đứng về phía Trương Phồn Chi cũng hoàn toàn dễ hiểu.
Hắn chỉ có thể nói: “Chú Trương, cháu cũng không biết phải nói với chú như nào. Tối nay cháu sẽ đi cùng chú về nhà, giải thích rõ ràng với chị Chi Chi.”
“Vậy để chú xem cháu sẽ nói những gì.” Giám đốc Trương hừ lạnh.
Sau đó, Trần Nhiên vùi đầu vào ăn cơm.
Vốn dĩ ban đầu bị cảm mạo, hắn đã không có tâm trạng ăn cơm. Nay tâm sự nặng nề, món ăn lại càng trở nên vô vị.
Chỉ ăn một chút thôi đã cảm thấy chán.
Giám đốc Trương nhìn hắn như vậy, đành nói: “Đừng làm việc quá sức. Buổi tối nghỉ ngơi sớm, kẻo hại thân.”
Trần Nhiên “vâng” một tiếng, thực sự không muốn nói gì nữa.
Cơm nước xong xuôi, Trần Nhiên tiếp tục trở lại công việc.
Phía sau, giám đốc Trương đưa lưng về phía Trần Nhiên.
“Ông Trương, có chuyện gì vui mà cười tươi vậy?”
“Anh thấy tôi vui vẻ chỗ nào, rõ ràng là tôi đang tức giận.”
“Nhìn anh như chuẩn bị được đi trẩy hội vậy, làm gì giống đang tức giận chứ?”
“…”
…
Làm việc với cơ thể bệnh tật thực sự khó chịu.
Hắn đã dùng hết nửa bịch khăn giấy, chóp mũi vì cọ quá nhiều mà bắt đầu bỏng rát, đỏ ửng lên.
Trông vô cùng đáng thương.
Cuối cùng cũng đã tan sở.
Với bộ dạng hiện tại, hắn chắc chắn sẽ không thể tăng ca, cho nên đã sớm tan tầm.
Giám đốc Trương đứng đợi hắn.
“Lát nữa gặp Chi Chi, cháu phải ăn nói cho cẩn thận. Nó mà khóc thì chú không tha cho cháu đâu.” Giám đốc Trương cảnh cáo một câu.
Trần Nhiên gật đầu đồng ý.
Nhà họ Trương.
Vừa mở cửa ra đã thấy dì Vân đứng ngay trước mặt, nhiệt tình chào hỏi: “Trần Nhiên tới à? Chú cháu bảo cháu bị cảm. Sao lại không cẩn thận như vậy chứ? Dì vừa nấu canh, vào đây dì lấy cho hai bát uống để xua tan hàn khí.”
Trần Nhiên chợt cảm thấy ấm áp trong lòng, những buồn phiền lo lắng nhanh chóng tan biến.