Chương 39: Đàm luận

Lễ Hội Săn Bắn bế mạc cũng đánh dấu sự kết thúc của Lễ Tế Điển long trọng của Lý gia.

Lòng bồi hồi và sự thành kính hướng về tổ tiên dần nhường chỗ cho niềm vui bất tận của đại yến mừng lão tổ Lý gia đột phá cảnh giới Hoá Thần kỳ thành công.

Hơn nữa, sự thành công vượt ngoài mong đợi của Lễ Hội Săn Bắn càng làm cho bầu không khí của đại yến thêm phần rộn rã, hân hoan.

Không khí của Lý gia ngày hôm thật là náo nhiệt khôn tả.

Thân là thiếu chủ của Lý gia, Lý Hạo Nhiên vô cùng bận rộn, liên tục đón tiếp các vị công tử, tiểu thư, và đệ tử tinh anh của các thế lực lớn từ sáng sớm đến tận bây giờ vẫn chưa được nghỉ một chút nào.

Lần đại yến này không chỉ có các thế lực ở Nam Châu Bộ đến tham dự, mà hầu như toàn bộ các thế lực của Đại Nam Thiên Triều đều tề tựu về đây để chúc mừng lão tổ của Lý gia.

Ở Đại Nam Thiên Triều, tính từ trên xuống dưới thì Hoàng Thất Chu gia là gia tộc đứng đầu thiên hạ, cai quản hết thảy các gia tộc và tông môn khác, kế tiếp là tứ đại thế gia tại Hoàng Đô thành, lần lượt là Gia Cát gia, Quân gia, Tôn gia và Ngô gia.

Tại Đông Châu Bộ, Vô Lượng Hải quận do tam đại gia môn Viêm gia, Tề gia, và Sơn Thủy Tông làm chủ.

Trường Sơn Thành thuộc Tây Châu Bộ nằm dưới quyền quản hạt của Mặc gia, Phàn gia, Lưu gia và Vũ Dương Tông.

Còn ở Nam Châu Bộ, Trung Châu Thành được quản lý bởi Lý gia, Liễu gia, Mộ Dung gia và Nam Cung gia.

Tính ra, ở Đại Nam Thiên Triều có đến mười lăm gia môn đứng đầu, nhưng tổng cộng chỉ có mười vị Hoá Thần Kỳ trấn giữ.

Cho nên mới nói Hóa Thần Kỳ cao thủ ở Đại Nam Thiên Triều đều là thần long, thấy đầu không thấy đuôi, khiến cho các thế lực, dù lớn hay nhỏ, đều đến để kết giao.

Hôm nay, có tổng cộng bảy vị Hoá Thần Kỳ cao thủ tham dự đại yến. Trong số đó có Thái Thượng Hoàng của Chu gia Hoàng Thất, cùng bốn vị lão tổ của tứ đại thế gia ở Hoàng Đô Thành và hai vị lão tổ của nhị tông.

Hai vị Hoá Thần Kỳ cao thủ khác của Chu gia Hoàng Thất hiện đang chu du thế gian, tìm kiếm cơ duyên để tiến lên cảnh giới cao hơn, nên không thể có mặt tại đại yến ngày hôm nay.

Ở phía bên này, Chu Dĩnh Hi cũng không khác Lý Hạo Nhiên là mấy, có khi nàng còn bận hơn cả hắn, luôn tay luôn chân từ sáng đến bây giờ vẫn chưa có dấu hiệu ngơi bớt một chút nào.

Chu Dĩnh Hi tiễn xong đám người Vũ Dương Tông, liền lén lút day day cái trán, thở dài:

"Ai da, phiền chết ta mất!"

Đột nhiên nàng nghĩ đến Lý Hạo Nhiên, tự hỏi chính mình, "Không biết bên chỗ huynh ấy thế nào rồi?"

Nàng còn chưa kịp ngồi xuống uống tách trà ấm của tiểu Thuý vừa rót ra, Viêm gia trưởng bối đã dẫn theo con cháu trong nhà đến ra mắt nàng.

Mặc dù mệt mỏi, nhưng khí độ của nàng vẫn không hề suy giảm, giữ vững phong thái nên có của một công chúa Hoàng Tộc, vẫn cư xử nho nhã đúng mực như thường lệ.

Người của Viêm gia ăn vận trang phục màu xanh biển nhàn nhạt, mang đậm nét đặc trưng của người ở quận Vô Lượng Hải thuộc Đông Châu Bộ.

Khí tiết của bọn họ, từ ánh mắt sắc sảo cho đến phong thái hành xử, cách nói chuyện đều toát lên sự ngay thẳng và lễ độ, nhưng trong đó vẫn ẩn chứa sự tự tin và kiêu hãnh có chừng mực của một thế gia.

Trong những thiếu niên thiếu nữ trẻ tuổi này, người để lại cho nàng ấn tượng nhiều nhất lại là Viêm Thiên Bằng, con tư sinh của gia chủ Viêm gia.

Ở hắn toát lên một vẻ trầm ổn, sâu lắng, cùng một phong thái đặc biệt khó tả, hoàn toàn khác biệt với những người còn lại, đặc biệt là đôi mắt kiên định kia của hắn.

Dĩnh Hi dõi theo bóng lưng của đám người Viêm gia đang rời đi ở trước mặt, rất nhanh đã có thể nhận ra vị công tử tên Viêm Thiên Bằng này dường như không được những người khác chào đón cho lắm, hắn ta lặng lẽ đi tụt lại hẳn ở phía sau, tuy bọn họ đi cùng một nhóm, nhưng ở hắn lại toát lên sự cô độc hiu quạnh.

Chỉ có vị tiểu thư Viêm Ngọc Nhi kia là có chút quan tâm đến hắn, chốc chốc lại thấy nàng ta quay đầu nhìn về phía Viêm Thiên Bằng.

Dĩnh Hi nghĩ cũng không nghĩ nữa, lập tức dẹp chuyện này sang một bên, ngồi xuống tận hưởng một chút thời gian nghỉ ngơi ít ỏi.

...

Thiếu chủ của Vũ Dương Tông ánh mắt đầy bội phục nhìn về phía Lý Hạo Nhiên, thành tâm nói ra suy nghĩ trong lòng:

- Trên đường đến đây, ta có nghe qua truyền kỳ về Lý huynh, quả thực là đáng ngưỡng mộ, ta vô cùng bội phục. Nếu đổi lại là ta, dù chỉ đỡ năm, bảy chiêu, e là cũng khó mà làm được.

Lý Hạo Nhiên có ấn tượng rất tốt về tên Vũ Như Vân ở trước mặt, tên này không chỉ là người có tài, mà còn là người nghĩa hiệp.

- Vũ huynh quá khen rồi, ta có thể đỡ được chín chiêu này, mười phần thì hết năm phần là nhờ vị tiền bối kia cố ý nhường chiêu để chỉ điểm cho ta mà thôi! Nếu tiền bối phát huy toàn bộ sở học, e rằng ta cũng không thể chống đỡ quá năm chiêu!

Vũ Như Vân khẽ gật đầu, bắt đầu đàm luận với Lý Hạo Nhiên về một trận chiến kia, hắn không chỉ tinh thông kiếm pháp, mà còn rất tinh tường về chiến pháp, mà kinh nghiệm của Lý Hạo Nhiên cũng vô cùng phong phú làm cho cuộc trò chuyện trở nên vô cùng sôi nổi và hào hứng.

Vũ Như Vân cũng không ngại chia sẻ quan điểm của hắn, mang đến nhiều góc nhìn mới mẻ, cả hai đều không tìm điểm đúng sai ở đối phương, mà chỉ thảo luận để học hỏi, ngay cả Mộ Dung Phục đứng ở một bên cũng bị cuộc trò chuyện của hai người thu hút, dần dần gia nhập vào cuộc thảo luận lúc nào không hay.

Mộ Dung Phục đem nút thắt ở trong lòng ra hỏi Lý Hạo Nhiên.

- Rốt cuộc tại sao ngày hôm đó huynh lại quyết định dùng chiêu Thương Tùng Nghênh Khách? Chiêu này vốn dĩ không phải là chiêu thức thiên về để phòng thủ, ngược lại, nó lại là chiêu thức mang tính phòng thủ phản công. Trong khi điều kiện để thắng của huynh là chỉ cần chống đỡ được mười chiêu, nếu như có thể đổi lại thành những chiêu thức phòng thủ thuần tuý, mượn lực tán lực như Di Hoa Tiếp Mộc thì có lẽ sẽ chống đỡ qua được chiêu này.

Sắc mặt của Lý Hạo Nhiên trước sự chất vấn của Mộ Dung Phục không những không tỏ ra khó chịu mà còn vui vẻ trả lời thắc mắc cho hắn.

- Huynh quả nhiên tinh tường, nhận ra được điểm mấu chốt. Kỳ thực ta cũng đã từng nghĩ đến điểm này, nhưng mà lúc đó, ta lại cho rằng bản thân đã tìm được sơ hở của Hoàng Sư Cẩm Y Vệ tiền bối, cho nên mới thử mạo hiểm dùng Thường Tùng Nghênh Khách để phòng ngự phản công, đem thế chủ động đoạt về tay mình, tạo lợi thế sẵn sàng đón chờ chiêu thức thứ mười mà phân định thắng thua. Bởi vì nếu chỉ phòng thủ thuần túy ở chiêu thứ chín, ta sẽ rơi vào thế bị động hoàn toàn, để rồi bị tiền bối lợi dụng và dễ dàng kết thúc bằng chiêu cuối cùng, cho nên ta mới hạ quyết định lấy công làm thủ.

Trên thực tế, ngày hôm đó, chính Thạch lão đầu cũng đã cảm nhận được sự nguy hiểm tiềm ẩn trong chiêu Thương Tùng Nghênh Khách của Lý Hạo Nhiên, vì vậy lão mới quyết định ăn gian một chút, kết thúc trận đấu ngay ở chiêu thứ chín. Nếu không, rất có thể lão sẽ phải đối mặt với một phản kích bất ngờ từ Hạo Nhiên, dẫn đến nguy cơ thất bại.

Chỉ là chuyện này hoạ may chỉ có lão và Lý Hạo Nhiên mới biết rõ nội tình ở bên trong.

Vũ Như Vân vỗ cái quạt vào lòng bàn tay của hắn một cái bạch, ánh mắt loé lên tinh quang, nhìn Lý Hạo Nhiên với ánh mắt ngưỡng mộ mà nói.

- Lý huynh thật quyết đoán và gan dạ. Đổi lại là ta, e rằng cũng chỉ dám bị động phòng thủ, không dám nghĩ đến chuyện lấy công làm thủ như huynh đã làm. Đây quả thực là một lối nghĩ đột phá, tiếc rằng chỉ thiếu một chút nữa thôi... Nhưng kết quả này cũng đã đủ khiến người ta kinh diễm một phen rồi.

Không thể không nói tên Vũ Như Vân này quả thật rất biết cách ăn nói, hắn luôn tìm ra được điểm tích cực trong sự tiêu cực để làm câu nói của hắn trở nên hài hoà, không làm cho người nghe cảm thấy khó chịu, hay bị hạ thấp, cái này rất đáng để học hỏi.

Nam Cung Hạo đứng một bên nghe nãy giờ, liên tục gật đầu như gà mổ thóc. Nghe ba người này đàm luận về kiếm đạo và chiến pháp, hắn như được đại khai nhãn giới, trong lòng không ngừng thán phục sự tinh thông và kinh nghiệm thực chiến của họ.

Thạch lão đầu đứng từ xa len lén nghe trộm đám trẻ đàm luận, ánh mắt lộ rõ vẻ tán thưởng đối với Lý Hạo Nhiên.

Lão quan sát thật kỹ, nhận ra rằng Lý Hạo Nhiên dù vừa lập nên kỳ tích trong trận chiến với lão, nhưng lại không hề tỏ ra kiêu ngạo.

Trong lúc trò chuyện, tiểu tử này đều tiếp thu ý kiến của người khác một cách chân thành, tỏ ra khiêm tốn và cầu thị. Điều này khiến cho Thạch lão đầu càng thêm quý trọng hắn, bởi y có được phong thái điềm đạm, khác xa so với những thiếu niên thiên tài khác thường mang vẻ cao ngạo, tự cho mình là đúng.

Thạch lão đầu chợt nhớ lại một kiếm cuối cùng của Lý Hạo Nhiên, ánh mắt dần hiện lên vẻ suy tư xen lẫn áy náy. Kiếm đó, đúng là một chiêu mang đủ hàm ý của bốn chữ "lấy công làm thủ."

Nếu lão không lén dùng chút tiểu xảo để kết thúc trận đấu sớm, e rằng có khả năng lão đã phải bại dưới tay hắn ở chiêu thứ mười.

Nghĩ đến chuyện này lão lại lắc đầu cười tự giễu.

"Ha ha ... có lẽ ta đã già rồi, đúng là sóng sau xô sóng trước a!"