Lý Quý thở dài nói với Liễu Dương.
- Đúng là chỉ có Liễu huynh mới đủ tuệ nhãn để có thể nhìn thấu được bộ mặt giả dối của biểu ca ta! Chúng ta đều biết, làm người có đức tính khiêm tốn là tốt, nhưng khiêm tốn đến nỗi hạ mình học hỏi một tên phế vật của Viêm gia là chuyện không thể tin nổi! Liễu huynh nói xem, cái tên Viêm Thiên Bằng đó, hắn ta chỉ là con tư sinh của một tỳ nữ ở Viêm gia, từ nhỏ đã chẳng có ai dạy dỗ, huynh nghĩ xem, hắn ta như vậy, thì làm sao mà có cái gọi là tinh túy để mà học hỏi chứ? Vậy mà biểu ca ta và tên Vũ Như Vân kia, lại ở trước mặt Đại Công Chúa Điện hạ khen ngợi hắn ta, thật sự làm ta không thể nào hiểu nổi! Nếu không phải Đại Công Chúa Điện hạ dẫn hắn ta qua đó, liệu bọn họ có cho hắn ta đứng gần để nghe hay không còn chưa nói, chứ nói gì đến chuyện đàm đạo chung? Đúng là một lũ giả tạo, a dua, nịnh bợ mà!
Hắn nói xong, liền uống cạn ly rượu trong tay.
Liễu Dương nhếch mép cười khinh khỉnh.
- Chỉ đáng thương cho tên Viêm Thiên Bằng kia, cứ nghĩ mình được người khác xem trọng, lại không biết mình chỉ là trò hề trong mắt kẻ khác, bị người khác lợi dụng để trèo cao. Nói tới lại thấy hắn ta thật là đáng thương!
Tên Lý Quý cười cợt, đem tên kia ra làm trò mua vui.
- Ha ha, Liễu huynh, sinh ra là con của tỳ nữ thấp hèn đã là một chuyện rất đáng thương rồi! Đời hắn còn gì đáng thương hơn nữa sao?
- Ha ha ... đúng, đúng, nếu ta là hắn, ta đã trốn trong một cái xó bếp nào đó rồi, chứ chẳng có mặt mũi nào mà đến đây cả! Vậy mà hắn ta lại còn ảo tưởng có thể trèo cao với Đại Công Chúa Điện hạ nữa chứ, cái bản tính này, thật không khác mẫu thân ti tiện kia của hắn là bao.
- Ha ha ...
Lý Quý cười phá lên cùng với Liễu Dương.
Viêm Thiên Bằng tuy đứng ở xa, nhưng nhờ vào việc tu luyện công pháp trong mũi thương mà giác quan của hắn trở nên vô cùng nhạy bén, mấy lời này của bọn họ hắn đều có thể nghe rõ mồn một.
Hắn đã cố nhẫn nhịn, nhưng khi bọn chúng nhắc đến mẫu thân hắn với những lời lẽ khinh miệt như vậy đã thật sự chạm đến nghịch lân của hắn, hiện tại, hắn đã không còn có thể nhẫn nhịn được nữa.
- Hai tên khốn kia, các ngươi dám xúc phạm mẫu thân của ta?
Viêm Thiên Bằng ném ly rượu trên tay xuống đất, ánh mắt đằng đằng sát khí, chỉ tay về phía Lý Quý và Liễu Dương.
Liễu Dương nhíu mày một cái, mặt không giận không vui, giọng nói vô cùng châm chọc.
- Viêm công tử, ngươi ở đại yến của Lý gia, ném ly rượu của người ta, mắng người của Lý gia, chửi khách của Lý gia, là có ý gì?
Viêm Thiên Bằng bây giờ nộ khí xung thiên, hắn ta mặc kệ mọi thứ, hùng hổ lao về phía hai người bọn họ, giọng đanh thép nói.
- Đừng có mà đánh trống lảng!
Lý Quý đứng ở chỗ cũ, nhún nhún vai, nói.
- Này Viêm Thiên Bằng, ngươi bị điên rồi sao? Ta và Liễu huynh không hề xúc phạm mẫu thân ngươi một câu nào, ngươi làm ầm ĩ lên như thế để làm cái gì?
Viêm Thiên Bằng bị miệng lưỡi lươn lẹo của hai tên này làm cho phát điên, hoàn toàn mất kiểm soát lí trí, hắn tế lên trường thương, sinh sinh đập nát một cái bàn tiệc, quát.
- Hai thằng khốn nạn các ngươi vừa nãy còn nói mẫu thân ta là tỳ nữ ti tiện ôm mộng trèo cao, bây giờ lại còn giảo biện? Ở đây cũng có không ít người nghe thấy, đừng có làm bộ làm tịch!
Liễu Dương cười phá lên, nói.
- Viêm Thiên Bằng ngươi điên thật rồi, đây mà là xúc phạm mẫu thân của ngươi ư? Mẫu thân của ngươi là tỳ nữ, đó là sự thật, không phải là xúc phạm, ngươi có hiểu không?
- KHỐN KIẾP! MAU CÂM MIỆNG LẠI CHO TA!
Viêm Thiên Bằng lao vọt tới, thương kình cuồn cuộn, oanh một kích mãnh liệt về phía hai tên kia.
- Dừng tay!
Chỉ trong nháy mắt, Viêm gia gia chủ đã thuấn di, dùng hai ngón tay chặn đứng mũi thương của Viêm Thiên Bằng. Lão đang định vung tay tát hắn thì Chu Cẩm Tú xuất hiện, tiến lại gần.
- Quận Chúa Điện hạ!
- Quận Chúa Điện hạ!
Chu Cẩm Tú mỉm cười nhẹ, giọng nói ung dung nhưng đầy uy quyền.
- Viêm ái khanh, thiếu niên khí huyết cường thịnh, việc tranh cãi, xung đột là chuyện thường tình, chuyện của bọn trẻ hãy để bọn trẻ tự giải quyết, Đại Nam Thiên Triều chúng ta xưa nay đều lấy võ vi tôn, chi bằng để bọn họ quyết đấu với nhau lấy kết quả thắng thua để phân định đúng sai. Hơn nữa, cổ nhân có câu, không đánh không quen, Viêm ái khanh thấy như thế nào?
Ánh mắt của Lý Hạo Nhiên sâu sắc, thoáng qua một tia thưởng thức, nhìn Chu Cẩm Tú một cái thật sâu, quả nhiên là Quận Chúa của một Tiên triều, xử lý tình huống quả nhiên vô cùng khéo léo.
Một cái tát kia của Viêm gia gia chủ hoàn toàn không giải quyết được vấn đề gì ở đây cả, chỉ miễn cưỡng ngăn cản được xung đột giữa ba tên kia mà thôi, còn lại, bầu không khí đã hoàn toàn bị chuyện này phá vỡ, mọi thứ sẽ trở nên vô cùng ngượng ngịu và nặng nề, không cách nào cứu vãn.
Nhưng chỉ với một lời đề nghị của Chu Cẩm Tú, nàng đã biến sự cố thành một trận tỷ võ đáng để chờ mong, không chỉ giúp xoa dịu bầu không khí căng thẳng, mà còn khéo léo chuyển hướng sự chú ý của mọi người từ mâu thuẫn sang võ đài.
Dù kết quả là bên nào thắng, thì bầu không khí cũng đã hoà hoãn trở lại, người ta sẽ chú ý đến kết quả thắng thua, tài nghệ của mỗi người hơn là mâu thuẫn và cú tát sắp giáng xuống kia.
Nếu ba thiếu niên này có thể thể hiện một trận đấu kinh diễm, kết quả sẽ vượt ngoài mong đợi, khiến không khí thêm bùng nổ. Còn nếu không, cũng chẳng sao, ít nhất mọi thứ đã trở nên ổn thỏa hơn.
Thậm chí, nếu bầu không khí vẫn còn căng thẳng, nàng hoàn toàn có thể yêu cầu thêm một vài trận tỷ võ từ những người khác nữa, hoàn toàn đem chuyện này ém xuống.
Mà chuyện này, Lý gia lại không thể ra mặt, tuy là chủ nhà, nhưng Lý gia lại ngang hàng với Viêm gia, lại thêm Lý Quý là kẻ dính líu đến chuyện này, Lý gia không thể nào yêu cầu một trận tỷ võ để phân định đúng sai như vậy được, nó sẽ chỉ khiến mẫu thuẫn tệ hơn.
Cho nên Chu Cẩm Tú mới phải đích thân ra mặt như vậy.
Viêm gia gia chủ thu tay, Viêm Thiên Bằng lập tức thu lại mũi thương, ánh mắt hừng hực chiến ý, hắn muốn dùng trận tỷ võ này để lấy lại danh dự cho hắn và cho mẫu thân của hắn, và buộc hai tên kia phải cúi đầu xin lỗi trước anh linh của mẫu thân hắn.
- Lý Quý, Liễu Dương các ngươi có dám chiến với ta một trận? Nếu các ngươi thua, các ngươi phải cúi đầu xin lỗi mẫu thân ta trước mặt tất cả mọi người, tự vả vào miệng mình một trăm cái. Thế nào?
Lý Quý cười lạnh, trong mắt hắn, Viêm Thiên Bằng chỉ là một tên phế vật của Viêm gia mà thôi, chẳng có gì để hắn phải lo sợ cả.
- Được thôi, nhưng nếu ngươi thua, ngươi phải cúi đầu xin lỗi ta và Liễu huynh trước mặt mọi người, đồng thời thừa nhận rằng tất cả những gì bọn ta nói đều là sự thật. Ngươi cũng phải tự vả một trăm cái để tạ tội vì đã dám mắng chửi chúng ta. Thế nào?
Viêm Thiên Bằng nghiến răng, gằn giọng.
- Được thôi! Một lời đã định!
Liễu Dương và Lý Quý hừ lạnh.
- Một lời đã định!
Nói rồi, Liễu Dương quay sang hỏi Lý Quý.
- Ta và đệ, ai sẽ lên đây?
Lý Quý từ lâu đã khao khát có cơ hội thể hiện bản thân trước mặt Quận Chúa Điện hạ, nay cơ hội đang ở ngay trước mắt, làm sao hắn có thể dễ dàng bỏ qua.
- Liễu huynh, ta xin phép được bêu xấu, lên trước! Hắn ta, dù có nói gì đi nữa, cũng không xứng để làm đối thủ của huynh!
Liễu Dương nghe tên kia khen ngợi mình như vậy trước mặt Quận Chúa Điện Hạ trong lòng vô cùng vui vẻ, không nghĩ ngợi gì nhiều, lập tức đồng ý.
- Vậy, trận này trông cậy vào Lý đệ dạy dỗ hắn một bài học rồi!
Lý Quý nhe răng cười hung ác, nói.
- Liễu huynh an tâm, ta nhất định sẽ không làm huynh và mọi người thất vọng!
Chu Cẩm Tú chỉ khẽ gật đầu xác nhận lời của bọn họ, rồi lui về chỗ của nàng, phần chuẩn bị tỷ võ đài, giao lại cho Lý gia.
Viêm gia gia chủ lo lắng nhìn nhi tử của lão, Viêm Thiên Bằng một thân kinh mạch đã tàn phế, sớm đã không phải là đối thủ của hai thiếu niên này rồi.
"Nhi tử, không phải ta không muốn giúp con, mà chính con tự đẩy mình vào thế khó! Ài, âu cũng là lão thiên trêu người!"
Một cái tát của lão khi nãy chính là muốn đem chuyện này chấm dứt, tránh con lão bị hai thiếu niên kia đánh một trận, nào ngờ, Quận chúa lại đề nghị như vậy.
Lần này không những chỉ có mỗi Viêm Thiên Bằng sẽ mất mặt, mà lão và Viêm gia sợ là mấy năm tới cũng không thể ngẩng cao đầu.