Chương 34: Chém Giết (2)

Đối mặt với sự giáp công của ba người, hắn rất bình tĩnh.

Vừa ra tay, hai chưởng của hắn như núi cao nặng nề, ầm vang vỗ tới hai bên phải trái.

Bang bang...

Hai âm thanh trầm muộn vang lên, lão đại và lão ngũ, thân thể hai người bọn hắn như chạm vào hai khối tấm sắt, kêu lên một tiếng đau đớn, không thể không lui lại.

Chỉ là ngay phía trước, sắc mặt của lão tam lại vui mừng, trường kiếm trong tay, chỉ vào Mục Vân.

Mục Vân đã đánh ra một đòn, giờ phút này tất nhiên là thời điểm hắn kiệt lực, kiên quyết không thể nào công kích lần nữa nhanh như thế.

Chỉ là, nhìn thấy Mục Vân lại liều lĩnh phóng tới hắn, sắc mặt của tên lão tam dần dần thay đổi.

- Lạc Hải Thức!

Khẽ quát một tiếng, trước bàn tay Mục Vân ầm vang phun ra một cỗ khí kình cường đại.

Đối mặt với khí kình kia, tên lão tam cảm giác được như vạn con ngựa qua sông, lao thẳng tới gò má hắn.

Một chưởng kia như sóng biển gào thét, phong vân đổi màu.

Kiếm của hắn cũng mất đi phương hướng vào lúc này.

- Lão tam, ngươi đang làm gì thế?

Một bên khác, lão đại và lão ngũ nhìn thấy lão tam đứng sững sờ tại chỗ, sắc mặt hai người bọn hắn hiện lên tia không hiểu.

Ngày xưa, mấy người huynh đệ bọn hắn đã từng phối hợp với nhau rất tốt. Ba người giáp công, hai người nhất định phải ép buộc đối thủ dốc hết toàn lực, một người khác thì tính toán thừa thời cơ thi triển sát chiêu, giết chết đối phương.

Nhưng hôm nay, lão tam lại giống như kẻ ngu ngốc đứng ở tại chỗ, thực sự quá kỳ quái.

- A, gọi cũng vô dụng!

Mục Vân cười lạnh một tiếng, bàn tay hắn nâng lên, thân thể hắn nhảy lên một cái, nghiêng người chém vào trên cổ lão tam.

Răng rắc!

Một tiếng xương cốt giòn vỡ đứt gãy vang lên, tên lão tam trừng lớn hai mắt, hơi thở dừng lại.

Đến chết, hắn đều không rõ, vì sao vào thời điểm hắn đối mặt công kích của Mục Vân, lực lượng khí kình kia có thể mạnh mẽ phá hủy gân mạch của hắn, khiến hắn không thể nhúc nhích, thậm chí ngay cả cơ hội nói chuyện cũng không thể!

Mà điểm này, lão đại và lão ngũ căn bản sẽ không biết được.

- Quá yếu!

Mục Vân nhìn lão tam ngã xuống đất, phủi tay, ánh mắt hắn nhìn chằm chằm hai người khác.

- Đáng chết!

- Hỗn đản!

Liên tiếp có hai vị huynh đệ chết trên tay Mục Vân, mà lại đều là có vẻ không thể nhìn rõ, khiến hai người này hoàn toàn mất lý trí.

- Lão ngũ, dùng chiêu kia!

- Đại ca?

- Lão tam và lão thất không thể chết vô ích, mà lại, không dùng chiêu kia, ngươi cảm thấy chúng ta có thể giết chết hắn sao?

Lão ngũ nhìn thấy đại ca đưa ra quyết định, hung hăng nhẹ gật đầu.

- Đại ca, bắt đầu!

Lão ngũ cắn răng một cái, đột nhiên hai tay biến thành chưởng, phịch một tiếng, đập vào sau lưng lão đại.

Dần dần, sắc mặt của lão ngũ càng ngày càng trắng, cơ hồ không có một tia hồng hào nào.

Trái lại lão đại trước người, sinh cơ trên thân hắn càng ngày càng mạnh, tu vi của hắn vốn là nhục thể lục trọng Ngưng Mạch cảnh hình như đang không ngừng tăng lên.

- Đại ca, ta đã dốc hết lực lượng!

Lão ngũ phù phù một tiếng, ngồi xuống đất, sắc mặt hắn trắng bệch, nằm rạp trên mặt đất, không nhúc nhích, thở hổn hển nói.

- Đủ rồi, đến gần vô hạn Ngưng Nguyên cảnh rồi, hiện tại, cự lực hai vạn năm ngàn cân đã đủ giết hắn!

Trong lúc nhất thời, trong lòng lão đại mặc áo bào đen dâng lên vô hạn chiến ý.

Lúc này, xem như có mười tên Mục Vân, cũng không thể ngăn cản được bước tiến của hắn.

- Ha!

Hét lớn một tiếng, tên lão đại bước ra một bước, trên mặt đất trước thân hắn, lộ ra một dấu chân sâu dài một tấc, mặt đất xung quanh bị xé mở vài vết rách.

- Mục Vân, nạp mạng đi!

Hai mắt hắn trở nên đỏ rực, thân ảnh hắn bỗng nhiên cất cao mấy centimet, cánh tay, đùi đều là tráng kiện hơn một vòng.

- Mục đạo sư...

- Không có việc gì!

Mục Vân hít vào thật sâu thở ra một hơi, sắc mặt hắn lạnh nhạt.

Ngày hôm nay, hắn liên tiếp ứng đối mười mấy đợt yêu thú, hoặc mạnh hoặc yếu, mặc dù ở giữa có nghỉ ngơi một đoạn thời gian, nhưng sức mạnh hắn đã tiêu hao rất nhiều.

Hắn có thể nhìn ra, thời khắc này, tên lão đại mặc áo bào đen đang sử dụng một môn bí pháp.

Hấp thu bản lĩnh người khác, dung nạp cho bản thân, trong thời gian ngắn đề cao thực lực của mình.

Hai người này đã liều mạng, bỏ ra tất cả vốn liếng, muốn đánh giết hắn.

Chỉ là, kiến thức của Mục Vân rất rộng, hiểu rõ loại bí pháp này, khi hiệu quả qua đi, thân thể người thi triển sẽ suy yếu một đoạn thời gian, trong lúc thi triển, một bộ phận nào đó thân thể hắn cũng sẽ xuất hiện nhược điểm!

- Chơi với ta này, ta sẽ cùng ngươi chơi đùa thật tốt!

Hiện tại nếu như Mục Vân cứng đối cứng với tên lão đại, hắn tự biết mình không phải là đối thủ.

Chỉ là, đối mặt một cường giả mà thân thể tồn tại nhược điểm, hắn ngược lại có rất nhiều thủ đoạn có thể thi triển.

- Để cho ta tới thử một chút, nhược điểm của ngươi, đến cùng ở nơi nào!

Thân ảnh của Mục Vân lóe lên, bước chân đạp mạnh, vòng qua hình thể cường tráng của tên lão đại mặc áo bào đen, chạy đến sau người hắn, hai bàn tay mười ngón mở ra, lần lượt đánh vào mười cái huyệt đạo phía sau lưng tên lão đại.

Đinh đinh đinh...

Mục Vân nghe được một trận âm thanh giống như chạm vào kim loại, biết, hắn biết được phía sau lưng cũng không phải nhược điểm của tên lão đại này.

- Còn dám chủ động xuất kích, muốn chết!

Tên lão đại mặc áo bào đen nhìn thấy thủ đoạn linh hoạt của Mục Vân, quát lạnh một tiếng, tay của hắn đột nhiên oanh ra một quyền.

Nắm đấm kia tràn ngập khí kình, mặt ngoài nắm đấm hình thành một đạo cương phong (gió mạnh).

Tốc độ một quyền này nhanh hơn ba lần so với trước đó, không kịp nghĩ nhiều, Mục Vân thu lại mười ngón tay, đấm ra một quyền.

Cạch...

Một tiếng leng keng vang lên, thân thể của Mục Vân lui về sau nhiều bước, hai tay run lên, thậm chí cánh tay của hắn đều nhịn không được run rẩy.

Thật mạnh!

Bí kíp thực chiến của tên lão đại này không chỉ đề cao lực lượng nhục thân và cường độ kình khí của hắn, còn khiến cho phòng ngự thân thể của hắn như là tấm sắt.

Mà lại, tên lão đại mặc áo bào đen này hiển nhiên không phải lần đầu tiên thi triển, nên vận dụng rất thuận buồm xuôi gió.

- Hắc hắc, lần này, Mục Vân thảm rồi!

Ngoài trăm mét, trên cành một cây đại thụ, hai thân ảnh đứng thẳng, chính là Đông Phương Ngọc và Cận Đông.

Nhìn thấy người áo đen bỗng bộc phát ra công pháp kỳ dị, còn ngăn chặn được Mục Vân, Cận Đông cười hắc hắc:

- Không nghĩ tới Hắc Câu này còn có bí pháp như thế, đây xem như giết không được Mục Vân, cũng đủ đánh trọng thương hắn!

- Đừng đắc ý quá sớm, Mục Vân này là phế vật chín năm, gần đây đột nhiên quật khởi, khẳng định là chiếm được pháp bảo không giống bình thường, xem trước một chút lại nói!

Đông Phương Ngọc cẩn thận nói:

- Nếu như trên người hắn thật sự có bí bảo gì, giết hắn, món đồ đó chính là của ngươi và ta!

Vừa nghe được lời này, ánh mắt Cận Đông trở nên nóng rực lên.

Không sai, đoạn thời gian gần đây, Mục Vân hoàn toàn thay đổi, ngay cả hắn đều không phải đối thủ của Mục Vân, có thể thấy được, gia hỏa này nhất định gặp được kỳ ngộ nào đó không giống bình thường.

Nam Vân Đế Quốc không thiếu kỳ tài, trước khi bọn hắn trưởng thành không có tiếng tăm gì, nhưng sau khi bọn hắn đạt được kỳ ngộ, liền một bước lên trời.

Trên thân Mục Vân tất nhiên có bí bảo nào đó.