Chương 51: Gieo hạt

Người ta thường nói "nhật nguyệt như lưu thủy, vô đoạn vô chung" quả nhiên chẳng sai.

Năm tháng vô tình cứ thế trôi qua, chẳng một khắc dừng chân, cũng không đợi chờ một ai.

Chớp mắt một cái, Lý Hạo Nhiên đã theo chân phụ thân đến Hoàng Đô, ổn định chỗ ở.

Mấy ngày qua, hắn bận rộn theo chân phụ thân đi bái phỏng từng nhà, thẳng đến chiều tối ngày hôm qua, cũng coi như là đã xong.

Những thế gia này, hắn đều có hiểu biết nhất định, thậm chí là một số nội tình của các gia môn ở đây hắn cũng có biết sơ qua, nhưng hắn cũng hiểu rõ những nội tình này ở thời điểm hiện tại cũng chỉ có giá trị tham khảo mà thôi.

Quận Chúa Chu Cẩm Tú cũng đã khéo léo sắp đặt, đợi phụ tử bọn họ bái phỏng xong các gia môn ở Hoàng Đô rồi mới cho người truyền Hoàng Lệnh triệu kiến.

Nằm ngoài dự đoán của hắn và phụ thân, địa điểm gặp mặt lần này nằm ngoài Hoàng Đô thành.

Xe ngựa men theo con đường mòn, băng qua sâm lâm, đưa bọn họ đi đến Tây Hồ, nằm cách xa Hoàng Đô thành về phía Tây.

Ở giữa Tây Hồ có một tòa thủy đình thanh nhã như ngọc bích giữa trời xanh.

Quanh đình, hàng trăm đóa ngọc sen đua nở trong sương sớm, tựa tiên tử tung rải thiên hương, khiến cả một góc hồ nhuốm sắc hồng phiếm, lấp lánh dưới ánh tà dương hư hư thực thực.

Lý Hạo Nhiên cùng phụ thân, bước lên thuyền độc mộc, đi qua thuỷ đình.

Không gian nơi này tao nhã, bình dị mà gần gũi làm tâm trạng của người đến đây cảm thấy thoải mái, thư thái, đem chuyện phiền não đặt sang một bên.

Thuyền độc mộc đi đến đầu cầu thì dừng lại, đợi hai phụ tử Lý gia bước lên cầu đi được mấy bước, lão nhân chèo thuyền mới rời đi.

Xem ra vị Quận Chúa này dường như rất để tâm đến Lý gia.

Chu Cẩm Tú hẹn phụ tử hai người bọn họ đến chỗ này, không phải là xem thường bọn họ, ngược lại, dụng tâm tinh vi muốn để bọn họ thoải mái, cùng nàng trò chuyện thong dong, không bị không khí trang nghiêm, lễ nghi trong Hoàng Cung bức bách, trói buộc.

- Hạ thần bái kiến Quận Chúa Điện Hạ!

- Hạ thần bái kiến Quận Chúa Điện Hạ!

Chu Cẩm Tú khẽ gật đầu, ôn nhu nói với hai người.

- Nhị vị ái khanh, không cần đa lễ, mau ngồi!

Phụ thân Lý Hạo Nhiên từ tốn ngồi xuống, còn hắn thì đứng ra phía sau lưng phụ thân, sẵn sàng hầu chuyện.

Chu Cẩm Tú nhìn hắn một thoáng, đưa bàn tay hướng sang cái ghế ở bên cạnh, bảo hắn.

- Lý công tử cũng ngồi đi!

Phụ thân hắn nghe xong liền khẽ gật đầu.

Lý Hạo Nhiên lập tức chắp tay nói.

- Đa tạ Quận Chúa Điện Hạ! Vậy, hạ thần cung kính không bằng tuân mệnh!

Nàng liền gật đầu đáp lại lời hắn.

Chu Cẩm Tú ân cần hỏi thăm tình hình của hai phụ tử bọn họ, từ chuyện lựa chọn phủ đệ cho đến chuyện bái phỏng từng nhà, tất cả đều hỏi qua một lượt, đôi khi cũng có lúc nàng sẽ nhắc nhở hắn chú ý đến một vài điểm, đặc biệt là những kẻ mà hắn không nên chọc vào.

Nhắc đến binh gia, nàng liền nhắc nhở hắn một câu.

- Quân gia là binh gia, tính khí của người Quân gia xưa nay đều vô cùng nóng nảy, Lý công tử khi giao thiệp với bọn họ cũng nên chú ý một chút, tránh để tổn thương hoà khí.

Nàng ngừng lại một chút, rồi lại nói tiếp.

- Các bậc trưởng bối của Quân gia đều có chiến công hiển hách, lập nhiều công trạng trong việc mở mang bờ cõi, chinh phạt thiên hạ cho Đại Nam Thiên Triều. Vì lẽ đó, ngay cả Hoàng Đế bệ hạ cũng rất cân nhắc khi phân xử các tranh chấp liên quan đến Quân gia.

Lý Hạo Nhiên cẩn trọng đáp lời.

- Tạ Quận Chúa Điện Hạ nhắc nhở!

Thấy hắn dường như muốn nói gì đó nhưng lại ngập ngừng, Chu Cẩm Tú liền nhẹ nhàng khuyến khích.

Chu Cẩm Tú khẽ cười, ánh mắt sắc bén nhìn Lý Hạo Nhiên đầy thâm ý.

- Lý công tử, ở đây chỉ có ba người chúng ta. Nếu có điều gì muốn nói, cứ mạnh dạn, ta không phải người không biết lắng nghe lý lẽ.

Lý Hạo Nhiên cố tình bày ra vẻ ngập ngừng, chờ nàng lên tiếng mới khéo léo châm ngòi.

- Điện hạ, Quân gia công trạng lấn át cả chủ thượng như vậy, sau này rất dễ sinh ra...

- Khục! Hạo Nhiên...

Lý Hạo Nhiên liền ngưng lại trước lời nhắc nhở từ phụ thân, nhưng cái cây hắn muốn trồng đã được gieo hạt, cũng chẳng cần phải nói thêm.

Chu Cẩm Tú nở nụ cười kín đáo, ánh mắt sâu lắng nhìn hắn.

- Lý công tử, tuy còn trẻ tuổi nhưng lại có cái nhìn rất sâu sắc, ta tin rằng, sau này khi công tử trưởng thành, nhất định sẽ có thể dẫn dắt Lý gia đi xa hơn về phía trước ... công tử nghĩ thế nào về ba vị hoàng tử?

Lý Hạo Nhiên thầm hiểu ý nàng đang thăm dò, muốn biết hắn có ý định đầu nhập dưới trướng vị hoàng tử nào. Hắn liền đáp, khéo léo tránh đi sự rõ ràng.

- Ba vị hoàng tử của Hoàng thất Chu gia đều tài đức song toàn, khó lòng phân định cao thấp. Hơn nữa, lúc này e rằng vẫn còn quá sớm để đưa ra một đánh giá toàn diện và công bằng.

Chu Cẩm Tú gật đầu, đôi mắt thoáng hiện nét hiểu ý, dù hắn không nói thẳng, nhưng ý tứ đã khá rõ ràng.

- Công tử nói rất phải. Ta cũng nghĩ nên chờ thêm một thời gian, để ba vị hoàng tử có cơ hội bộc lộ hết tài năng của mình, khi ấy, đánh giá mới thực sự chuẩn xác.

Nàng cũng ngụ ý khuyên nhủ hắn, đừng nên hấp tấp chọn phe, tránh dẫn đến sai lầm về sau, chuyện thế cục ở Hoàng Đô rất phức tạp, không đơn giản như ở Trung Châu thành, sơ sẩy một bước, có thể ảnh hưởng rất lớn cho sự phát triển của hắn và Lý gia về sau.

Điều này, phụ thân hắn cũng đã căn dặn hắn một lần, hắn cũng hiểu rõ đạo lý ở bên trong.

Hơn nữa, hắn còn biết rất rõ, ai trong số ba vị hoàng tử kia là người sẽ được chọn làm thái tử, bước lên ngôi vị cửu ngũ chí tôn thiên hạ này.

Tiếp đó, Chu Cẩm Tú lại tỉ mỉ nói cho hắn nghe qua về thế lực ở trong Hoàng Đô Học Phủ một lượt, để hắn không phải bỡ ngỡ khi tiến nhập học viện.

Mãi đến trưa ba người bọn họ mới kết thúc câu chuyện, cáo biệt nhau.

Đợi bóng lưng hai phụ tử của Lý Hạo Nhiên khuất sau rừng cây, thân ảnh một nam tử lập tức xuất hiện trong thủy đình.

- Hoàng huynh, huynh cảm thấy hắn như thế nào?

- Ha ha, nếu hắn không đi cùng tên Lý Vân Sơn kia, ta còn tưởng hắn là người của Gia Cát gia đấy, ha ha ...

Nam tử này chỉ có thể dùng hai từ quý tướng để hình dung, mắt rồng, mày kiếm, ngũ quan như ngọc, toàn thân phát ra hạo nhiên chính khí cao cao tại thượng.

Đột nhiên hắn nghiêm túc nói.

- Nếu lời của tiền bối là thật ... hơn nữa, ta thấy tên Thiên Vận Tinh này tuyệt đối không hề đơn giản, nhất định phải đem hắn trói buộc cùng Chu gia, như vậy mới có thể an tâm được.

Chu Cẩm Tú mỉm cười, nàng nói nửa đùa nửa thật.

- Hình như, Dĩnh Hi rất có hảo cảm với tên tiểu tử đó.

- Là vậy sao? Khoan hãy nói đến chuyện này, đám người Quân gia kia mới là chuyện ta quan tâm lúc này.

Chu Cẩm Tú khẽ gật đầu, ra hiệu cho thiếp thân thị nữ dọn đi bàn trà cũ, bày lên bàn trà mới.

- Chúng ta mấy chục năm nay nâng đỡ Tôn gia như vậy, nhưng kết quả lại không được bao nhiêu, Tôn gia này đến tận bây giờ vẫn chưa đủ khí đảm để tranh phong với Quân gia.

Hoàng Đế đương triều nhìn nàng, nói.

- Lý gia bây giờ cũng đã có lão tổ Hóa Thần kỳ tọa trấn, lại sở hữu Thiên Vận Tinh, nếu chúng ta đem Lý gia nâng lên, thành lập thế chân kiềng với Tôn gia và Quân gia, nhất định có thể kìm hãm được Quân gia.

- Vẫn là hoàng huynh nhìn xa trông rộng.

...

Lý Vân Sơn ngồi trên xe ngựa, rốt cuộc cũng quyết định giáo huấn hắn một câu.

- Hạo Nhiên, vừa nãy, con đã nói lời không nên nói rồi, sau này đừng nên bất cẩn như vậy, những lời này nên ít nói lại thì hơn.

Lý Hạo Nhiên ở bên ngoài vẫn gật đầu đáp ứng phụ thân hắn.

Nhưng ở bên trong, hắn lại nghĩ khác, bởi ý đồ của hắn chính là gieo xuống hạt giống nghi kỵ trong lòng vị hoàng đế kia.

Nếu không có Thiên Nhãn, hắn rất khó để phát giác lão ta đang ở phụ cận nghe ba người bọn họ trò chuyện.

Xe ngựa rẽ qua một lối mòn nhỏ, trở lại đường chính đì về phía Hoàng Đô thành.

Quân gia này, ngay cả trước khi có sự xuất hiện của Khương Chính Hạo đã từng không ít lần gây khó dễ cho người của Lý gia, và tam thúc của hắn, nên bây giờ, hắn muốn mượn tay Chu gia để giáo huấn họ, thậm chí là lật đổ Tôn gia, bởi họ chính là mầm mống chống đối Lý gia sau này.

Hắn nhếch miệng cười nhàn nhạt, đánh cờ là vậy, nhiều khi quân cờ đặt xuống từ đầu ván, đến tận cuối ván cờ mới có thể dùng, cho nên hắn cũng không hy vọng ngay lập tức có thể hủy diệt Quân gia, chỉ hy vọng mình đặt xuống đúng quân cờ mà thôi.