Chương 72: Phản kích

Màn đêm vẫn chưa qua.

Thời gian đối với đám người Tiêu Phàm như một loại tra tấn, Độc Lang leo cây mặc dù không tốt nhưng bọn hắn vẫn không hoàn toàn buôn lỏng cảnh giác.

Thủ lĩnh Độc Lang âm u nhìn đám người ở trên cây kia, nó cũng có chút nóng nẩy nên cũng không ngừng gào thét.

- Đồ lưu manh, nơi này cao như vậy, ngươi nói nếu mình đánh bọn chúng rớt xuống dưới thì chúng có chết không?

Tiểu Ma Nữ đột nhiên nghĩ ra một ý kiến.

Tiêu Phàm cau mày một cái, tay phải xoa cằm, nghiêm túc suy nghĩ:

- Có lẽ, ngươi nắm giữ Ngân Hoàng Đằng, nơi này đối với ngươi như cá gặp nước, có thể công kích từ xa lại không lo ngã xuống dưới.

- Lão Tam, ngươi lại nghĩ ra chủ ý xấu gì, Thi Vũ đừng nghe Lão Tam nói.

Lăng Phong ở xa nghe thấy Tiêu Phàm và Thi Vũ nói chuyện liền quát lên.

Tiêu Phàm mặt đầy hắc tuyến, đây cũng không phải là chủ ý của ta a, là Thi Vũ tự mình nghĩ đến thôi.

- Lão nương cho tới nay chưa từng bị ép đến mức này, ta nhất định phải giết chết bọn chúng.

Tiểu Ma Nữ được Tiêu Phàm tán thành thì đã không thèm nhìn Lăng Phong lấy một cái, huống chi từ trước đến giờ nàng đều chẳng ưa hắn.

Vừa dứt lời, Tiểu Ma Nữ phóng ra Chiến Hồn: Ngân Hoàng Đằng, vô số sợ dây leo như là vạn tên cùng bay ra với tốc độ kinh người.

- Ngao ngao

Từng tiếng tiếng kêu thảm thiết vang lên, ngay sau đó truyền đến một trận tiếng oanh kích ầm ầm.

- Ha ha, các ngươi dám dọa lão nương! Lão nương giết chết các ngươi!

Tiểu Ma Nữ nhìn thấy một đám Độc Lang ăn quả đắng ngay lập tức cười không ngậm miệng được.

Tiêu Phàm mặt xạm lại, Tiểu Ma Nữ quá cường hãn, nếu mà dùng cách nói lúc trước chính là một nữ hán tử, hiện tại hoàn toàn khác xa với thái độ ôn tồn mà hàng ngày nàng biểu hiện.

- U Linh Chiến Hồn ngoại trừ có thể tăng thêm tốc độ hấp thu Linh Khí thì hình như không còn tác dụng khác, mà khoan, hình như nó còn có thể thôn phệ được Chiến Hồn khác, không biết còn có công dụng nào khác không nhỉ?

Tiêu Phàm trong lòng trầm tư.

Hắn vẫn cho rằng U Linh Chiến Hồn không đơn giản, bằng không mà nói, hắn cũng sẽ không nhanh như thế đột phá đến Chiến Tôn cảnh, chỉ là Chiến Hồn người khác đều có thể công kích mà U Linh Chiến Hồn lại không có.

- Nếu như nói Thôn Phệ là thuộc tính công kích của U Linh Chiến Hồn, vậy thì có thể áp dụng trực tiếp lên Hồn Thú không nhỉ?

Tiêu Phàm nghĩ đến điều gì, hai mắt phát sáng:

- Nơi này có nhiều Độc Lang như vậy, để thử một lần xem sao.

Nói làm liền làm, Tiêu Phàm lắc mình một cái liền bay đến trước mặt một con Độc Lang, dọa cho Tiểu Ma Nữ kêu lên một tiếng:

- Đồ lưu manh, người làm gì thế?

- Thay ta hộ pháp.

Tiêu Phàm để lại một câu nói sau đó phóng xuất ra U Linh Chiến Hồn từng bước đến gần Độc Lang, từ khí tức trên người con Độc Lang kia xem ra chỉ là Tứ Giai sơ kỳ, cũng không có quá nhiều uy hiếp đến hắn.

Tinh thần hắn hơi chuyển động, U Linh Chiến Hồn đột nhiên hóa thành một đạo hắc ảnh hoà vào trong bóng đêm.

Độc Lang thấy Tiêu Phàm đám chủ động tiến về mình lập tức phẫn nộ gào thét một tiếng, nó há mồm phun ra từng tia độc dịch thẳng đến Tiêu Phàm.

Tiêu Phàm chân đạp Mê Tung Bộ nhanh chóng tránh thoát, những tia độc dịch kia không hế có một chút uy hiếp gì đến hắn, sau vài giây thì Tiêu Phàm đã xuất hiện phía sau lưng của Độc Lang.

Độc Lang ra sức giãy dụa chạy như bay ở trên cây để quăng Tiêu Phàm xuống nhưng Tiêu Phàm lại nắm chặt lấy da lông nó không thôi.

- Thử một lần hẳn sẽ không chết.

Tiêu Phàm híp hai mắt, U Linh Chiến Hồn đột nhiên hóa thành một đạo hắc ảnh bao vây hắn và Độc Lang.

Độc Lang kinh khủng kêu thảm giống như vừa thấy một thứ gì đó vô cùng khủng khiếp làm đám người Tiểu Ma Nữ nghi hoặc không thôi.

- Quả thật có tác dụng, U Linh Chiến Hồn có thể thôn phệ Hồn Lực bên trong cơ thể Hồn Thú!

Tiêu Phàm kinh ngạc vô cùng, hắn cảm nhận được vô số lực lượng từ bên trong cơ thể Độc Lang truyền đến.

Tiêu Phàm bừng tỉnh đại ngộ, hiểu ra rất nhiều, nói:

- Ta biết, bản chất của Chiến Hồn chính là một loại Hồn Lực đặc thù, U Linh Chiến Hồn có thể thôn phệ Hồn Lực của Hồn Thú thì liệu có thể thôn phệ Hồn Lực trên cơ thể con người hay không?

Tiêu Phàm vô cùng kích động nghĩ đến, lúc này con Độc Lang kia lại lập tức phi người nhảy xuống dưới đất, sắc mặt Tiêu Phàm đại biến, một cước giẫm lên trên đầu Độc Lang bay ngược lên, hắn còn chưa muốn làm thức ăn cho đàn Độc Lang này a.

Chỉ là thân cây cách hắn một khoảng không nhỏ, một bước này căn bản là nhảy không tới.

Hồng hộc! Đúng lúc này, một chùm ánh sáng màu trắng bay vụt tới cuốn lấy eo Tiêu Phàm kéo lên.

- Đồ lưu manh, ngươi muốn chết hả!

Khi Tiêu Phàm lấy lại tinh thần thì lời đầu tiên hắn nghe được chính là từ Tiểu Ma Nữ.

- Có phải thích ta rồi không, thấy ta muốn chết liền đau lòng sao?

Tiêu Phàm cười hề hề.

Nhưng mà tâm trạng của Tiểu Ma Nữ đang không tốt, nàng tức giận nói:

- Lần sau nếu muốn nuôi sói thì nói với ta một tiếng, ta rất muốn làm người tốt đấy.

Tiêu Phàm vội rụt cổ lại, hắn biết Tiểu Ma Nữ cái gì cũng dám làm, nói không chừng nàng thật sự mang mình đi nuôi sói.

- A, đám sói kia ngã chết?

Phía sau đột nhiên truyền tới âm thanh của Bàn Tử.

Tiêu Phàm và Tiểu Ma Nữ nghi ngờ nhìn qua, làm bọn họ bất ngờ là quả thật lại có một con ngã chết, Tiểu Ma Nữ kinh ngạc nói:

- Đồ lưu manh, đây không phải là con ngươi vừa đối phó sao?

- Thật vậy sao?

Tiêu Phàm cũng ngạc nhiên vô cùng, hình như khi nãy hắn dùng hết sức lực dẫm một cước vào đầu của Độc Lang kia, không nghĩ đến vậy mà có thể đạp chết được nó.

Tiêu Phàm cổ quái thầm hỏi bản thân.

- Tiểu Ma Nữ, đã đến lúc chúng ta phản kích, ngươi yểm trợ giúp ta.

Tiêu Phàm khóe miệng khẽ cong lộ ra một nụ cười tà ác.

Bên dưới có đến ba bốn mươi đầu Tứ Giai Hồn Thú, nếu như giết hết thì quả thật là một khoản tài phú khổng lồ nha, vô luận Hồn Tinh hay là da lông và xương cốt đều là vật liệu cực phẩm để luyện dược và rèn đúc.

- Được, ta đã sớm muốn diệt hết bọn chúng.

Tiểu Ma Nữ không chút do dự gật đầu nói, không đợi Tiêu Phàm phản ứng tới thì một sợi dây leo màu trắng đã đem hắn đến trước mặt một con Độc Lang.

Trong lòng Tiêu Phàm thầm mắng, hắn rất nhanh xuất ra U Linh Chiến Hồn hấp thu Hồn Lực trong cơ thể con Độc Lang kia.

Khi Độc Lang muốn chạy trốn thì Tiêu Phàm lại dùng Bá Đạo Thiên Quyền đánh thẳng lên trên đầu, nó cũng chẳng kịp kêu tiếng nào liền bị đánh chết.

Sau một khắc, Tiêu Phàm lại bị Tiểu Ma Nữ đưa đến trước mặt một con Độc Lang khác, lặp đi lặp lại như thế nửa nén hương, Độc Lang chết ở trong tay Tiêu Phàm đã lên đến sáu con.

Bên phía lang quần cũng bắt đầu phản kích, thủ lĩnh Độc Lang thấy tộc nhân của nó bị đánh chết liền ngửa mặt lên trời hú dài, nó đã là triệt để phẫn nộ nhưng cũng vẫn chẳng thể làm gì được bọn Tiêu Phàm.

Mấy con Độc Lang khác thấy thế cũng không dám tiếp tục leo cây, thực lực của bọn chúng ở trên cây bị giảm mạnh, căn bản không thể công kích được đám tu sĩ nhân loại kia.

- Mười tám con.

Tiêu Phàm hai mắt khẽ híp một cái, kiên trì mấy canh giờ thì cả đàn Độc Lang đã bị hắn giết gần một nửa.

Giờ phút này, chân trời đã lóe lên một tia sáng đầu tiên, ban ngày cuối cùng cũng đã đến.

- Oanh!

Ngay tại lúc đó, một tiếng gầm thét ngập trời từ trên cây truyền đến mang theo một cỗ uy áp Thú Vương, Tiêu Phàm thấy thế liền vui vẻ, xem ra Tiểu Kim sắp đột phá rồi.

Cầu Kim Phiếu-Cầu Đề Cử-Cầu Like

MềuSiuBự-Truyenyy.com