Hai ngày tiếp theo, Lý Hạo Nhiên một mực đóng cửa tu luyện, không ra ngoài nửa bước.
Bên trong thư phòng, Lý Hạo Nhiên hai mắt nhắm nghiền, thần sắc hồng nhuận tự nhiên, linh khí trong cơ thể hắn lưu chuyển đều đặn một vòng chu thiên đi qua kỳ kinh bát mạch và huyệt vị trong nội thể hắn, rồi lại quay trở lại đan điền, tích tụ thêm một lớp khí mỏng tang.
Tùy thuộc vào thiên phú và thể chất của từng tu sĩ, đan điền của mỗi người có kích thước khác nhau.
Dù khó có thể xác định chính xác, nhưng Tu Chân Giới vẫn có những con số đại khái để ước chừng và đánh giá tư chất.
Các tu sĩ sở hữu Tiên Thiên Thể Chất khi vừa khai khiếu xong, thường có đan điền với đường kính khoảng một trượng, và thông qua quá trình tu luyện, đan điền sẽ dần mở rộng, việc mở rộng nhanh hay chậm, cực hạn cuối cùng là bao nhiêu lại tuỳ thuộc vào ngộ tính và thiên tư của mỗi người, và đặc biệt là công pháp mà họ tu luyện.
Lý Hạo Nhiên ở thời điểm hiện tại, tuy chỉ mới là Luyện Khí sơ kỳ, đan điền của hắn đã có đường kính một trượng tám, gần như gấp rưỡi tu sĩ thông thường.
Điều này không những chứng tỏ công pháp hắn đang tu luyện vô cùng lợi hại, mà thiên phú và tư chất của hắn dường như cũng được thuế biến sau khi hắn trọng sinh.
Linh khí trong đan điền của Lý Hạo Nhiên như những làn sương mờ ảo, nhẹ nhàng phiêu đãng ở bên trong, nhìn như sương mờ lúc sáng sớm của những ngày đầu xuân.
Linh khí trong đan điền hiện tại đã tích tụ được một phần ba, một khi lượng linh khí này lấp đầy một nửa đan điền, thì cũng là thời khắc hắn bước vào cảnh giới Luyện Khí trung kỳ.
Mà có như vậy hắn mới biết được cái tiểu đỉnh luyện thể kia khi kết hợp với Thái Cổ Thần Thể Quyết lợi hại đến mức nào.
Tu vi hắn còn chưa đạt đến Luyện Khí trung kỳ, mà nhục thân hắn đã ngang ngửa với tu sĩ sơ nhập cảnh giới Trúc Cơ.
"Chậc! Thảo nào tên họ Khương kia khi xưa lại có thể tự tin khiêu chiến vượt cảnh giới như vậy!"
Lý Hạo Nhiên lẩm bẩm, đôi mắt vẫn nhắm nghiền nhưng khoé môi khẽ nhếch lên.
Với cường độ nhục thân hiện tại, hắn hiểu rằng dù gặp phải đối thủ Trúc Cơ sơ kỳ, bản thân vẫn có khả năng đối phó hoặc ít nhất là thoát thân an toàn.
Hơn nữa, nếu vận dụng chiến pháp hợp lý và có một chút may mắn, việc phản sát đối phương không phải là điều bất khả thi.
Để thu hẹp khoảng cách giữa hai cảnh giới, điều hắn cần chính là những đòn chí mạng, nhất kích tất sát, mạnh mẽ và dứt khoát.
Như tên họ Khương kia, khi còn ở Nguyên Anh sơ kỳ, đã từng thi triển tuyệt kỹ "Thiên Mệnh Tán Hoa" thất truyền, để giết chết một cao thủ Nguyên Anh kỳ đỉnh phong.
Nhưng để thi triển chiêu "Thiên Mệnh Tán Hoa" này, tu sĩ cũng phải trả một cái giá rất đắt.
Nó tiêu hao không chỉ tinh huyết của cơ thể mà còn tạo ra áp lực khủng khiếp lên nhục thân của người thi triển.
Nếu không có một nhục thân cường hãn, chắc chắn sau khi sử dụng chiêu này, kẻ thi pháp sẽ mất hơn nửa cái mạng, thậm chí là đứng bên bờ vực tử vong.
Bây giờ, Lý Hạo Nhiên cuối cùng cũng đã giải mã được bí ẩn về sức mạnh của Khương Chính Hạo kiếp trước.
Đặc biệt là, hầu hết những kẻ đối đầu với Khương Chính Hạo đều không bao giờ ngờ tới rằng cường độ nhục thân của hắn ta sẽ có đủ khả năng thi triển những chiêu thức phải trả giá vô cùng lớn như "Thiên Mệnh Tán Hoa".
Đây chính là một trong những điểm lợi thế của hắn ta, khi địch nhân lầm tưởng rằng Khương Chính Hạo sẽ phải giữ phải lại sức lực để chạy trốn, một con rùa đen không dám mạo hiểm tính mạng, thì hắn ta lại liều lĩnh tung ra chiêu thức chí mạng như vậy để quyết định cục diện.
Chính sự khinh địch và niềm tin sai lầm ấy đã trở thành sơ hở chết người để hắn ta tận dụng.
Thực tế, nhiều tu sĩ tu vi cao hơn hắn ta đã phạm sai lầm này, và sự lơ là khinh địch ấy đã gián tiếp dẫn họ đến cái chết.
Cho đến khi họ nhận ra được sự khác biệt của nhục thân hắn ta.
Có thể nói rằng chiến thuật liều lĩnh, kết hợp cùng nhục thân cường đại và khả năng tính toán thời cơ hoàn hảo, đã khiến Khương Chính Hạo trở thành một kẻ đáng sợ, đủ sức phản sát kẻ có tu vi cao hơn mình thậm chí là một đại cảnh giới.
Bởi vì về bản chất, nhục thân của hắn ta hoàn toàn có thể phòng ngự được công kích của đối phương.
Và khoảng cách giữa hai người, đã bị tên họ Khương đó rút ngắn bằng những tuyệt kỹ liều mạng như vậy.
Lý Hạo Nhiên suy ngẫm cặn kẽ, nếu theo mạch suy nghĩ này, với cường độ nhục thân hiện tại, đây sẽ là một trong những lá bài tẩy quý giá của hắn, thứ hắn tuyệt đối không thể để lộ sớm.
Hắn biết rõ rằng, nếu đối thủ nghĩ hắn chỉ là một tu sĩ thông thường, không có gì đặc biệt về nhục thân, họ sẽ dễ dàng khinh suất.
Và khi đó, hắn sẽ dùng chính sự lơ là của kẻ địch để giành lấy lợi thế quyết định trong trận chiến.
Thử nghĩ xem, bình thường mà nói một tiểu tử Luyện Khí sơ kỳ như hắn làm sao có thể thi triển ra chiêu thức đòi hòi cường độ nhục thân và kinh mạch ở cảnh giới Trúc Cơ kỳ được chứ.
Tỷ như bây giờ, hắn hoàn toàn có thể cưỡng ép thi triển Hữu Phụng Lai Nghi mà không phải quá bận tâm về việc làm tổn thương kinh mạch.
Nhưng mà chắc chắn hắn sẽ không làm như vậy.
Như cách hắn để thua trước lão đầu kia vậy.
Hắn hoàn toàn có thể làm cho mọi người lầm tưởng rằng nhục thân của hắn chỉ cao hơn tu sĩ Luyện Khí trung kỳ một chút.
Làm như vậy, tuy có hơi cẩu, nhưng hắn vẫn có thể lấy được phong quang cần thiết cho bá nghiệp của hắn, mà vẫn giữ lại được lá bài tẩy để sử dụng khi lâm vào cảnh sinh tử quan đầu.
Nghĩ đến đây, Lý Hạo Nhiên liền nhếch miệng cười tà.
Linh thạch trong tay hoàn toàn vỡ vụn làm hắn tỉnh lại từ trong suy nghĩ.
Đôi mắt của hắn lộ ra tia sắc bén.
Đúng lúc này, Tiểu Nhu Nhi đứng nép ở một bên cửa bên ngoài thư phòng, nhẹ giọng thưa.
- Thiếu chủ, hôm nay đã là 25 tháng 7, mong người xuất quan, tham dự lễ tế điển.
Lý Hạo Nhiên lãnh đạm trả lời nàng.
- Ta biết rồi!
- Vâng, thưa thiếu chủ!
Nói đoạn, Tiểu Nhu Nhi vội vã lui ra, chuẩn bị nước tắm để hắn tẩy trần, thay lễ phục.
Cùng lúc, Lý Hoàng Khải cũng ngừng luyện công sớm, tất bật sửa soạn chu đáo để theo hầu thiếu chủ.
Mấy ngày nay, hắn ta luôn có cảm giác tự hào khi được theo hầu một vị thiếu chủ tài ba như Lý Hạo Nhiên.
Chính vì vậy, Lý Hoàng Khải không ngừng nỗ lực, cẩn thận chuẩn bị từng thứ một, quyết không để thiếu chủ của mình phải mất mặt trước bất kỳ ai.
...
Lễ tế điển của Lý gia được cử hành mỗi mười năm một lần vào ngày 25 tháng 7, là dịp long trọng để bày tỏ lòng thành kính với tổ tiên và cầu mong phúc lành cho gia tộc.
Đặc biệt, đây còn là thời khắc quan trọng để cầu phúc cho những hậu bối như Lý Hạo Nhiên, những người mang trong mình trọng trách duy trì và phát triển huyết mạch của gia tộc.
Bởi vậy, những đứa trẻ của Lý gia, vào thời điểm này, ai cũng như ai, vô cùng hồi hộp và chờ mong.
Hơn nữa, đây không chỉ là một nghi lễ, mà còn là một cơ hội để thế hệ trẻ của Lý gia thể hiện tài năng, và tìm kiếm sự công nhận của các bậc trưởng bối và gia tộc.
Ngay từ sáng sớm, toàn bộ gia nhân và các thành viên trong gia tộc đều đã tất bật chuẩn bị.
Khu vực tổ chức lễ được trang hoàng với những dải lụa đỏ thắm, trầm hương lan tỏa khắp không gian, tạo nên bầu không khí uy nghiêm, huyền bí.
Trước chính điện, một bàn thờ lớn được bày biện cẩn thận với những lễ vật tinh túy thể hiện cho sức mạnh và sự phồn thịnh của Lý gia.
Tất cả được sắp xếp theo nguyên tắc phong thủy, thể hiện sự kính trọng tuyệt đối đối với tổ tiên.
Ở trung tâm là bài vị của các vị tiền bối Lý gia, được bao quanh bởi những bức tượng trạm chổ tinh xảo, biểu tượng cho sự cao quý và quyền uy của Lý gia.
Trước bàn thờ lớn, nổi bật giữa không gian uy nghiêm là một lư hương bằng tinh thiết ngàn năm, đường kính lên đến một trượng.
Bề mặt lư hương được chạm khắc tinh xảo, với hình tượng tứ đại linh thú, Thanh Long, Bạch Hổ, Chu Tước, Huyền Vũ, vô cùng sống động và oai vệ.
Chiếc lư hương này không chỉ là một món bảo vật vô giá, mà còn là một trong những trọng bảo trấn tộc của Lý gia, đóng vai trò làm mắt trận của đại trận thủ hộ gia trang.
Bên trong lư hương chứa đựng sức mạnh của tín niệm và hương hỏa, gom góp từ lòng trung thành, niềm tin và ý chí của con cháu Lý gia qua hàng thế hệ.
Chính dòng chảy tâm linh đó đã giúp bảo vệ và duy trì sự thịnh vượng của gia tộc suốt bao năm tháng.
Hình ảnh lão tổ Lý gia, khi không còn lựa chọn nào khác, đã cùng lư hương tự bạo để mở ra một con đường máu cho gia tộc rút lui trong thời khắc sinh tử, vẫn in sâu trong tâm trí Lý Hạo Nhiên.
Ngày ấy, bầu trời phương Nam như thể đã rung chuyển, gió gào thét và đất trời dường như đồng cảm với bi kịch của gia tộc danh giá một thời.
Nếu đất có thổ công, sông có hà bá, núi có sơn thần, thì gia tộc có hương hỏa, một thứ sức mạnh không thể đo đếm được, và luôn tăng trưởng theo thời gian và sự thịnh vượng của gia tộc, nó chính là thứ duy trì sự tồn tại và tinh thần của dòng tộc, đây cũng chính là điều thiêng liêng nhất của tất cả các gia tộc, không kể lớn nhỏ, sang hèn.