Chương 24: Phế Bỏ Huynh Đệ Ngươi

- Ha ha... Ta biết mà, Mục Vân tên tiểu hỗn trướng này làm sao có thể giải quyết vấn đề mà Mạc đại sư đều không giải quyết được, cố làm ra vẻ, còn cần cái gì Bích Ngọc Linh Quả những dược liệu đường phố thối nát này, làm sao có thể chữa khỏi hàn độc kỳ quái trong cơ thể Tần tiểu thư?

Đại trưởng lão cười ha ha một tiếng, nhịn không được khoa tay múa chân lên.

Hắn chờ đợi ở đây một đêm, chính là vì muốn nhìn thấy dáng vẻ xấu mặt của Mục Vân.

Vốn, hắn thấy Mục Vân thay đổi, từ phế vật biến thành thiên tài.

Hiện tại xem ra, hoàn toàn là do hắn suy nghĩ nhiều.

Phế vật, chính là phế vật, Mục Vân chẳng qua ỷ vào chút ít thông minh, lừa gạt Mạc đại sư mà thôi!

Nhị trưởng lão cười xấu xa, tiếp lời:

- Mạc đại sư, ta nhìn thấy, lần này, ngài đã nhìn lầm người, đầu của Mục Vân đại tiểu tiện có vấn đề, nếu hắn có thể thành công, lão phu nguyện ý sủa!

- Gia gia, các ngươi hiểu lầm, Mục Vân hắn... Hắn đã giúp ta giải quyết được hàn độc trong cơ thể, hiện tại ta đã không có việc gì, mà lại, có thể sắp đột phá!

- Cái gì!

Nghe được lời này, mọi người ở nơi đây đều bị làm cho kinh ngạc.

Đã chữa hết rồi?

Thật thành công rồi?

Vấn đề ngay cả Mạc đại sư đều không thể giải quyết, Mục Vân lại có thể giải quyết.

Tần Thì Vũ kích động nói:

- Tốt, tốt, Mục tộc trưởng, ngươi chính là có đứa con trai tốt, Bắc Vân thành nói Mục thiếu gia là phế vật, ta thấy chính là bọn hắn mắt bị mù mới đúng!

- Ha ha... Tần lão thái gia, đi, vào đại sảnh trò chuyện!

Mục Lâm Thần cũng hưng phấn không ngậm được miệng.

Gia tộc vì hắn sủng ái Mục Vân, mọi người đã tỏ ra rất bất mãn với hắn.

Nhưng hai ngày này, những chuyện mà Mục Vân làm thực sự khiến hắn cảm thấy rất bất ngờ.

Mặc dù hắn không rõ Mục Vân đến cùng là trước kia vẫn luôn giấu tài năng hay nguyên nhân khác, nhưng Mục Vân thay đổi, khiến hắn, người làm nghĩa phụ này, rất là vui vẻ!

- Chậm đã!

Chỉ là, vào giờ phút này, Mục Vân lại đột nhiên mở miệng.

Nhìn cả đám sắp rời khỏi, Mục Vân đột nhiên mở miệng nói:

- Phụ thân, Tần lão thái gia, chẳng lẽ vừa rồi các ngươi không nghe thấy có người nói sao?

- Có người nói?

Nghe được lời này của Mục Vân, thân thể nhị trưởng lão lắc một cái.

- Ta đúng là có nghe được, vừa rồi có người nói, nếu ta trị khỏi cho Tần tiểu thư thì hắn sẽ sủa, có phải không, Nhị trưởng lão?

Mục Vân vừa dứt lời, một đôi mắt lại giống như chim ưng nhìn chằm chằm nhị trưởng lão.

- Vân nhi, không được càn rỡ!

Mục Lâm Thần biết, nếu hắn không ngăn, Mục Vân thật có khả năng để nhị trưởng lão sủa. Dù sao cũng có Mạc đại sư ở đây, Mạc đại sư thể hiện rõ sẽ che chở Mục Vân, nhị trưởng lão căn bản không dám phản kháng.

- Được rồi, một ít người nói chuyện giống như đánh rắm, ta cũng lười nghe, phụ thân, trong học viện còn có chút chuyện cần ta xử lý, ta đi học viện trước!

Mục Vân bắt chuyện qua, nhanh như chớp đã không thấy đâu nữa.

Nếu như thật để nhị trưởng lão sủa, chỉ sợ toàn bộ Mục gia đều lộn xộn.

Nhìn thấy Mục Vân rời khỏi, Mục Lâm Thần cười khổ một trận.

Mà nhị trưởng lão ở bên cạnh thì sắc mặt khó coi giống như màu gan heo.

Không ngờ hai ngày trước Mục Vân đổi tính, đêm qua lại chữa khỏi cho Tần Mộng Dao.

Sao tên phế vật này lại đột nhiên trở nên lợi hại như vậy, ngay cả Mục Nguyên cũng không phải là đối thủ.

- Nhị trưởng lão!

Bên tai đột nhiên truyền đến một âm thanh âm trầm.

- Nhị trưởng lão, tiểu tử Mục Vân này đột nhiên biến thành cường thế như vậy, tương lai nhất định là uy hiếp lớn nhất cho bọn Mục Lang và Mục Nguyên, nhất định phải trừ sớm cho thống khoái!

Đại trưởng lão âm trầm nói.

- Ta đương nhiên hiểu rõ, chỉ là việc này cần phải mưu đồ kỹ càng!

Ánh mắt nhị trưởng lão giống như rắn độc, nhìn chằm chằm hướng Mục Vân rời khỏi, nói:

- Ở trong Bắc Vân thành không dễ động thủ, cần vận dụng chút quyền lợi mới được!

Hai vị trưởng lão nhìn nhau, ý đò trong ánh mắt không cần nói cũng biết.

Chữa khỏi Tần Mộng Dao, tâm tình Mục Vân thật tốt, mà bây giờ đến nhục thân tứ trọng Tráng Tức cảnh, đêm qua dưới ảnh hưởng từ Băng Hoàng Thần Phách của Tần Mộng Dao, Mục Vân kinh ngạc phát hiện, trong cơ thể hắn lại bắt đầu sinh ra một tia khí kình. Nhục thân ngũ trọng Ngưng Khí cảnh, chính là trong thân thể, trong kinh mạch sinh ra khí kình.

Cái gọi là khí kình, chính là lấy nhu thắng cương, năm lượng phát ngàn cân.

Khí kình cường đại, so với lực lượng nhục thân lại càng thêm huyền diệu.

Chỉ là Mục Vân cũng hiểu rõ, bây giờ thân thể của hắn chỉ vừa được Thối Cốt Đan cải tạo, đề thăng quá nhanh, ngược lại sẽ lưu lại bệnh căn.

Bắc Vân học viện!

Dĩ vãng, mỗi lần Mục Vân bước vào trong Bắc Vân học viện, trong lòng đều sẽ sinh ra cảm xúc chống cự.

Nhưng bây giờ không giống ngày xưa, bước chân nhẹ nhõm, Mục Vân thoải mái nhàn nhã đi dạo ở trong học viện.

Phanh...

Phía trước, trong một khu rừng nhỏ có mấy thân ảnh chen chúc với nhau.

Một thiếu niên mặc phục sức hoa lệ, vung một quyền lên, nện ở trên mặt một thiếu niên khác nửa quỳ dưới đất.

Thiếu niên quỳ trên mặt đất mặc một bô áo gai, bộ dáng cũng coi như thanh tú, chỉ là giờ phút này gương mặt sưng lên, lại làm cho người khác không dám lấy lòng. Bắc Vân học viện, mặc dù là học viện do hoàng thất thiết lập tại Bắc Vân thành, thế nhưng trong đó có cả tử đệ gia tộc và tử đệ hàn môn, giữa lẫn nhau cũng có chút học sinh ẩu đả.

Ngẫm lại địa vị bây giờ của mình, Mục Vân chuẩn bị đi vòng qua.

Tiểu hài tử cãi nhau ầm ĩ, hắn thực sự là lười quản.

- Phi! Tề Minh, phụ thân ngươi là ma bài bạc, mẹ ngươi là kỹ nữ, tiểu tử ngươi chính là dân đen hạ tiện nhất, ghi nhớ, sau này có gặp lão tử thì cút cho thật xa ra!

Tề Minh?

Nghe được cái tên này, Mục Vân ngẩn người.

- Móa, học sinh của ta!

Cần thận tìm tòi ký ức, Mục Vân nhịn không được nói một câu thô tục.

Tề Minh là học sinh trong ban cấp của hắn, xuất thân bần hàn, bằng vào thực lực bản thân thi vào Bắc Vân học viện. Trong ấn tượng của Mục Vân, tiểu tử này từ trước đến nay rất phúc hậu, sao lại chọc những người này?

- Điêu Doãn, ngươi không nên quá phận!

Tề Minh bị mấy người đè xuống đất, hung ác nói:

- Có bản lĩnh thì đơn đả độc đấu, cùng ta đánh một trận!

- Đơn đả độc đấu? Ha ha...

Nghe thấy Tề Minh nói vậy, Điêu Doãn cười ha ha nói:

- Tề Minh, ta thấy ngươi thật sự quá ngốc, đạo sư Mục Vân của các ngươi là kẻ ngu, những học sinh các ngươi cũng đều bị hắn dạy ngốc, lão tử có người, sao phải đơn đả độc đấu với nguơi?

Mẹ nó!

Nghe được câu này, trong lòng Mục Vân lập tức không vui!

Đánh học sinh của ta, còn mắng ta, Điêu Doãn này quả thực là chán sống rồi!

- Dừng tay!

Nhìn thấy Điêu Doãn còn muốn động thủ, Mục Vân đi đến bên rừng cây nhỏ, nhìn bọn người Điêu Doãn.

- Trong trường học nghiêm cấm tư đấu, Điêu Doãn, chẳng lẽ ngươi không biết sao?

Nghe thấy có người lên tiếng, thân thể Điêu Doãn run lên, thế nhưng khi hắn xoay người nhìn thấy Mục Vân thì lại cười lợi hại hơn.

- Mục đạo sư?

Mà đổi thành một bên, Tề Minh cũng không ngờ, Mục Vân lại xuất hiện ở đây.