Mục Lang và Mục Khoảnh là hai huynh đệ, mà lại là nhất mạch của đại trưởng lão.
Hai người chân chính là thiên chi kiêu tử.
Mục Lang, mười bảy tuổi, nhục thân lục trọng Ngưng Mạch cảnh đỉnh phong, sắp bước vào đến Ngưng Mạch cảnh, mà Bắc Vân học viện quy định, một khi bước vào đến Ngưng Mạch cảnh chính là có thể tiến vào ban cao cấp, tiếp nhận đạo sư và võ kỹ tốt hơn.
Mục Khoảnh sắp tròn mười bảy tuổi, cũng là cảnh giới Ngưng Mạch cảnh, mặc dù so với đại ca hắn yếu hơn một ít, nhưng cũng có thiên phú hơn người.
Toàn bộ ban trung cấp của Bắc Vân học viện, thanh danh hai người huynh đệ bọn họ cũng coi là hiển hách, cũng là tử đệ đắc ý của Mục gia.
- Chớ quấy rầy!
Nhìn thấy giữa hai người mùi thuốc súng càng ngày càng đậm, Mục Lang nhịn không được nhíu mày:
- Lần này, Liễu Sơn Tứ Sát và Cận Đông còn có Đông Phương Ngọc xuất thủ, Mục Vân tuyệt đối chết không có chỗ chôn, hiện tại, việc cấp bách là phải tìm được bọn người Mục Vân và Đông Phương Ngọc!
- Mục Vân yên lặng mười năm, một buổi quật khởi, trong thân thể tất nhiên là nắm giữ bảo bối hơn người, không thể tiện nghi bọn người Đông Phương Ngọc!
- Đúng đúng, không sai!
Mục Nguyên phụ tiếng nói. Nhìn thấy Mục Nguyên dáng điệu siểm nịnh, Mục Khoảnh khinh thường nói:
- Thôi đi, còn không phải ngươi vô năng, cũng không biết gia gia ngươi nghĩ như thế nào, muốn giết Mục Vân thì để ta xuất thủ là được, còn mời Liễu Sơn Tứ Sát làm gì...
- Khanh khách...
Nhưng lúc mấy người đang thảo luận, không hề có điềm báo trước, một tiếng cười khanh khách chói tai đột nhiên vang lên.
Tiếng cười đó giống như cách mấy người rất gần, ngay ở bên người.
- Ai?
Nghe được tiếng cười kia, mấy người Mục Nguyên lập tức khẩn trương lên.
- Phế vật trong miệng các ngươi!
Bịch, một âm thanh nổ vang truyền ra, sơn động sau lưng đám người ầm vang nổ tung, hai bóng người chậm rãi đi ra. Chính là hai người Mục Vân cùng Diệu Tiên Ngữ.
Nhìn Diệu Tiên Ngữ bên cạnh ngăn không được cười, Mục Vân không còn gì để nói, tiểu nha đầu này không thể yên tĩnh một chút sao.
- Mục Vân!
- Mục Vân, không ngờ lại là ngươi!
- Ngươi lại không chết?
Nhìn thấy Mục Vân, ba người kinh ngạc một trận.
- Ngươi không phải đã chết sao?
Nhìn thấy Mục Vân, Mục Nguyên khó tin, một đôi mắt trừng phải tròn trịa, nhìn chằm chằm Mục Vân, giống như như là thấy quỷ.
Nghe được Mục Nguyên nói vậy, trong lòng Mục Khoảnh thầm mắng một tiếng ngớ ngẩn. Mục Vân giờ phút này hoàn hảo đứng ở chỗ này, chỉ có thể nói rõ, hoặc là Mục Vân phát hiện truy sát, tránh né ở đây. Thế nhưng hắn giờ phút này đứng dậy, chính là đủ để chứng minh, hắn cũng không phải tránh né.
Vậy chỉ có thể là, mấy người Đông Phương Ngọc đánh giết, thất bại!
Thất bại, làm sao có thể?
Một bên khác, Mục Lang cũng nghĩ đến điểm này, lông mày không khỏi nhăn càng sâu.
- Ngươi không chết, ta sao có thể chết được?
Nhìn Mục Nguyên, Mục Vân cười lạnh nói.
Gia hỏa này, ba phen mấy bận muốn hắn chết, thật là rất phiền!
- Ha ha...
Chỉ là đột nhiên, Mục Nguyên cười lên ha hả:
- Không chết, rất tốt!
- Ít nhất thì bảo bối trên người ngươi không bị Đông Phương Ngọc lấy đi, ba mươi hai người này đều là tử sĩ gia gia của ta và đại trưởng lão âm thầm bồi dưỡng bên người, không thuộc về gia tộc, chỉ nghe mệnh lệnh của gia gia ta và đại trưởng lão, hôm nay, ngươi hẳn phải chết không nghi ngờ!
Nhìn thấy bộ dáng điên cuồng của Mục Nguyên, Mục Lang và Mục Khoảnh cũng không có động.
Bọn hắn cũng muốn nhìn một chút, Mục Vân, đến cùng có thủ đoạn gì!
- Mục đạo sư, thật xin lỗi!
Diệu Tiên Ngữ đứng ở bên cạnh, nhìn Mục Vân, chân thành nói:
- Ta nhất thời nhịn không được, bật cười!
- Nhịn không được cái gì?
- Nhịn không được những người cuồng vọng tự đại các ngươi!
Hắc hắc...
Diệu Tiên Ngữ cười hắc hắc, ánh mắt lộ ra một tia giảo hoạt.
Ở chung với Mục Vân một ngày, nàng đã triệt để nhìn ra Mục Vân cường đại.
Loại cường đại này đến từ sự trấn định của Mục Vân.
Mặc kệ là đối mặt với Liễu Sơn Tứ Sát hay là Cận Đông, thậm chí là Đông Phương Ngọc cao hơn hắn hai cảnh giới, Mục Vân vẫn luôn một bộ dáng nắm chắc thắng lợi trong tay.
Giờ phút này, nghe được mấy người Mục Nguyên tự đại, nàng đúng là rất muốn cười. Cười mấy người Mục Nguyên, Mục Lang vô tri!
Nếu đặt ở nửa tháng trước, trong lòng nàng cho rằng, hai người Mục Lang và Mục Khoảnh đúng là đầy xưng thiên tài.
Nhưng bây giờ so sánh với Mục Vân, Diệu Tiên Ngữ thực sự là cảm thấy hai người này quá bình thường.
- Diệu Tiên Ngữ, đừng tưởng rằng gia gia ngươi là Diệu Thiến thì ngươi sẽ có thể không kiêng nể gì cả, giết ngươi trong thâm sơn hạp cốc này sẽ không ai biết là chúng ta làm!
Sắc mặt Mục Nguyên khó coi, nhịn không được quát.
- Xem ra, giáo huấn ba ngón tay còn chưa đủ!
Nhìn thấy Mục Nguyên vẫn lớn lối như thế, Mục Vân lắc đầu.
- Mục Vân, ta khuyên ngươi vẫn nên thức thời một chút!
Ngay giờ phút này, Mục Khoảnh mở miệng:
- Không nói đến mười mấy tên tinh anh do gia gia của ta bồi dưỡng, chính là hai người huynh đệ chúng ta giết ngươi cũng dễ như trở bàn tay, giao ra bảo bối ngươi đạt được đi!
- Ai u, tính ra hai đại thiên tài Mục gia Mục Lang, Mục Khoảnh cũng sẽ làm ra hoạt động giết người cướp hàng!
Diệu Tiên Ngữ cười lạnh nói.
- Mục Vân!
Vẫn chưa mở miệng Mục Lang đột nhiên nói:
- Ngươi sở dĩ nhanh chóng quật khởi, khẳng định có vận mệnh của ngươi, Mục Lang ta tự hỏi thiên tư không kém, không ham bảo vật của ngươi, chỉ là, ngươi trước mặt mọi người nhục nhã gia gia của ta, chuyện này, ngươi nhất định phải cho ta gia gia xin lỗi!
Xin lỗi?
Nhìn thấy bộ dáng nghĩa chính ngôn từ của Mục Lang, Mục Vân nhếch miệng mỉm cười.
- Mục Lang, nói cái gì xin lỗi, kết quả không phải là tham lam bảo vật của Mục đạo sư sao?
Diệu Tiên Ngữ khinh thường nói:
- Ít giả vờ chính nhân quân tử đi!
- Đã như vậy, thì... Không có gì để nói nhiều!
Ánh mắt Mục Lang lạnh lùng, sau một khắc, âm thanh bá bá bá vang lên, năm bóng người đột nhiên lướt đi, bay thẳng về phía Mục Vân và Diệu Tiên Ngữ.
- Hừ!
Nhìn thấy đuôi cáo của Mục Lang cuối cùng cũng không giấu được, Diệu Tiên Ngữ hừ lạnh một tiếng, đang định xuất thủ.
Chỉ là còn chưa đợi nàng ra quyền, năm tiếng kêu thảm thiết đã đột nhiên vang lên.
Phanh phanh phanh...
Diệu Tiên Ngữ thậm chí còn không thấy rõ ràng thì năm bóng người đó đã chật vật bay ngược về, trong miệng phun ra tiên huyết, sắc mặt trắng bệch.
Bước vào đến lục trọng Ngưng Mạch cảnh, kinh mạch trong cơ thể Mục Vân đã bền bỉ đến một loại mức độ khủng bố.
Mà lực lượng nhục thân của hắn khoảng chừng ba vạn cân, một quyền này đánh xuống, cho dù là một con voi ma mút cũng phải ngã xuống đất mà chết.
- Ngươi...
- Ngươi không phải ngũ trọng, ngươi là lục trọng Ngưng Mạch cảnh!
Nhìn thấy uy lực một quyền của Mục Vân, Mục Khoảnh có chút khó tin nói.
- Phải thì như thế nào?
- Khó trách, khó trách Liễu Sơn Tứ Sát và Cận Đông biến mất không thấy gì nữa, là ngươi...
- Không sai, là ta giết bọn hắn!
Mục Vân thản nhiên nói:
- Hiện tại, đã chứng kiến thực lực của ta, các ngươi còn muốn giết ta sao?
- Cái này...
Giờ phút này, trong lòng Mục Khoảnh đã có phần do dự.
Mục Vân gần đây tăng nhanh, thực sự quá mức quỷ dị, mà giờ khắc này, lực lượng một quyền của hắn, Mục Khoảnh tự hỏi, chỉ sợ là hắn thì cũng không nhất định có thể ngăn cản được.